Tác giả: U Minh Tôn SứNạp Lan Tính thở dài.

Hi vọng đoạt được bảo vật gì đó trên thân Nạp Lan Trấn Thiên biến mất.

Bất quá, hắn vốn chỉ ôm tâm lý cầu may, nghi ngờ.

Nên cũng không thực sự quá buồn bã.Hắn phất tay ra lệnh:- Tam đệ ngươi đặt người lại quan tài.

Không cần dùng pháp trận phong quan, mộ thất Nạp Lan gia cũng rất an toàn, từ trước tới nay chưa từng xuất hiện tình huống trộm mộ.Vẻ mặt Nạp Lan Đồng cứng ngắt:- Ta phải mặc lại y phục cho tiểu tử thối này?Nạp Lan Đồng không khỏi buồn bực, hắn còn chưa từng mặc y phục cho phu nhân, lúc này phải mặc y phục cho một nam nhân khác?Nạp Lan Tính gật đầu:- Dù sao cũng là tiểu chất, đâu phải người ngoài, đệ ngại cái gì?- Sao huynh không làm?- Ta là tộc trưởng!...- Có thể phóng hoả thiêu thành tro bụi a?- Không thể, giáo huấn tổ tiên không cho phép! Chúng ta không thể vi phạm....Giữa trời đông giá rét, không khí tràn đầy những cơn gió băng hàn như tâm địa lạnh lẽo của thế nhân.

Trấn Thanh Sơn vốn đang yên ổn, bỗng xuất hiện một đoàn đưa tang mặc y phục trắng.

Thi thoảng từ đoàn tang nhân, rải xuống những đồng tiền vàng giấy, tựa như vứt lại quá khứ tối tăm, bỏ lại chốn cũ đi về phương xa mới.Người người của trấn Thanh Sơn đều biết, đây là tang lễ của Nạp Lan gia.

Người nằm trong hai quan tài được khiêng tại đầu đoàn kia là tộc trưởng và đại thiếu chủ.Tuy khung cảnh một mảnh tang thương, nhưng tâm tình mọi người ít có ai đau buồn.

Ngược lại có rất nhiều người vui vẻ.Người của thế lực tân tộc trưởng Nạp Lan gia thì không nói.

Ngoại nhân thì vui vẻ khi thấy một gia tộc lớn có tang sự.

Không thiếu người có suy nghĩ, làm sao để trong thế cục hỗn loạn này, thừa cơ kiếm một chén canh.Giới tu tiên lạnh lẽo là vậy.

Trải qua vô vàn năm tuế nguyệt trầm mặc tu hành, có thể chỉ một lần bế quan, sẽ có vô số thế hệ đản sinh.

Chết một người cũng không ai quan tâm.Dù ngươi trước kia có gây ra phong vân vần vũ, danh tiếng nổi khắp thiên hạ, hoặc có vô số tri kỷ bằng hữu.

Nhưng khi ngươi chết rồi, sẽ không còn ai nhớ ngươi.

Mười nằm sẽ còn có người khóc.

Trăm năm sẽ còn có người thương.

Ngàn năm sẽ còn có người nhớ.Vạn năm? Trăm vạn năm? Phỏng chừng chỉ còn một nắm tro bụi lạnh lẽo.

Thứ có thể làm bạn với đám tro bụi mà ngươi để lại, phỏng chừng chỉ có thời gian.Đứng trên một sườn núi phía xa, một thiếu nữ mặc lục y đang nhìn về phía một mảnh trắng tang lễ phía dưới trấn.

Khuôn mặt không cảm xúc, ánh mặt lạnh nhạt, không vui, không buồn...Không lâu sau, thiếu nữ cũng không còn để ý, tế ra vài tiểu cờ màu xanh, bắt đầu diễn pháp tiếp tục tu luyện.

Tựa hồ hành động nhìn xuống vừa rồi của nàng chỉ là có chút hiếu kỳ....Trong một căn phòng bí ẩn nào đó, hai bên vách tường gắn hai viên đá lớn bằng nắm tay phát ra ánh sáng nhu hoà.

Giữa phòng có một bệ thạch lớn, bên trên bệ thạch có đặt một quan tài, dáng vẻ rất mới.Bỗng chốc, một màn khiến người không ngờ xảy ra, nắp quan tài bỗng rung lên, sau đó bị đẩy ra một bên một cách khó khăn.- Ha a.....!Nạp Lan Trấn Thiên choàng dậy, tham lam hít lấy không khí bên ngoài.- Ta còn sống...!ta còn sống...! Quy Tức Thuật thật lợi hại.Sau khi định thần lại, hít thở không khí thoả mãn, nghĩ tới những gì đã xảy ra, Nạp Lan Trấn Thiên không khỏi đổ mồ hôi lạnh.Sau khi thi triển Quy Tức Thuật, cơ thể hắn tiến vào trạng thái giả chết.

May mắn là lúc dùng thuật này, tuy bề ngoài thân thể đã không còn sinh cơ, nhưng bằng một cách nào đó, từ trong hư minh, hắn vẫn có thể nghe được mọi chuyện bên ngoài..