Nhìn chồng sách dày cộp, Diệp Khôn thật sự đau đầu, nhưng, anh đành cố gắng xem tiếp, để có thể hiểu được nguồn gốc của vụ án.

Vụ án này không chỉ lên quan đến tính mạng của gia đình đại thần, mà còn vào lúc này, anh còn cần nhân tài trung thành với mình, trung thần, giết một người nghĩa là bớt đi một người.

Xem sơ qua một chút, Diệp Khôn cuối cùng cũng hiểu sơ sơ về tình tiết vụ án Đàm Giang Dân.

Nguyên nhân sự việc là do tên Hoàng đế đáng chết muốn làm vui lòng Lệ phi mà đặc biệt xây một nguyệt cung hùng vĩ tráng lệ, điều này khiến cho các đại thần dâng tấu khuyên can, kết quả là chọc giận tên Hoàng đế chết tiệt, bị chém đầu, cả gia đình cũng bị liên lụy theo.

Đại học sĩ nội các Đàm Giang Dân có quan hệ rất tốt với mấy vị đại thần bị xét xử cả nhà, lại thuộc phái bảo vệ hoàng gia Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn, nên bị các đại thần khác dâng tấu vạch tội, tên Hoàng đế đáng chết đó thật sự là một hôn quân, hạ chiếu chỉ giam Đàm Giang Dân vào thiên lao, nhờ có sự bảo vệ của các đại thần khác của phái Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn mới có thể kéo dài đến lúc tên Hoàng đế đáng chết cưỡi hạc về trời không bị hỏi tội chém đầu.

Chân tướng toàn bộ sự việc đại khái là như vậy, đại học sĩ nội các Đàm Giang Dân có vẻ là bị bỏ tù oan, còn mấy đại thần bị chém đầu cả nhà cũng đều là chết oan uổng, họ có thể đều là những trung thần dám đứng ra can ngăn Hoàng đế.

Điên mất thôi, tên Hoàng đế chết tiệt đó là đang tự tay phá hủy Trường Thành.

Được lắm, tên Hoàng đế chết tiệt để lại một đống thối nát cho anh xử lý, cục diện rối rắm cũng để lại cho anh giải quyết, ai lại để linh hồn anh nhập vào thân xác của tên Hoàng đế thối tha này chứ?

Mấy đại thần chết oan bị xử cả nhà, gia sản đều bị sung vào công quỹ, nam nhân trưởng thành không bị chặt đầu thì cũng bị ép ra biên cương làm khổ dịch, nữ nhân thì phải đi làm kỹ nữ, xem ra, phải đưa họ trở về cuộc sống bình thường mới được.

Diệp Khôn lớn giọng gọi: “Người đâu!”

"Có nô tài, Hoàng Thượng có gì căn dặn?" Ngoài cửa truyền đến thanh âm chói tai của đại tổng quản nội thị giám Tô Xuân Vinh, sau khi tới Càn Thanh cung, Hoàng Thượng liền đuổi ông ta đi, nhưng sau khi nghe Hoàng Thượng đã về thư phòng, ông ta liền nhanh chóng chạy tới hầu hạ.

Ồ, ông hoạn quan già này có vẻ trung thành đấy, nhưng không biết trung thành đến mức nào?

Hoàng triều qua các thời đại của quốc gia cổ đại Hoa Hạ, việc hoạn quan thái giám nắm rõ chính sự của triều đình nhiều vô cùng, những tên có dã tâm khác thậm chí còn khởi binh tạo phản, Diệp Khôn nghĩ tới mà có chút sợ hãi, nhưng mà, tên hoạn qua già Tô Xuân Vinh này hình như không kết bè kết phái, có vẻ là không can dự vào triều chính, nếu thật như vậy thì ông ta vô cùng trung thành, anh có thể suy nghĩ việc không sa thải ông ta.

Diệp Khôn hạ chỉ, rửa sạch oan khuất cho các đại thần bị chém đầu và xét xử cả nhà, trả lại số gia sản đã tịch thu, dù sao người cũng chết rồi, tốt nhất là truy phong mấy hư danh trung thành đại nghĩa, gia quyến họ đã phải chịu nhiều khổ sở rồi, phong làm Hạo Mệnh phu nhân, con cái thì phong mấy chức quan lục phẩm nhàn rỗi để bồi thường, dù sao thì mấy phong hiệu này cũng không tốn đồng nào của anh cả.

Tô Xuân Vinh nhận lệnh, sau đó hạ lệnh cho thái giám dưới trướng mình ra khỏi cung truyền thánh chỉ, một giờ sau, tiểu thái giám quay lại bẩm báo, gia đình của mấy đại thần bị oan đó đang quỳ trước cổng cung cầu kiến Hoàng Thượng tạ ơn.

“Hả, họ nói rằng muốn tạ ơn?” Diệp Khôn còn tưởng rằng minh nghe nhầm, anh đã xét xử cả nhà họ, chém đầu chồng họ, không đúng, là tên Hoàng đế chết tiệt làm, nhưng mà họ vẫn còn tạ ơn?

Tiểu thái giám cẩn thận nói lại một lần, Diệp Khôn mới xác nhận bản thân không nghe nhầm, ôi mẹ ơi, làm Hoàng đế sướng thật đấy, có thể vô pháp vô thiên, haha.

Nhưng mà, anh cũng ngại đi gặp mấy cô nhi quả phụ kia, do dự một lúc, mới rời Càn Thanh Cung, để Lan Phi thay anh ra mặt an ủi.

"Hoàng Thượng thánh minh." Lan Phi vui vẻ hành lễ, sau đó đưa theo nô tỳ Hạnh Nhi, thêm vài món điểm tâm trong cung, cùng một đám thuộc hạ nô tỳ thái giám đi ra cổng cung an ủi mấy cô nhi quả phụ.

Lan Phi trong lòng đương nhiên vui vẻ, Hoàng Thượng, thật sự thay đổi rồi, bắt đầu anh minh rồi, điều này đối với nước Đại Chu mà nói là chuyện tốt trời ban. Hơn nữa, Hoàng Thượng không cho Lệ phi ra mặt, mà lại để nàng ra mặt, đây không chỉ là tín nhiệm nàng, mà còn là sủng ái nàng.

Lan Phi mới đi ra ngoài không bao lâu, ngay lập tức có tiểu thái giám vội vàng cấp báo, có đại thần đứng đầu nội các Trương Đình Đăng, thay mặt cho các đại thần của phái Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn cầu kiến.

Nguyên nhân là do, ở phương Bắc xảy ra nạn hạn hán nhiều năm, lại thêm nạn côn trùng, mùa màng thất thu, cây cối đã bị gặm sạch rồi, dân đói khắp vùng, hàng trăm người dân đã rời xa quê hương, những nơi tình trạng nghiêm trọng thậm chí xảy ra cả hiện tượng ăn thịt người, quan phủ nếu như không áp dụng biện pháp khẩn cấp, phát lương thực cứu tế người dân thì rất có khả năng dân chúng sẽ nổi dậy.

Tình thế nghiêm trọng, đại thần đứng đầu nội các Trương Đình Đăng thay mặt các đại thần dâng tấu, khẩn xin Hoàng Thượng hạ chỉ, mở kho phát lương thực cứu tế cho dân.

Nhìn thấy cả đám đại thần trên mặt lộ rõ vẻ trung với nước, hiếu với dân, Diệp Khôn trong lòng vô cùng không thoải mái, mẹ ơi, ai nấy cũng toàn thân béo tốt, gia tài giàu có, rõ ràng biết ở phương Bắc có nạn dịch nghiêm trọng, nhưng lại chỉ biết mở mồm nói, không có chút hành động thực tế nào, nói đi nói lại, không phải là muốn anh bỏ quốc khố ra sao?

Sau khi xem qua sổ sách, anh biết bản thân tuy rằng là con trời, nhưng lại nghèo không bằng một tên ăn xin, tên Hoàng đế chết tiệt kia là một tên phá gia chi tử, quốc khố của một đất nước mà lại chẳng có gì, một hai lượng cũng không để lại cho anh, tài chính thiếu hụt.

Trong thời gian ngắn làm thế nào để kiếm được một khoản tiền lớn? Diệp Khôn đau đầu vô cùng, làm Hoàng đế thật không dễ dàng, muốn xây dựng một quân đội trung thành với mình cần mọt khoản tiền lớn, tình hình nạn dịch ở phương Bắc nghiêm trọng, cứu tế nạn dịch cấp bách, thật khiến người ta tức chết mà.

Cả đám người béo tốt này chỉ biết khua môi múa mép, nói ra cả đống kế hoạch, nào là muốn anh bỏ quốc khố ra, chứ không hề mở miệng nói muốn quyên góp.

Hừ, đợi đấy, quyên góp, đám người này không phải là vô cùng keo kiệt sao? Anh sẽ ép mấy người này phải bỏ tiền ra, trong lòng đột nhiên nghĩ ra một diệu kế, anh không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ.

Trong lúc cả đám quan đại thần đang không ngừng tranh luận, tổng quản thái giám Tô Xuân Vinh vội vàng đi vào, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, có tin cấp báo từ ải Trấn Dương cách tám trăm dặm.”

Thời này chưa có những thiết bị liên lạc công nghệ hiện đại như điện thoại, tin tức toàn bộ đều thông qua đường ngựa phi, 800 dặm cấp báo là cách truyền tin cao cấp nhất, đồng nghĩa với việc tin báo này vô cùng khẩn cấp.

Diệp Khôn vừa mở ra xem thì lập tức chau mày.

Đây là một tin chiến báo khẩn cấp, đại quân nước Kim đột nhiên tấn công không báo trước, vị trí quan trọng ải Trấn Dương bị thất thủ, ải Vân Vũ bị bao vây, chỉ huy của ba cửa ải Tống Nhạc đã điều binh cứu viện, đồng thời phi ngựa về cấp báo triều đình, khẩn xin triều đình điều quân đi tiếp viện.

Ôi mẹ ơi, người nước Kim đáng chết, sớm không đánh, muộn không đánh, nhất định phải đột nhiên khai chiến vào lúc nạn dịch phương Bắc đang nghiêm trọng nhất, thật sự là muốn giết anh đây mà!

Anh hình như vô cùng xui xẻo, ngày đầu tiên thiết triều đã gặp hết chuyện phiền phức này đến chuyện phiền phức kia.

Không bàn luận đến thắng thua cuối cùng, trận chiến này nổ ra, trước tiên không nói đến việc sẽ chết bao nhiêu binh sĩ, liên lụy bao người dân vô tội, chỉ tính con số khổng lồ để mua vũ khí thôi, tài chính của triều đình thật sự là chó cắn áo rách.

Ôi mẹ ơi, nhà đã dột nóc trời còn mưa, lần này anh thật sự họa vô đơn chí.