Nam chính hỏi xong, lẳng lặng chờ câu trả lời của sư đệ.

Quý Minh có chút thụ sủng nhược kinh bởi được nam chính liếc mắt tới, gã ta ngay lập tức sung sướng trả lời: "Hồi Hàn sư huynh, là ở phía tây cách đây có hơn ngàn dặm, la bàn không hiện rõ cụ thể nào một điểm nhưng theo đệ điều tra, là một ngọn núi nhỏ lệ thuộc tại Dương gia.

Đệ sợ có kết giới nên không dám kinh động bọn họ."

Fans của nam chính trải rộng khắp Lạc Thiên Tông, mới 18 tuổi đã có tu vi Trung Cảnh, nguyên căn càng là cực phẩm, vũ lực giá trị cường đại, hơn nữa, nam chính dung mạo gác ở kia, mấy cái nam nhân có thể đấu lại? Ai không ngưỡng mộ?

Phía tây ngàn dặm ở mặt sau Dương gia, trùng hợp là ngọn núi mà Dương Trường Miên đang cư trú.

Nam chính gật đầu không nói, nếu là ở Dương gia thì hắn sẽ lại tìm cớ hôn ước này nọ đến xem một chuyến nữa.

Dương gia này cũng thật ngu, Địa Âm Hỏa ở trong lòng bàn tay mà lại không phát hiện, tiện nghi hắn.

Cái này cũng không trách Dương gia ngu, gia chủ lúc trước của Dương gia mua ngọn núi này cũng đã một phen huy động lực lượng lên xem xem có tài bảo gì quan trọng không.

Kết quả đúng là có một cây linh chi hơn 300 năm, linh khí sung túc dồi dào, luyện thành đan dược có thể hỗ trợ tu luyện.

Linh chi lập tức dời đi sự chú ý của Dương gia, còn linh hỏa thì giấu thật sâu dưới hơn 50 thước đất, không có máy đào đất đúng là không phát hiện được.

Nam chính rũ mi mắt, đứng lên khỏi ghế, nhàn nhạt nói: "Nếu là Dương gia, ta có thể tới đó một lần để điều tra.

Đêm đã khuya, các đệ về minh tưởng đi."

Nam chính tự có suy tính riêng của hắn, nói xong phất tay bỏ đi, chỉ để lại một bóng dáng màu trắng cao khiết tuyệt mỹ.

Đào Kiều Kiều mê muội nhìn theo, trong mắt có tia kiên quyết, cô ta nhất định phải chiếm được nam chính làm của riêng, người nam nhân như vậy, chỉ cô ta mới xứng sóng vai.

Nhắc tới Dương gia, là nhắc tới hôn ước của nam chính với người của Dương gia làm cô ta ghen ghét.

Dương gia chỉ là một đám tu sĩ nghèo hèn, dân đen, vậy mà cũng xứng có hôn ước với Hàn sư huynh thiên tư trác tuyệt của cô ta? Đúng là gà què muốn bay lên cây làm phượng hoàng mà!

Cô ta nghiến răng ken két, dùng sức nắm chặt nắm tay.

Vì cô ta biết, nam chính chính là người nghe lời gia tộc, một khi hắn đồng ý hôn ước, cơ hội của cô ta cũng không còn.

Giải quyết không được hôn ước, cô ta còn không giải quyết được một cái Dương gia sao? Mắt Đào Kiều Kiều lập lòe toan tính.

__

Đầu này, Dương Trường Miên rùng mình một cái, vội nhảy lại gần đóng lửa ngồi, xoa xoa hai tay vào nhau, mộng bức: "Cứ có cảm giác tam tai ập tới.

Mi có ý kiến gì không Bánh Ngọt, hay là dứt khoát đổi một cái nhiệm vụ khác đi?"

Hệ thống âm điện tử như rè rè, nó đang tra lại hướng dẫn sử dụng rồi nói với cậu: [Cái này sao...đổi nhiệm vụ không được nhưng nhận thêm nhiệm vụ mới thì được á cục cưng.]

Không coi lại hướng dẫn sử dụng không biết, nó còn có nhiều chức năng chưa biết như vậy cơ đấy, phải cảm ơn cục cưng làm nó coi lại mới được.

Tao thật là lạy mày, hệ thống gì mà còn không biết chức năng của mình có cái gì.

Mày dứt khoát đừng làm hệ thống nữa, để tao làm luôn cho rồi.

Dương Trường Miên ngán ngẩm hối thúc hệ thống nhận thêm nhiệm vụ thu thập nguyên liệu cho cậu.

Chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ nữa thì vòng quay may mắn đã ở trong tầm tay.

Hệ thống chỉ nói cần hoàn thành một nhiệm vụ nữa nhưng cũng đâu bắt buộc cố định làm cái nhiệm vụ thu thập sừng của Thố Giác thú đâu.

Lách luật, cậu là chuyên gia.

Hệ thống nhanh chóng rà quét hoàn cảnh xung quanh, nhập thêm mười điều nhiệm vụ mới cho Dương Trường Miên.

Cậu nhanh nhảu mở ra màn hình nhiệm vụ nhìn xem.

Màn hình hệ thính giống như màn hình ti vi trong suốt chỉ có chữ, cậu chỉ có thể xem nội dung chứ không thao tác được gì.

Trong giao diện còn có một icon kệ hàng bé bé, đó chính là những nguyên liệu mà cậu cần phải sưu tầm để hoàn thành nhiệm vụ.

Nó không giống như túi đồ vì cậu không thể tùy tiện cái gì đều bỏ vào được, nó là hàng mẫu, giống như mấy người nghiên cứu người ta thu thập hàng mẫu để nguyên cứu rồi bỏ vào bình cất trữ vậy đó.

Số lượng hàng mẫu có 9, còn kém 1 cái 10.

Từ hàng mẫu này, cậu có thể trích ra hàng thật để dùng, muốn dùng bao nhiêu thì dùng.

 Ví dụ như nhiệm vụ thứ 6 của cậu là thu thập một bông tùng nhung, cậu đã hoàn thành rồi, thì từ hàng mẫu bông tùng nhung đặt trong hệ thống, cậu có thể thoải mái lấy ra dùng, dùng làm quần áo, dùng làm mền, đều lấy từ mẫu vật trong này.

Đúng là hệ thống IQ không cao nhưng chức năng này thì cậu đánh giá cao à nha.

Thu thập sao, lúc dùng tới rất là khoái hoạt luôn nha!

CChương 1:hương 16

Dương Trường Miên híp mắt nhìn 10 cái nhiệm vụ mới được thêm vào, sờ cằm: "Thu thập thiết huyết sắt 1 cân.

Thu thập diệp lam thảo 2 cây, một cây màu lam một cây màu xanh lá.

Cũng được đi, hai nhiệm vụ này có thể..."

Dương Trường Miên tròn mắt khi thấy nhiệm vu ở dưới chót, run rẩy chỉ: "Nếu tao không mù thì nhiệm vụ này là thu thập linh hỏa đúng không hả Bánh Ngọt?"

Hệ thống cũng thấy, nó tự nhiên mà nói: [Bình thường, tui là hệ thống thu thập nguyên liệu toàn cầu mà, một ngọn lửa nhỏ đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua.]

Ngọn lửa nhỏ?? Dù nó chỉ là ngọn lửa nhưng nó cũng có linh á, sống còn lâu hơn cậu.

Hệ thống lấy đâu ra tự tin cậu có thể thu phục linh hỏa dễ dàng vậy?

Dương Trường Miên đương nhiên nhận biết được sự lợi hại của linh hỏa.

Cậu tuy là phận phế vật, nhưng tri thức nhận biết ở tu chân giới vẫn là có đọc sơ qua.

Linh hỏa, tồn tại khan hiếm có thể khiến cho sóng gió nổi lên, huyết bắn tứ tung nha.

Nếu cậu là nam chính thì còn vui vẻ nhận nhiệm vụ này, một kiếm vung lên bay cả núi, mỹ tư tư bỏ linh hỏa vào túi, từ đây không sợ trời không sợ đất nữa rồi.

Nhưng cậu là một thằng phế vật không nguyên căn, đối phó một đầu lợn rừng còn khó chứ đừng nói là linh hỏa, cậu không bị đốt trọi đã là may rồi.

Nhưng mà, hệ thống ra nhiệm vụ này cũng là vòng vèo nhắc nhở cậu, ở gần đây, trăm phần trăm là có linh hỏa.

Tại sao cậu biết? Vì hệ thống rà quét địa hình xung quanh nơi cậu đứng, sau đó rà qua nguyên liệu rồi mới đưa nhiệm vụ cho cậu làm.

Như thế rất tiện, hệ thống cứ như máy phát hiện kho báu vậy đó, rà tới đâu là nhiệm vụ tới đó.

Nếu giao nhiệm vụ mà cậu ở xa mục tiêu quá thì cực nhọc di chuyển, hệ thống đã tính tới nước này rồi nên cho cậu làm nhiệm vụ thoải mái một chút.

Đã phải vất vả trèo đèo lội suối, chi bằng cho kí chủ thảnh thơi thu thập một lượt ở một vùng trước vậy.

Tao thật là cảm ơn mày cả nhà!

Dương Trường Miên cảnh giác cao độ mà nhìn xung quanh, rất sợ tự nhiên linh hỏa xuất hiện sau đó cho cậu một cú Hỏa Long Thiết Quyền.

Hệ thống thấy cậu không có chút tiền đồ nào mà ngồi co ro một góc thì cười nhạo: [Cục cưng yên tâm, linh hỏa có linh tính, sẽ không đột ngột xuất hiện trước mặt con người đâu-]

Rầm rầm rầm!

Hệ thống chưa dứt câu thì mặt đất tự nhiên rung chuyển, giống như là có cái gì từ dưới đất thoát ra ngoài giống nhau, gây ra một cơn địa chấn nhỏ.

Dương Trường Miên còn sợ là đại hình động vật nào đó đi săn mồi, khiếp sợ mà leo lên cây ngồi, ôm chặt thân cây, khóc không ra nước mắt.

Tình hình gì thế này, chẳng lẽ cậu sắp bị ăn thịt?

Địa chấn qua đi, chỉ còn lại rất nhỏ rung động, đống lửa trại của Dương Trường Miên cũng còn nguyên xi, ánh lửa cam lập lòe trong đêm.

Cậu đợi hơn 15 phút, cảm thấy an tầm rồi mới nhảy từ trên cây xuống, ngồi lại đống lửa đang nướng cá, vỗ ngực làm vẻ mặt thoát nạn nói: "Còn tưởng kiếp nạn thứ 81 ập đến chứ, may mà tao mạng lớn phước nhiều, chưa chết được."

Hệ thống cũng ngu người một chút, nó cảm khái nói với cậu: [Thiên tai là khỏi tránh khỏi, cục cưng vừa yếu đuối lại vô dụng, không biết có sống lâu được không nữa.]

Mày an ủi tao hay trù ẻo tao vậy? Mong tao chết sớm như vậy á, kí đầu mi giờ.

Dương Trường Miên phun nước đắng với hệ thống, tâm trạng trùng xuống vì lo sợ cũng giảm bớt: "Cơ mà tự nhiên đang yên đang lành lại động đất.

What the hell?"

Hệ thống cũng ngu bò mặt ra nó lắc đầu, lại nhớ mình chưa có thật thể nên thành thành thật thật trả lời: [Không biết á, có thể là yêu thú nào đó đấu đá nhau, cũng có thể là dị bảo xuất thế.

Nhưng dị bảo xuất thế thì động tĩnh phải lớn hơn nữa á, chắc là yêu thú đánh nhau rồi.]

Dường Trường Miên cũng tin nhẹ lời của hệ thống, gật gù đã biết.

Thấy cá nướng đã chín, cậu ch ảy nước miếng mà cầm lấy một con bỏ vào mồm: "Tiếc ghê, ở đây chỉ có muối thôi, ăn không ngon chút nào."

Tu chân chính là không biết hưởng thụ, tu vi cao thì sẽ tích cốc không thèm ăn uống gì nữa nên thức ăn này kia cũng không nhiều chú trọng.

Chỉ có số ít tu sĩ muốn ăn ngon thôi, nghề đầu bếp ở đây cũng không phát triển lắm.

Đúng là không biết hưởng thụ sinh hoạt.

Người ta lo tăng tiến tu vi gần chết, ăn uống làm gì?

Hệ thống đấm ngực dậm chân: [Cục cưng có ăn đã là không tồi rồi.

Tui ngày nào cũng phải uống dịch dinh dưỡng muốn ngán tới tận cổ đây nè.]

Hệ thống này của cậu ngu ở chỗ, lâu lâu lại lộ thông tin cho cậu biết.

Không biết ai mướn nó làm hệ thống nữa, ngốc nghếch thật sự.

Dương Trường Miên chuyển đề tài: "Lúc nãy mi nói cái gì á?"

Quả nhiên hệ thống bị dời lực chú ý, nó nhớ lại, cũng nói cho cậu nghe: [Nãy tui nói là á, linh hỏa có linh, nó sẽ không tùy tiện-]

"Ê!"

Hệ thống lại bị cắt ngang, đang bực bội muốn chửi đổng lên thì nghe Dương Trường Miên run run thanh âm nói: "Cái-Cái đó là gì?"

Ma à?.