Bên này Kiều Yên mừng rỡ không thôi, đôi giày da này phải nói là giữ ấm vô cùng tốt. Nói không phải ngoa chứ xỏ giày này vào giống như chân đang nhét vào bếp lò! Khổ nổi da này thấm nước, chị sợ nó bị hỏng, nếu không dù mưa hay nắng chị đều mang nó rồi.

“Giày da thật thì sao? Vẫn giày là dương nhung tốt, mang vào thật thoải mái, ấm quá đi!” Kiều Yên càng nhìn càng kích động, một chút thành kiến còn sót lại cũng bay mất, “Cậu xem, cái này cũng quá tốn kém đi! Lần sau đừng mua nhiều như vậy!”

Lần sau…..

Từ Sơn Tùng cười rộ lên, “Em nghe Kiều Hoa nói chị cùng anh rễ đối với cô ấy rất tốt, em đây cũng là mượn hoa hiến phật.”

Kiều Yên che miệng nhìn Từ Sơn Tùng, “Cậu cũng quá khiêm tốn rồi.”

Kiều Hoa: “??”

Chị? Không phải chị nói muốn bày ra tư thế chị cả sao?

Anh rể không phải anh nói muốn lấy chức danh chủ nhiệm khoa ra dọa Từ Sơn Tùng sao?

Này, hai người đang phản lưới nhà à?

Kiều Hoa che mặt.

Cô không nghĩ tới năng lực của Từ Sơn Tùng lại cao như vậy a, cô còn cho rằng anh là một nam sinh ngây thơ, trên thực tế ở mảng này anh rất có năng khiếu a!

Kỳ thật, không phải vợ chồng Kiều Yên thấy tiền là sáng mắt. Hai vợ chồng họ, một người là chủ nhiệm xưởng nhà máy hóa chất, một người là tổ trưởng phân xưởng, đều là sinh viên, như thế nào cũng là người đã trải đời.

Lúc trước, thời điểm Kiều Hoa còn hẹn hò với Vương Bân, Vương Bân cũng mang không ít quà đến tặng họ, nhưng Kiều Yên cùng Viên Giang Hà đối với việc này không lộ kích động là mấy. Vương Bân là loại người tâm cao khí ngạo, khác xa với Từ Sơn Tùng chân thành, dụng tâm khiến người khác yêu mến. Khí chất của Từ Sơn Tùng hoàn toàn là kiểu người gia giáo điều này làm độ hảo cảm của vợ chồng Kiều Yên đối với anh tăng lên nhanh chóng.

Kiều Hoa nhìn chị và anh rể mình lôi kéo Từ Sơn Tùng nói chuyện, thầm nghĩ, không chừng bữa cơm này không ăn cũng không có việc gì.

Đương nhiên, anh mặc kệ mưa gió mang một đống đồ đến thế này, nói thế nào cũng phải giữ Từ Sơn Tùng lại ăn cơm một phen. À không, phải nhiều bữa mới đúng.

Kiều Hoa kéo chị mình ra hành lang nấu cơm, nếu không, chắc đến chiều cũng không có ăn.

“Kia, chị cùng Kiều Hoa ra bên ngoài nấu cơm, Viên Giang Hà anh giúp em chiêu đãi đồng chí Sơn Tùng thật tốt.”

Hay lắm, đến cả gọi cũng gọi là đồng chí Sơn Tùng luôn rồi.

Hai người phụ nữ đi xuống bếp, Từ Sơn Tùng liền bồi Viên Giang Hà chơi cờ trong phòng. Vốn dĩ Kiều Minh muốn bám lấy mẹ, nhưng Kiều Hoa lại ngại hành lang quá đông không muốn cậu ra đây.

Bây giờ là thời gian mọi người bắt đầu nấu cơm, vừa vặn hôm nay lại là cuối tuần, hàng lang ồn ào cãi cọ một mảnh. Hai chị em Kiều Hoa vừa mới ra cửa, hàng xóm đã chen chúc vây quanh hai chị em hỏi chuyện không ngừng.

“Tôi vừa rồi không nhìn nhầm đi, giày da đúng không? Là đôi ủng da?”

Tâm tình Kiều Yên lúc này cũng đang tốt, biểu tình vui vẻ, “Là lông dê.”

“Nha, thật xa hoa nha. Đồng chí nam này thật tốt, quen biết khi nào?”

Kiều Hoa còn chưa kịp trả lời, Kiều Yên đã giành đáp trước, “Nhờ chị Lưu giới thiệu.”

“Thì ra là tiểu Lưu giới thiệu, sao lúc trước cô ấy không giới thiệu cho con gái ta!” Thím Triệu mở miệng trêu chọc.

Có người cười nói: “Đúng vậy a, người này nhìn rất được, nhìn cũng trẻ tuổi nữa.”

Con gái thím Triệu cũng tầm tuổi Kiều Hoa, một năm trước cũng nhờ chị Lưu làm mai, một lần liền chọn được chồng, không giống như Kiều Hoa, kén cá chọn canh. Sớm biết chọn kỹ sẽ ra được nam nhân thế này thì đã chọn cho kỹ rồi! Đáng tiếc, bây giờ việc gì cũng đã muộn.

“Cũng không trẻ lắm, cậu ấy 25 tuổi, cùng tuổi em gái cháu không sai biệt lắm.”

Kiều Yên cười cười, nói xong, chị đem bồn tráng men nhét vào trong tay Kiều Hoa, “Em đi rửa đi.”

Kiều Hoa ngoan ngoãn làm theo lời chị mình.