Tiểu Nhã đứng không vững, Tiểu Hoàn mau chóng chạy đến chỗ nàng:

- Tỷ tỷ, tốt quá rồi. Có nước thần có lẽ chuyện của Bích Dao tỷ tỷ sẽ có chuyển biến tốt.

"Đúng vậy, có khi nàng ta tỉnh lại thì ta sẽ không cần ở đây nữa."

Tăng Thư Thư vội chạy đến nói:

- Nơi này sắp sập rồi, để ta đưa mọi người ra ngoài.

Tăng Thư Thư thi pháp, đưa mọi người rời khỏi. Nhưng đến lượt nàng và Quỷ Lệ thì lại khác.

Lão già Vạn độc môn không can tâm, bây giờ nếu không có nước thần thì hắn sẽ chết. Hắn thi pháp kéo nàng lại, Quỷ Lệ không kịp nắm tay nàng kéo nàng rời khỏi. Giờ đây chỉ còn lại nàng, Tăng Thư Thư và lão già vạn độc môn kia. Lão hai mắt lúc đỏ lúc đen sát khí ngút trời kéo tay đang cầm nước thần của nàng:

- Mau đưa nó cho ta

Tiểu Nhã hoảng sợ cố gắng vùng vẫy ra nhưng không được:

- Ông bỏ ta ra....

Tăng Thư Thư lo lắng hét lên:

- Tiểu Nhã, mau lại đây nếu không sẽ không kịp nữa.

Một tay hắn chống đỡ mở lối ra ngoài, một tay thi pháp, lam quang lóe lên đánh thẳng về phía lão, nhưng không may lão ta tránh được, vẻ mặt càng dữ tợn hơn, tay siết chặt cổ tay nàng. Mắt thấy lối ra sắp đóng lại, Tăng Thư Thư cũng sắp không chống đỡ nổi nữa.

- Thư Thư, ngươi đi trước đi. Ta sẽ ra sau.

Nàng dùng sức đánh Tăng Thư Thư vào lối ra. Hắn cứ thế bị đẩy ra ngoài. Trời đất rung chuyển dữ dội hơn, một tảng đá rơi trúng người lão khiến lão nới lỏng tay.

Nhân lúc này nàng thoát khỏi tay lão nhưng lão lại ra tay đánh nàng ngã xuống. Giọt nước thần rơi khỏi tay nàng rồi từ từ rơi xuống trúng mi tâm nàng, hòa nhập với cơ thể nàng. Lão già Vạn độc môn như phát điên tiến tới đánh nàng:

- Mau đẩy nước thần ra cho ta.

Chiếc mặt nạ da người lúc này rơi xuống. Ông ta kinh hoàng:

- Bích....Bích Dao....

Nàng vội nhặt lại mặt nạ da người rồi thi pháp rời khỏi.

Lúc nàng mở mắt ra thì mình đang ở cửa vào của Thiên đế bảo khố. Cách đó không xa nàng thấy Quỷ Lệ đang gắt gao túm cổ áo Tăng Thư Thư hỏi:

- Cô ấy đâu? Sao huynh không đưa cô ấy ra cùng.

Nàng muốn chạy lại ngay lập tức nhưng nghĩ lại khuôn mặt mình liền vội vã đắp mặt nạ lên. Xong xuôi đâu vào đấy, nàng chạy tới:

- Quỷ Lệ, dừng tay!

Tăng Thư Thư với Chu Tiểu Hoàn đều vui mừng. Mừng vì nàng không sao.

Quỷ Lệ thì khác, hắn như phát điên nắm bả vai nàng:

- Nước thần đâu? Nước thần đâu?

Tiểu Nhã không dám nhìn thẳng hắn, chỉ khẽ lắc đầu. Nàng có chút thất vọng. Hoá ra hắn không lo lắng cho nàng, thứ hắn lo chính là giọt nước thần cứu mạng Bích Dao.

Quỷ Lệ buông hai tay ra khỏi bả vai nàng, lùi lại một bước như người mất hồn. Lâm Kinh Vũ thấy hắn như vậy cũng lên tiếng an ủi:

- Tiểu Phàm, ý trời đã vậy!

Tiêu Dật Tài rút kiếm sau lưng hắn nói:

- Năm xưa Tru tiên kiếm không thể giết ngươi, đúng là sai lầm. Hôm nay, ta nhất định sẽ giết tên phản đồ ngươi

Vừa dứt lời, hắn liền đâm kiếm về phía Quỷ Lệ. Tiểu Nhã hét lên:

- Cẩn thận

Nàng ôm hắn, xoay người lại, thanh kiếm sắc bén xuyên qua bả vai nàng, máu từ từ chảy xuống từng giọt.

- Đau... đau quá...

"Vì sao? Vì sao ta lại đỡ thay hắn nhát kiếm này? Không. Là nàng, là Bích Dao muốn đỡ thay hắn. Nàng đang ngự trong thân xác Bích Dao, nên chắc chắn là thế"

Chu Tiểu Hoàn và Tăng Thư Thư cũng hét lên:

- Tỷ tỷ/ Tiểu Nhã!

Thân thể nàng bắt đầu yếu dần, đứng không vững nữa, trong miệng tràn đầy mùi máu tanh. Quỷ Lệ dùng thiêu hỏa côn sát khí bùng lên đánh một tia đỏ như máu về phía Tiêu Dật Tài khiến hắn ngã lăn ra đất hộc một ngụm máu tươi. Trước khi nàng ngất đi, nàng cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang ôm nàng. Thật ấm áp, khiến người ta không nỡ buông.

Chu Tiểu Hoàn và Tăng Thư Thư chạy đến bên nàng:

- Tiểu Nhã, tỉnh lại đi

- Thư Thư, huynh mau cứu tỷ ấy đi, tỷ ấy chảy máu nhiều quá.

Tăng Thư Thư dựng nàng dậy, truyền cho nàng ít chân khí để điều hòa cơ thể. Quỷ Lệ cầm thiêu hỏa côn đang tỏa sáng đỏ đầy sát khí bước đến trước mặt Tiêu Dật Tài. Lâm Kính Vũ đưa tay chắn trước mặt ngăn hắn lại:

- Tiểu Phàm, đừng hại Tiêu sư huynh.

Tăng Thư Thư truyền xong chân khí cũng thu tay về, đứng dậy nói:

- Tiểu Phàm, vết thương của cô ấy không nhẹ đâu, mau chống đưa cô ấy về Du đô trị thương!

Quỷ Lệ nghe vậy thu lại bộ dạng sát khí đầy mình, quay lại ôm Tiểu Nhã lên đưa về thành du đô.