Tiếng chim hót, tiếng suối chảy nghe thật êm tai nha. .

Gì?

Nghe được tiếng động, người nọ tiến lại hỏi thăm

- Ngươi tỉnh?

Tiếng Trung Quốc? Sao có người nói tiếng Trung Quốc ở đây?

Cô mở mắt nhìn người đó. Cô ngạc nhiên thốt lên

- Băng Tâm, sao con lại ở đây? Hử? Sao con ăn mặc giống trang phục cổ quá vậy?

- Ai là Băng Tâm? Ngươi nói gì vậy ta không hiểu. Mặc dù nghe không hiểu nhưng người đó vẫn nghe được tên người mà cô gọi.

Cô ngạc nhiên nhìn người trước mặt mình, đó là 1 cô gái y hệt Băng Tâm mặc dù già hơn, nhưng cái cô ngạc nhiên nhất là cách ăn mặc của cô gái này, rất giống trang phục trong phim nha, bộ váy dài màu trắng, mái tóc dài được bới lên 1 cách cầu kỳ. Cũng lúc này cô mới nhìn kỹ lại xung quanh cô, 1 ngôi nhà bằng tre, giường tre, nhìn ra cửa sổ cũng là 1 rừng tre.

- Tôi sao lại ở đây? . Cô dùng tiếng Trung Quốc để nói với cô gái đó.

- Ngươi ngất bên dòng suối, ta thấy vậy nên mang ngươi về đây. Ngươi là ai? - Sao lại nằm ở đó? . Nữ nhân mặc trang phục kỳ lạ đó thật làm nàng tò mò, cả người mặc đồ đen, có phải là thích khách không? Chằng lẽ họ tìm được nàng sao?

- Trước hết, cho tôi hỏi 1 câu đã, đây là thời nào vậy? . ,

- Năm Vĩnh Lạc, mồng 7 tháng 6, triều nhà Lăng. Ngươi không biết sao?

Cái gì? Chẳng phải cô đang ở năm 2011, thời của tổng thống Obama ở Mỹ sao? Không lẽ…xuyên không sao?

- Cho tôi vài giây sắp xếp vấn đề nào.

Uhm, đầu tiên cô đang ở trên máy bay sang Ý để gặp Băng Tâm giải quyết những thông tin sai về K. Sau đó máy bay gặp sự cố, cô đang ôm quyển tiểu thuyết “Trò chơi nguy hiểm” đọc thì 1 cái hố đen xuất hiện, sau đó khi tỉnh dậy cô đang ở đây. Từ cái ghế nệm êm biến thành giường tre, tiếng chim hót, suối chảy thay cho tiếng động cơ của máy bay sao? …OMG! ! Cô xuyên không sao? Cô được xuyên không sao? Xuyên không có thật sao?

Nhìn trăm biểu hiện trên khuôn mặt của người con gái kỳ lạ đó, lúc đờ ra, lúc thì nhíu mày, lúc thì vui mừng. Nàng có chút nghi ngờ, nàng ấy bị điên sao?

- Ngươi không sao chứ?

- Tôi…Tôi xuyên không rồi sao??? .

Không gian tĩnh lặng.

- Ngươi không phải người ở đây sao? . Nàng có thể hiểu câu nói đó của nữ nhân đó, vậy nàng ấy có thể hay không giúp nàng, nàng đã sống trong hận thù bao nhiêu năm, ông trời đã đáp ứng ý nguyện của nàng rồi sao?

- ye. . tỉnh dậy là thấy ở đây? Bà có vẻ muốn tôi giúp gì thì phải?

- Ngươi. . tại sao lại biết được? . Nàng bất ngờ vô cùng khi nữ nhân này lại có thể biết được nàng đang suy tính kế hoạch này.

- Không ngại giấu bà, tôi có thể nhìn được tâm người. Cô tự tin mỉm cười mà trả lời.

- Nếu giết người thì sao? . nàng rất kinh ngạc nhưng vẫn muốn tìm đáp án từ con người kỳ lạ đó.

- Ở thế giới của tôi, tôi là sát thủ. Nói đi là ai?

- Khi nhìn thấy ngươi thì ta đã rất quý ngươi vì vậy ta sẽ kễ cho ngươi nghe câu chuyện của ta, khi nghe xong ngươi có sẽ phải suy nghĩ lại có nên giúp ta hay không, bởi vì người ngươi sẽ giết rất đáng sợ đó. Nàng càng thêm bất ngờ nhưng cũng vui mừng vì nữ nhân này sẽ giúp nàng, nàng tin nàng ấy sẽ làm được.

- Được. Bà hãy kể đi!!!

Rồi câu chuyện được kể lại 1 cách sống động. Cô nghe mà mày nhíu lại, bọn đó đúng là 1 đôi trời sinh nha. Theo câu chuyện thì cô biết được thì ra người giống Băng Tâm tên là Liễu Mẫn Châu, là thủ lĩnh của Liễu Y môn, 1 bang phái chuyên về y học, thì ra bà ấy cũng là boss lớn giống cô nha, đáng tiếc lại trúng độc không sống được bao lâu nữa, haizz…

- Tôi giúp bà. Cô nói khi câu chuyện vừa kết thúc trong nữa giây.

- Ngươi không cần suy nghĩ sao?

- Không cần. Vậy khi nào bà muốn tôi giết họ. Cô nói khi tay đang rót 1 tách trà trên chiếc bàn tre, có chút cảm thán, đồ gốm không nha, nghèo thật a. Cô sử dụng và bình phẩm đồ dùng như đang ở nhà của mình vậy, thật là không biết xấu hổ thế nhưng Liễu Mẫn Châu lại xem như không mà đáp lời cô:

- 2 năm nữa, khi đó đại hội võ lâm bắt đầu, ta muốn ngươi cho cả thiên hạ thấy họ vô sỉ như thế nào, còn giờ hay là ngươi ở lại đây làm bạn với ta, ta sống không được bao lâu nữa, ta muốn có bạn để chia sẻ nỗi cô đơn, ta sẽ dạy ngươi võ công của ta, có được không?

Cô thoáng cảm động, đã bao lâu không có cảm giác này rồi nhỉ, cũng đã 16 năm rồi sao?

- Được, mong người giúp đỡ, sư phụ. Nhưng không phải chỉ dạy cho 1 mình ta đâu, là 3 người đó. -

Dứt lời, 1 cái búng tay, cô lại kêu lên: - Ly, Dĩnh.

2 bóng đen lao vút ra trước sự ngạc nhiên của Liễu Mẫn Châu. Đó là 2 cô gái ăn mặc rất giống với đồ đệ mới thu nạp của nàng. 2 người đều cúi đầu chào:

- Sư phụ, Chị!!! . Ly, Dĩnh khi thấy chị mình bị hút đi cũng lao theo vào, vì họ là vô ảnh, phải bảo vệ chủ nhân của mình trong bóng tối bất chấp mọi hoàn cảnh.

- Còn ngươi, tên của ngươi là gì? . Nãy giờ Liễu Mẫn Châu còn chưa biết được tên của đồ đệ nàng a.

- Lăng Sảnh Nhi. Tên của ta là Lăng Sảnh Nhi.