Từ Sơn Tùng nói xong nhưng không thấy Kiều Hoa phản ứng, anh lại chuyển tầm mắt xuống cậu nhóc ngồi an tĩnh trong lòng cô uống nước.
Cậu nhóc này, thật sự rất ngoan không khóc cũng không nháo. Anh cười một chút, tạm dừng hai giây rồi bổ sung, “Tôi là người phương bắc, cũng không có nghề nghiệp đàng hoàng, ở tại một tạp viện, cô có chấp nhận không?” “Đương nhiên có thể.” Nếu quá hoàn mỹ thì cô không dám gả qua đâu. Nếu so sánh với Kiều Hoa có đứa con trai thì đây đã là cái gì? Huống hồ, anh còn chấp nhận cô, thì mấy cái khuyết điểm đó cô để ý làm gì? “Còn người nhà anh thì sao? Không để ý tôi như vậy chứ?” Kiều Hoa hỏi ngược lại. Từ Sơn Tùng cười cười, hầu kết hơi chuyển động, không chút để ý, “Hôn nhân của tôi do tôi làm chủ.” Đáp án này làm Kiều Hoa kinh ngạc, không khỏi đánh giá anh lại lần nữa. Từ Sơn Tùng cũng vừa lúc nhìn qua, đôi mắt đen nhánh, bình thản, không chút gì giấu diếm che đậy. Ánh mắt anh khi anh nhìn người khác không làm cho người ta cảm giác mạo phạm. Mà còn ngược lại, nó rất đơn thuần, đơn thuần kiểu thấu rõ trần đời, chứ không phải kiểu đơn thuần vì chưa trải qua vấp ngã, đôi mắt ấy còn toát lên vẻ kiên nghị, cơ trí, nó tựa hồ có thể nhìn xuyên thấu người đối diện, xuyên qua vạn vật. Anh không phải thằng ngốc, anh thực sự minh bạch mình đang làm gì đang nói cái gì. “Số 4! Bàn số 4 lấy đồ ăn!” Người phục vụ gào lên, đánh vỡ không khí màu hồng xung quanh. Từ Sơn Tùng đứng dậy, nhanh chóng nói: “Tôi đi lấy.” Nói xong liền đi ngay, tốc độ của anh cũng rất mau, hai ba bước đã bưng đồ ăn quay lại bàn. Cuối cùng là anh đi cầm chén đũa, khi ngồi xuống, anh lại phát hiện có chỗ không thích hợp. Anh đi qua quầy phục vụ để hỏi xin một cái muỗng gỗ. Thật tinh tế ~ Kiều Hoa lần thứ hai cảm thán trong lòng. Từ Sơn Tùng đem muỗng nhỏ đưa cho Kiều Minh, Kiều Hoa để ý thấy tay anh, những ngón tay thon dài như trúc, cô không khỏi cảm thán thêm lần nữa, khó có dịp gặp được người có đôi tay đẹp như vậy. Đây là phúc lợi cho hội tay khống? Bên kia, cậu nhóc Kiều Minh chậm chạp không có động tác, sau một lúc, Kiều Hoa mới thấy con trai nhận lấy. “Minh Minh, chú ấy lấy muỗng giúp con đó, sao con lại bất động rồi? Con hẳn nên là nói với chú ấy cái gì nha?” Kiều Hoa muốn thông qua việc này dạy dỗ cho con trai mình những lễ nghi cơ bản, trước đây ở nông thôn không ai dạy cậu cái này. Tuy rằng Kiều Minh trầm mặc ít nói, lại dễ thẹn thùng, nhưng cậu nhóc rất thông minh, Kiều Hoa chỉ cần dạy một lần cậu nhóc chắc chắn sẽ nhớ kỹ. Cậu nhóc nghĩ tới nghĩ lui, khuôn mặt nhỏ rối rắm thành một đoàn, một lúc sau cậu nhóc mới lí nhí nói: “Cảm ơn.” Nhưng mà lời này là nói bên tai của Kiều Hoa. Kiều Hoa dở khóc dở cười, đem đầu cậu hướng qua Từ Sơn Tùng, “Là chú này cho con muỗng, con nói với mẹ làm gì?” Mặt cậu nhóc dùng tốc độ nhanh nhất chuyển thành màu hồng, Kiều Minh thẹn thùng mím môi nhìn về phía Từ Sơn Tùng, nói rất nhanh câu “Cảm ơn”, rồi lại vùi đầu vào n.g.ự.c mẹ mình nhìn con rùa nhỏ. “Đứa bé này.” Kiều Hoa vuốt v e đầu nhỏ của cậu bất đắc dĩ thở dài. “Thằng bé có chút thẹn thùng.” Từ Sơn Tùng nhìn Kiều Minh rồi lại nói với Kiều Hoa. Kiều Hoa cười rộ lên, đôi mắt cong cong rất thu hút người khác, “Cũng không phải, thằng bé rất hay thẹn thùng, nhưng hiện tại tốt hơn trước đây rất nhiều. Nếu lúc còn ở nông thôn, thằng bé thấy người liền bỏ trốn.” “Kia, rất tiến bộ, thằng bé giỏi quá.” Từ Sơn Tùng cười cười nói. Kiều Hoa cũng cười cười, chọc chọc lưng của con trai đang nằm trong lòng mình, “Minh Minh, chú ấy khen con giỏi kìa.” Cậu nhóc mặc dù không lên tiếng nhưng Kiều Hoa lại phát hiện, con trai mình đang cười thẹn thùng. Cô nhanh chóng múc cho con trai một chén canh trứng gà, Kiều Minh nếu ăn phải hành, gừng, tỏi, rau mùi thì sẽ hay bị nôn mửa, Kiều Hoa cẩn thận nhặt ra cho cậu nhóc. “Cảm ơn mẹ.” Lần này cậu nhóc cảm ơn rất sảng khoái chứ không có che dấu như lúc nãy. Bầu không khí trong buổi cơm tốt hơn nhiều so với Kiều Hoa tưởng tương. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Từ Sơn Tùng vẫn luôn bổ sung tình hình cụ thể của anh, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thậm chí lợi nhuận mỗi tháng bao nhiêu cũng nói với cô. Kiều Hoa có chút kinh ngạc, cười chọc anh, “Anh đem cái này nói với tôi, lỡ hai chúng ta không thành thì sao?” Từ Sơn Tùng rất đứng đắn mà đáp, “Cũng không phải nói mật khẩu sổ tiết kiệm cho cô, không có gì đáng ngại.” Kiều Hoa không nhịn được mà cười ra tiếng, “Anh nói chuyện thật hài hước. Khóe môi của Từ Sơn Tùng hơi giương lên, trong mắt chợt lóe qua tia sung sướng.