"Tiểu Bích," Lâm Ngữ Nguyệt nói đến đây cố ý dừng lại một chút, nửa úp nửa mở. 

Nhưng việc dừng một chút này lại khiến Lâm thừa tướng lo lắng, nói: "Có phải có người bắt nạt con, nói cho cha, cha tự có biện pháp giúp con đòi lại công đạo. "

Tiếp đó Lâm thừa tướng thở dài nói: "Lúc đó nếu không phải là con, không nên tiến cung... "

Nhìn dáng vẻ Lâm Thừa tướng, Lâm Ngữ Nguyệt nhớ lại phụ thân trước kia của nàng, kí ức mơ hồ về phụ thân lại hiện lên. Nếu không phải là khi còn bé bị tổ chức bắt đi, bồi dưỡng trở thành một sát thủ, chịu đưng cực khổ, hình dáng phụ thân trong trí nhớ vốn đã mơ hồ theo năm tháng lại càng mơ hồ, sau này khi đủ lông đủ cánh có thể hoạt động một mình cũng nỗ lực đi tìm, tuy nhiên lại không có dũng khí xuất hiện ở trước mặt phụ thân, ngoại trừ sợ ông sẽ gặp nguy hiểm, chủ yếu là do chính mình sớm đã không phải là một đứa con gái rồi.

"Không được, cha nhất định thay con làm chủ, khiến hoàng thượng phong con làm hậu. "

Câu nói sau cùng làm Lâm Ngữ Nguyệt thu hồi lại suy nghĩ, ánh mắt rơi trên người Lâm thừa tướng.

"Cha, con đói rồi. "

Kế hoạch lúc đầu chính là chạy trốn, huống chi mình cũng không phải Lâm Ngữ Nguyệt, cho nên có một vài vấn đề có thể lảng tránh thì lảng tránh.

"Được, được, được, cha sớm đã cho người chuẩn bị một bàn thức ăn, nếu con đã đói bụng, chúng ta liền ăn sớm một chút."

"Lão gia, Gia nhi vẫn chưa về." đại phu nhân ngồi ở một bên mở miệng nói nói.

"Không phải nói ngày hôm nay Nguyệt nhi trở về, mọi người đều cần phải có mặt sao?" ánh mắt vốn đang đầy từ ái trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị.

"Ngày hôm nay vốn là Vương thượng thư gia lão phu nhân 70 đại thọ, lão gia đã cho phép Gia nhi đi chúc thọ." đại phu nhân có chút lo lắng, vội vàng giải thích.

"Nếu như vậy thì không cần chờ, quản gia nhanh đi chuẩn bị dọn bàn."

Trên bàn ăn ngoại trừ đại phu nhân, thì không có thê thiếp nào khác, còn có con trai đại phu nhân Lâm Ngữ Ngôn, đệ đệ cùng cha khác mẹ Lâm Ngữ Nguyệt, thoạt nhìn bất quá chỉ bảy tám tuổi, đại phu nhân cũng là bởi vì sinh con trai mới có thể lên làm đương gia chủ mẫu, theo Lâm Ngữ Nguyệt được biết, con nối dòng của Lâm thừa tướng không nhiều lắm, cộng thêm Lâm Ngữ Nguyệt chỉ có năm, ngoại trừ Lâm Ngữ Ngôn những người khác đều là nữ nhi, thế nhưng trong lòng Lâm thừa tướng địa vị các nàng không sánh nổi với Lâm Ngữ Nguyệt, Lâm Ngữ Gia cũng là sau khi Lâm Ngữ Nguyệt tiến cung, đại phu nhân đắc thế, mới có thể được Lâm Thừa tướng để vào mắt một chút. Đoán chừng là bởi vì con nối dòng không nhiều lắm, cho nên mới có nhiều thê thiếp như vậy.

"Nguyệt nhi, những món này đều là món con thích."

"Cảm tạ cha."

"Nguyệt nhi, lão gia vừa nghe nói con muốn trở về, liền lập tức vì con thu xếp chuẩn bị." đại phu nhân ở một bên phụ họa, "Bên trong hoàng cung như thế nào, hoàng thượng đối với con như thế nào."

Cũng không biết đại phu nhân là cố ý hỏi, hay chỉ là quan tâm, nhưngánh mắt nhìn không ra một chút quan tâm nào.

Lâm thừa tướng xem ra cũng là biết một chút nội tình, an ủi Lâm Ngữ Nguyệt: "Nguyệt nhi, hoàng cung không thể so với nhà, cha biết, có điều con tin tưởng cha, cha có biện pháp."

Biện pháp? Lâm Ngữ Nguyệt không hiểu nhìn Lâm thừa tướng.

"Hoàng thượng chẳng qua là kiêng kỵ thế lực Đoan Mộc gia." Lâm thừa tướng ngừng vài giây rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Xem ra Lâm thừa tướng có lẽ có biện pháp, có điều đều không quan trọng, bởi vì ta muốn tạm biệt nơi này rồi.

Gia đinh đến: "Lão gia tam tiểu thư đã trở về. "

Đại phu nhân tươi cười rạng rỡ, lập tức xoay mặt liền nói với phía Lâm thừa tướng: "Lão gia, Gia nhi đã trở về."

"Ừ, để cho nó vào đi. "

Tam tiểu thư Lâm Ngữ Gia từ lúc vào cửa đã không có việc gì liếc mắt nhìn Lâm Ngữ Nguyệt, làm cho Lâm Ngữ Nguyệt rất khó chịu, nhưng cũng không tiện phát giận.

Lâm Ngữ Gia dung mạo không tính là quá kém, nhưng cũng không được xem là kinh diễm, chỉ là ánh mắt của nàng ta rất đẹp, khiến người ta nhìn không rời được.

"Tỷ tỷ, đã lâu không gặp, tỉ vẫn xinh đẹp như vậy."

Lâm thừa tướng ho khan vài tiếng, nói với Lâm Ngữ Gia: "Hiện tại ngươi nên gọi là Nguyệt Phi nương nương, tôn ti chẳng phân biệt được."

"Ai nha, lão gia, các nàng hai tỷ muội đã lâu không gặp nha." đại phu nhân đi ra giảng hòa.

Tuy là Lâm Ngữ Gia trong giọng nói tràn đầy ngưỡng mộ, thế nhưng trong mắt thoáng qua tia khinh thường rất nhanh rồi biến mất bị Lâm Ngữ Nguyệt bắt được, Lâm Ngữ Nguyệt nhịn không được nở nụ cười lạnh.

Tranh đấu lục đục, cổ đại hay hiện đại đều giống nhau, người đều vì chính bản thân mình.

Ăn cơm hàn huyên vài câu, Lâm Ngữ Nguyệt liền kiếm cớ rời đi, trở về gian phòng của mình, cũng để Tiểu Hồng cùng Tiểu Thúy lui xuống.

Nhìn trong phòng Lâm Ngữ Nguyệt châu báu ngọc thạch rực rỡ muôn màu châu báu ngọc thạch, nàng vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới cái này trong Thừa tướng phủmới chỉ là khuê phòng tiểu thư đã nhiều đồ tốt như vậy rồi, vậy nơi khác, ví dụ như phòng Lâm Thừa tướng này. Nghĩ đến đây Lâm Ngữ Nguyệt liền hưng phấn nhấc bước ra ngoài.

Từ một bên cửa sổ lén chạy ra ngoài, thoát khỏi ánh mắt của Tiểu Hồng Tiểu Thúy, bất tri bất giác đã đi được một đoạn đường.

Qua cầu hình vòm trước mặt là một cái vườn, hẳn là sẽ có đồ tốt.

Đã quen trộm vặt móc túi, Lâm Ngữ Nguyệt từ một chỗ vắng vẻ khó bị phát hiện đi vào, trốn ở trong góc, nghe động tĩnh phía bên trong bức tường, chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng nói chuyện, nghe giọng hẳn là đại phu nhân cùng con gái bà Lâm Ngữ Gia.

"Nghe lời nương, đến lúc đó liền theo Lâm Ngữ Nguyệt tiến cung."

"Nhưng mà ̣."

"Đừng nhưng nhị gì hết, con cũng không phải không biết nương bây giờ có địa vị như thế nào trong nhà, nếu không có Lâm Ngữ Ngôn, nương hay con bây giờ đều không bằng cái bàn ăn kia. "

"Nhưng mà, nương người bây giờ đã là đương gia chủ mẫu."

"Đúng thì thế nào? Con cũng thấy cha con bất công như thế nào, chỉ sợ ngộ nhỡ, cho nên chỉ có thể dựa vào chính mình."

"Sẽ không đâu, con... "

"Cứ như vậyđi, đến lúc đó nương sẽ đề cập với lão gia cho con tiến cung, con nhất định phải không chịu thua kém cho nương, đừng có thua cho Lâm Ngữ Nguyệt kia."

Xem ra tâm tư củađại phu nhân là thế này, có điều muốn cùng ta tiến cung, không có cửa, theo ta đi xin ăn còn có thể.

Nơi đây cũng không thích hợp ở lâu, men theo tường hướng phía trước rời đi, nhưng không nghĩ nghe thấy được tiếng bước chân, Lâm Ngữ Nguyệt nhìn quanh bốn phía, chỉ có thể vào phòng bên cạnh tránh một chút.

Sau khi đóng cửa, một bóng đen đứng ở trước mặt Lâm Ngữ Nguyệt, nếu không phải trong lòng tố chất cường đại, nói không chừng đã sợ ngất đi, tối lửa tắt đèn cũng nhìn không ra là ai, nhìn đường nét hay thân hình hẳn là một nam nhân. Từ việc cơ thể hắn hơi chấn động, có thể thấy được người kia cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ có người tiến đến.

Lâm Ngữ Nguyệt đối với những cảnh này cũng không lạ gì, một chút cũng không hoảng hốt, nếu đối phương đã không lên tiếng, hoặc là do biết nàng là người nào, hoặc là do bản thân cũng có tật giật mình, không dám lộ ra, nhìn dáng vẻ của hắn, khẳng định thuộc về loại thứ hai.

Gian phòng này hẳn là cách phòng đại phu nhân không xa, còn ở trong một cái vườn, cái này mùi huân hương nồng nặc này hình như có hơi quen, đây cũng là phòng Lâm Ngữ Gia, ngày hôm nay ở trên bàn ăn trên người nàng ta chính là thứ mùi này, giống nhau như đúc.

Có điều người đàn ông này hơn nửa đêm xuất hiện ở phòng Lâm Ngữ Gia, nếu không phải là trộm, thì cũng là tình lang. Nhưng nhìn hình dáng và khí thế không giống với trộm.

Lâm Ngữ Nguyệt cười lạnh trong lòng: Lâm Ngữ Gia, không nghĩ tới ngươi đã có tình nhân, còn muốn gả vào hoàng cung, có điều, tên cẩu hoàng đế kia cũng nên bị cắm sừng.

Không khí đột nhiên đóng băng, tiếng bước chân ngoài cửa cũng xa dần, thế nhưng hai người vẫn cứ như vậy không nhúc nhích.

Lâm Ngữ Nguyệt không nghĩ tới nam tử kia đột nhiên xông lại, giơ tay lên muốn hướng cổ của mình bổ tới.

Không xong, lẽ nào hắn đã phát hiện ta không phải Lâm Ngữ Gia? Đánh ta ngất xỉu rồi tìm Lâm Ngữ Gia tranh công? Đây chính là suy nghĩ của Lâm Ngữ Nguyệt, cuối cùng là liên hệ với tiền. (bởi vì tranh công lên muốn được thưởng??! =>bệnh nghề nghiệp)