Sáng sớm hai ngày sau đó, rốt cuộc thì Vu Tả cũng đã đến Đông uyển cùng Tây uyển đọc thánh chỉ phong vị cho các tiểu chủ được chọn.

Dừng chân lại tại gian phòng Lan viện, Vu thị vệ dáng vóc anh dũng khí khái tiến vào, trên tay cầm theo một đạo thánh chỉ màu vàng óng, dưới ánh nắng buổi sáng càng trở nên chói mắt hơn nữa.

"Tam nữ nhi của Chinh di Đại tướng quân, Triều Nhã Miên tiếp chỉ!"

"Triều Nhã Miên xin tiếp chỉ." Tuy rằng bản thân còn có chút yếu ớt, nhưng từ sáng sớm Tiêu Dương Như đã giúp Triều Nhã Miên sửa soạn gọn gàng, cũng xem như bộ dáng không còn nhợt nhạt như lúc nằm trên giường ngày hôm qua.

Tuy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng đây là thánh chỉ của Thiên hoàng, Triều Nhã Miên không thể không quỳ xuống.

"Phụng thiên thừa vận, Thiên hoàng chiếu viết, Triều Nhã Miên dịu dàng đoan trang, công dung ngôn hạnh tài sắc vẹn toàn, nên phong chính tứ phẩm Quý tần, nhưng trong Thanh Minh cung lại làm ra hành động lừa dối cả trẫm, Thái hậu và Hoàng hậu.

Xét thấy là muốn bảo vệ nô tỳ của mình, nhưng đó không khác gì tội khi quân phạm thượng.

Nay trẫm không truy cứu chuyện trên, đặt cách hạ xuống hai phân vị, phong làm chính ngũ phẩm Tần, ban phong hiệu Liễu, chuyển đến sống ở Thụy Du cung.

Khâm thử!"

Triều Nhã Miên xuýt chút nữa đã ngã hẳn xuống sàn, vốn dĩ sẽ được phong làm Quý tần, nay chỉ có thể ở Tần vị, không biết khi phụ thân cùng mẫu thân khi hay tin sẽ thất vọng thế nào.

"Thần thiếp xin cảm tạ long ân của Bệ hạ." Triều Nhã Miên thất thần tiến lên tiếp chỉ, nụ cười nơi khóe môi càng gượng gạo trông thấy.

"Hạ thần xin phép cáo lui." Mắt thấy thánh chỉ đã ở trên tay Triều Nhã Miên,Vu thị vệ kính cẩn cúi người hành lễ, sau đó liền dẫn theo hai thị vệ khác đi đến các gian phòng tiếp theo tuyên chỉ.

"Tiểu chủ, người được phong Tần vị nhưng nô tỳ lại không thấy người cao hứng?" Tiêu Dương Như ở một bên đỡ lấy Triều Nhã Miên ngồi xuống ghế.

"Ngươi không nghe thấy gì sao? Vốn dĩ ta có thể ở phân vị chính tứ phẩm Quý tần, nay chỉ có thể ở chính ngũ phẩm Tần, ta làm sao cao hứng cho nổi?" Triều Nhã Miên tự tay rót cho mình một tách trà, vừa mới uống một ngụm đã phun hết ra ngoài, "Đây là trà gì? Sao lại khó uống như vậy?"

"Tiểu chủ, đây là trà hoa cúc của Tướng quân gửi đến..." Tiêu Dương Như cúi đầu, lòng thầm nghĩ, chẳng phải ngày trước khi còn ở phủ Tướng quân, chủ tử nhất mực khen trà này vô cùng ngon sao?

"Không có vị gì cả!" Triều Nhã Miên đột nhiên cảm thấy lạ miệng, hẳn là quen dùng trà hoa anh đào của Đình Nguyệt Hy rồi, "Nguyệt Hy vẫn chưa về đây sao?"

"Tiểu chủ, thương tích của Nguyệt Hy rất nặng, phải ở lại Thái Y viện điều dưỡng, trong thời gian ngắn không thể trở về phục mệnh được."

Triều Nhã Miên cũng không nói gì, chỉ là ngồi đó, ánh mắt nhìn về mặt trời đang dần ló dạng đằng Đông.

"Từ nay ta đã là Liễu tần, ngươi không thể gọi ta là tiểu chủ nữa!"

"Vâng, nô tỳ rõ rồi thưa nương nương!"

...!

Nhận thánh chỉ sắc phong không lâu, Hoàng hậu liền phái người tới, Tiêu Dương Như cũng sửa sang lại đồ cưới rất tốt, đoàn người chậm rãi mang đồ đến Thụy Du cung.

Thụy Du cung thật lớn, bốn phương tứ hướng, tổng cộng mười gian phòng, đã được xử lý rất tốt, chỉ để đồ vào là có thể ở được.

Chính giữa gian phòng dùng làm phòng chính, bên trái là phòng ngủ, bên phải là một gian thư phòng.

Tiếp theo là bảy gian phòng sau hậu viện dành cho cung nữ.

Sắc phong Tần vị, theo như quy củ, có một đại cung nữ nhất đẳng, Triều Nhã Miên quyết định sẽ để lại vị trí kia cho Đình Nguyệt Hy; nhị đẳng là mười cung nữ, phụ trách ăn mặc ở đi lại; tam đẳng là mười lăm cung nữ, phụ trách việc quét dọn cùng làm tạp dịch.

Sau khi nói với bọn họ một phen theo lệ, sẽ để cho bọn họ đi xuống.

...!

Thái Y viện.

Đình Nguyệt Hy khẽ cựa mình tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, khi nhìn kĩ lại mới biết được mình không phải đang ở Lan viện.

Đây lại là nơi nào?

Cửa phòng bật mở, một lão nhân gia bộ dáng hiền từ bước vào, nhìn bộ râu dài cùng mái tóc điểm hoa râm kia, hẳn là đã có tuổi rồi.

Trên người lão nhân gia mặc quan phục xanh dương đậm, cổ tay áo rộng màu đen còn điểm xuyến thêm hoa văn trang nhã.

"Xin hỏi...!ngài là?" Nàng vốn dĩ chỉ ở trong Lan viện, không có tiếp xúc với các vị quan viên này.

Huống chi nữ nhân không được can dự triều chính, nàng đối với các quan viên trong triều càng thêm mù mịt.

"Tiểu cô nương tỉnh rồi sao?" Lão thái y cười cười rồi bước vào trong phòng, trên tay ngài còn cầm theo một khay bạc, trên khay bạc đó hiển nhiên còn có một bát thuốc mùi vô cùng nồng.

Đây chắc chắn là thái y thuộc Thái Y viện!

"Xin hỏi...!ngài có biết, nô tỳ đã ngủ bao lâu không?" Nàng hơi khó khăn mở miệng, giọng nói trở nên khàn đặc, vất vả lắm mới nói được tròn câu tròn chữ.

"Tiểu cô nương đã ngủ hết hai ngày một đêm rồi." Lão thái y mang thuốc đặt xuống chiếc ghế cạnh giường, sau dùng một tấm khăn lụa mỏng đắp lên cổ tay nàng, rồi mới tiến hành bắt mạch.

Ngài ấy thật tôn trọng quy củ, cho dù là biết rằng nơi đây ngoài nàng và ngài ra thì chẳng còn ai cả.

"Ừm...!mạch tượng đã ổn định rồi, vết thương trên tay tiểu cô nương cũng đã bắt đầu đóng vảy, đợi thêm mấy hôm nữa là sẽ lành lại thôi." Lão thái y sau khi bắt mạch xong liền từ tốn thu lại khăn lụa, đem thuốc đưa đến trước mặt Đình Nguyệt Hy, "Uống hết bát thuốc này rồi nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hai hôm nữa lão phu sẽ cho tiểu cô nương trở về bên cạnh Liễu tần nương nương!"

"Liễu tần nương nương?" Nàng chỉ mới ngủ có hai ngày thôi, chẳng lẽ nhanh như vậy mà Triều Nhã Miên đã được phong Tần vị rồi? Ngay cả phong hiệu cũng có luôn sao?

"Phải." Lão thái y cười khà khà nói, "Tam nữ nhi của Chinh di Đại tướng quân chính là Liễu tần nương nương, hiện đang ở tại Thụy Du cung, tiểu cô nương sau khi hồi phục hoàn toàn thì nên trở về đi."

Đình Nguyệt Hy nhận lấy bát thuốc, khó khăn nuốt xuống từng ngụm, lần này thì hay rồi,Triều Nhã Miên làm ra loại chuyện lừa gạt kia mà vẫn được đặt cách phong Tần vị, chưa kể còn có phong hiệu Liễu, lúc này đây, từng đợt sóng ngầm trong nơi thâm cung này đang dần hình thành, nàng mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm chết chóc nơi đây.

Quả thật là nơi ăn thịt người không nhả xương, nàng trước tiên cần tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, càng phải bản lĩnh mới mong đối phó được những nữ nhân quyền lực nơi đây.

Nghĩ thế, nàng giao lại bát thuốc không cho thái y, cười nói: "Thái y có thể nhận nô tỳ làm đồ đệ không?"

Lão thái y có chút bất ngờ hỏi nàng: "Tại sao tiểu cô nương lại muốn lão phu nhận mình là đồ đệ? Lão phu tuy rằng là thái y nhưng cũng chỉ được coi như một chân sai vặt trong Thái Y viện này, lão phu không thể so sánh với Tống thái y, hay tiểu cô nương nên bái hắn ta thì hơn?".

Ngôn Tình Tổng Tài

"Nô tỳ biết ngài vốn dĩ giỏi hơn!" Đình Nguyệt Hy để hai chân xuống giường, thong thả mang giày của mình vào, "Ngài dùng lụa mỏng để phủ lên cổ tay nô tỳ, tuy nói rằng chỉ là hành động bắt mạch đơn giản, nhưng chỉ cần trong tức khắc đã biết vết thương trên tay nô tỳ đã đóng vảy, này chẳng phải rất kì lạ hay sao?"

"Có gì kì lạ?" Lão thái y ngồi xuống ghế, cười vui vẻ, "Lão phu thường xuyên thay thuốc cho tiểu cô nương, biết rằng vết thương đã đóng vảy là chuyện đương nhiên!"

Nàng cười nói: "Từ hành động phủ tấm lụa lên cổ tay của ngài, nô tỳ biết ngài rất xem trọng quy củ trong cung, tuy rằng đã có tuổi nhưng ngài vẫn tôn trọng một tiểu nha đầu mới mười ba tuổi như nô tỳ, với lại phần vải băng này đã ngã sang màu vàng rồi, chưa kể đến phía sau còn có vết máu đã chuyển thành màu đen, chứng tỏ đây là phần vải vào hôm Lục tỷ tỷ hành hung nô tỳ, hay nói cách khác, hôm đó khi nô tỳ bất tỉnh, chính Như tỷ tỷ đã băng bó cho nô tỳ, tỷ ấy từng nói phụ thân mình là đại phu, cách băng vải của tỷ ấy không giống với các đại phu khác, luôn theo một khuôn mẫu nhất định, mà biến đổi theo mạch cảm xúc, khi vui vẻ sẽ buộc ở gút lại hình nơ, khi buồn thì vò lại thành một đoàn, khi lo lắng cùng sợ hãi...!lại đặc biệt gấp gáp mà xé rách một đầu tấm vải."

"Tại sao tiểu cô nương lại biết được những việc trên?" Lão thái y hơi cười nhìn nàng, trong lòng đã sẵn có ý định.

"Chỉ cần để ý cách Như tỷ tỷ thay băng trên đầu gối thôi, tỷ ấy hay bị đau đầu gối mỗi khi trời trở lạnh, mùa đông năm trước tỷ ấy thường xuyên phải thay băng cùng thuốc đắp mới đỡ hơn, trong khoảng thời gian đó, nô tỳ thường xuyên ở bên cạnh, chỉ cần một hành động nhỏ của tỷ ấy thôi nô tỳ đã biết rồi."

"Thông minh, tiểu cô nương thật sự rất thông minh!" Lão thái y cười đến vui vẻ a, "Nếu tiểu cô nương đã biết, lão phu cũng không giấu giếm làm gì, kì thực, lão phu là ngoại công của Tiêu Dương Như, tên thật của nha đầu đó chính là Tống Như Quỳnh"

"Tống Như Quỳnh?" Đình Nguyệt Hy nghi hoặc, sao có nhiều người trùng họ Tống đến vậy?

"Phải, lão phu mới thật sự là Tống thái y, còn tên kia ư..." Lão thái y hừ lạnh, "Hắn không xứng đáng mang họ Tống!"

Nàng nghiêng đầu nghĩ, bản thân mình lại khám phá ra chuyện gì mới nơi thâm cung này nữa rồi?

Hết chương 26..