Nét cười trên môi Lệ phi cứng đờ, hơi mất tự nhiên nói: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp sao dám quản người chứ? Người nói như vậy, thần thiếp sẽ bị chê cười mất."

Hoàng hậu không nói gì, chỉ là nhìn nàng ta một cái.

Bất quá cái nhìn này lại khiến Lệ phi hơi run sợ, tuy rằng là rất hiền dịu nhưng lại chất chứa rất nhiều bí ẩn.

Hoàng hậu quả nhiên là mẫu nghi thiên hạ, chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ để các nàng e sợ rồi.

Thấy Lệ phi cúi đầu dùng trà, Hoàng hậu thu lại ánh nhìn, tầm mắt lại chuyển sang người Triều Nhã Miên: "Liễu tần, không biết nguyên do vì sao Nguyệt Hy lại bị thương nặng đến như vậy?"

"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Nguyệt Hy dù sao cũng chỉ là một nô tỳ nhỏ tuổi, theo thần thiếp vào cung chưa đến một năm, ngày ngày an phận thủ thường làm một cung nữ hầu hạ bên cạnh thần thiếp, nhưng không ngờ..." Triều Nhã Miên dùng khăn tay chấm nhẹ lên khóe mắt kiều diễm, sau đó lại nhìn về phía Lệ phi: "Nhưng không ngờ...!Lệ phi nương nương lại nói

Nguyệt Hy hại nương nương mất hết tâm tình thưởng hoa, phạt Nguyệt Hy phải quỳ gối hơn bốn canh giờ, đến khi trăng lên mới có thể trở về Thụy Du cung!"

Hoàng hậu nghe vậy liền nhíu mày, nhìn sang Lệ phi: "Lệ phi, muội không muốn nói gì sao?"

Lúc này Lệ phi có còn đâu tâm tình biện hộ nữa? Nàng ta đang hận Triều Nhã Miên đến nghiến răng nghiến lợi đây!

Móng tay đâm sâu vào da thịt đến mức bật máu, Lệ phi cố gắng trưng ra nụ cười gượng gạo, "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp xưa nay vốn lấy bốn chữ hiền, lương, thục, đức làm đầu, sao có thể như Liễu tần muội muội nói? Thần thiếp lại có thể ngang ngược đến vậy sao?" Lệ phi trấn tĩnh nói: "Nay Liễu tần muội muội chỉ nghe lời của một ả nha đầu thấp kém liền muốn người trừng phạt thần thiếp, Hoàng hậu nương nương, xin người phân xử công minh, trả lại trong sạch cho thần thiếp!"

"Lệ phi, Liễu tần không hề có ý muốn Hoàng hậu nương nương trừng phạt ngươi!" Mai Quý phi đoan trang nhấp một ngụm trà hoa sen, sau lại nói: "Người xưa vốn có câu: "Giấu đầu lòi đuôi", Lệ phi, câu nói trên chẳng phải rất hợp với tình huống này của muội sao?"

"Quý phi nương nương...!thần thiếp..." Lệ phi thầm trách mình sơ xuất, khi không lại nói ra mấy lời này.

"Được rồi, chuyện này bổn cung sẽ giải quyết." Hoàng hậu nhẹ giọng ra lệnh: "Hồng Nha, ngươi cho người truyền đội thị vệ trực ngày hôm qua đến đây!"

"Vâng, nô tỳ đã rõ."Hồng Nha lập tức chạy đi ngay.

"Nương nương, đây là trái với cung quy, nam nhân vốn dĩ không được..."

"Đủ rồi Lệ phi." Hoàng hậu lạnh nhạt nhìn sang Lệ phi: "Thị vệ canh gác trong hậu cung đều do bổn cung quản lý, muốn điều đi đâu là ý của bổn cung, muội tốt nhất nên an phận ngồi đó chờ đợi kết quả đi."

Lệ phi một câu cũng chẳng dám phản bác nữa.

Rất nhanh sau đó, một đội thị vệ oai dũng hùng tráng nghiêm túc đứng trước mặt Hoàng hậu.

"Hạ thần xin tham khiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, các vị nương nương thiên tuế!"

Hoàng hậu nhìn đội thị vệ, đôi mắt xinh đẹp ẩn hiện nét sâu xa khó đoán, "Trong các ngươi, ai là đội trưởng?"

Một người đứng chính giữa nhanh chóng bước lên, hắn có một vóc dáng cao to vạm vỡ, tuy không có dung mạo ưa nhìn, nhưng dù vậy vẫn là một đấng nam nhi chân chính.

"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, hạ thần là Bạch Hàng Dũng, đội trưởng đội Cấm Vệ quân!"

"Vậy, bổn cung hỏi ngươi, vào giờ Ngọ ngày hôm qua, các ngươi có nhìn thấy Lệ phi trên đường đến Ngự Hoa viên hay không?"

"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, quả thực vào giờ Ngọ ngày hôm qua, Lệ phi có đến Ngự Hoa viên thưởng hoa." Bạch Hàng Dũng kính cẩn đối nàng ta thưa, "Nhưng...!lúc ấy, hạ thần dường như cảm thấy tâm tình Lệ phi nương nương có chút không vui."

"Ồ?" Mai Quý phi đoan trang dùng quạt phe phẩy, cười hỏi: "Vậy trước đó, khi đi ngang con đường dẫn đến Ngự Hoa viên, ngươi có thấy cảnh tượng gì kì lạ không?"

Bạch Hàng Dũng thật thà nói: "Khởi bẩm Quý phi nương nương, nô tài khi dẫn đội cấm vệ quân đi ngang con đường ấy, có bắt gặp một nô tỳ đang quỳ ở đó, ban đầu hạ thần vốn chỉ nghĩ tiểu cô nương đó làm sai chuyện gì nên mới bị chủ tử phạt như vậy, nhưng đến tận khi trăng nhô cao, hạ thần dẫn binh đi đến các cung để canh phòng, vẫn còn nhìn thấy tiểu cô nương kia, khi hạ thần đến hỏi thăm, thì tiểu cô nương đó nói rằng mình bị Lệ phi..."

"Hỗn xược!" Lệ phi dường như bị chọc trúng tim đen, nàng ta chưa kịp để hắn nói hết thì đã đập bàn đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào Bạch Hàng Dũng: "Ngươi dám vu oan cho bổn cung?"

"Hạ thần chỉ nói sự thật mà thôi, xin Hoàng hậu nương nương minh xét." Bạch Hàng Dũng rất bình thản nói với Hoàng hậu, dù sao đây cũng là Phượng Nghi cung, Lệ phi cũng chẳng thể làm gì được hắn.

"Lệ phi, muội rốt cuộc vì cái gì mà kích động?" Hoàng hậu nhíu mày không vui, Lệ phi này đúng thật là chẳng coi nàng ra gì, Hoàng hậu như nàng còn chưa lên tiếng mà nàng ta đã dám lớn lối như vậy rồi! Không cần truy xét xem Lệ phi có phải là người hại Đình Nguyệt Hy sắp tàn phế hay không, chỉ mỗi tội danh nàng ta dám lớn tiếng ở Phượng Nghi cung cũng đủ cấm túc nàng ta trong Bế Nguyệt cung vài năm rồi!

"Hoàng hậu nương nương, xin người minh xét cho thần thiếp, là hắn ta vu oan hãm hại thần thiếp!" Nói đến đây, Lệ phi lại quay sang chỉ thẳng tay vào mặt Triều Nhã Miên, "Chắc chắn hắn ta đã bị Liễu tần mua chuộc, là nàng ta muốn ám toán thần thiếp, Hoàng hậu nương nương!"

Triều Nhã Miên cười khẩy nói: "Lệ phi tỷ tỷ nói như thế liền không đúng rồi, muội muội làm gì có cái gan lớn đến như vậy? Dám mua chuộc cả Cấm Vệ Quân như lời tỷ tỷ nói kia chứ?"

"Lệ phi, có phải mấy năm nay bổn cung đã quá nhân từ với muội? Cho nên muội mới có gan to như vậy, ở trong Phượng Nghi cung mà dám không xem bổn cung ra gì?" Hoàng hậu hoàn toàn không cho Lệ phi thêm bất cứ cơ hội nào đã phán án tử cho nàng ta: "Lệ phi, chuyện muội xuýt chút nữa hại Nguyệt Hy tàn phế, cùng với việc ngang nhiên hống hách ở Phượng Nghi cung, nay bổn cung cấm túc muội trong Bế Nguyệt cung một năm, muội tự mình xám hối đi!"

Lệ phi suy sụp quỳ gối xuống thảm thêu phượng hoàng kiêu sa, lệ tuôn như mưa, "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã biết sai rồi, khẩn xin nương nương..."

Chưa đợi Lệ phi nói cho tròn câu tròn chữ, Hoàng hậu đã sai người lôi nàng ta ra ngoài, trả lại sự an tĩnh vốn có cho Phượng Nghi cung.

Hết chương 40..