Vừa mới được phụ thân giải thoát, Mạc Từ Vũ liền mang theo giận dữ vội vã chạy tới bên cạnh hồng bào mỹ phụ ai oán kêu lên:

- Mẫu thân, người phải làm chủ cho Vũ nhi.

Chính là hai tên tiểu tử này đã cướp mất Tiên bảo của hài nhi, lại còn đánh thương ba vị trưởng lão.

Mẫu thân, người phải thay hài nhi đòi lại công đạo a.

Nhìn thấy một màn khóc lóc van xin như vậy quả thật là khiến cho Lý Phi Vũ nổi đầy một thân ớn lạnh, không nghĩ tới đường đường là một đại nam tử đã gần ba mươi tuổi mà còn tại trước mặt mẫu thân bày ra tư thế nhõng nhẽo như nữ tử vậy, tuy là nói nhân loại tại tu tiên giới tuổi thọ không ngắn, nhưng ba mươi tuổi tại thế giới trước kia của hắn quả thực đã được coi là sắp bước vào độ tuổi trung niên rồi, nào có cái lý tỏ vẻ ngây thở như hài tử vậy chứ.

Lại nói mỹ phụ này được Mạc Từ Vũ gọi là mẫu thân, còn nắm trong tay Thiên hỏa, như vậy thì đây hẳn là môn chủ của Thiên Hỏa Môn rồi, không biết tử bào trung niên nam tử kia có phải hay không chính là phụ thân của hắn?

Nghe nhi tử nháo loạn, lại thấy ánh mắt có phần cười nhạo của hai thiếu niên vận hắc y trước mắt, Thiên Thục Âm tuy rằng không nhìn được cảnh nhi tử bị hiếp đáp song cũng bởi vì tu vi của hai thiếu niên kia có phần vượt quá nàng, vậy nên lúc này liền thấy hồng bào mỹ phụ có chút nóng nảy mà vung tay tát Mạc Từ Vũ một cái quát lớn:

- Câm miệng.

Tu vi không bằng người khác lại còn ở đây hồ ngôn loạn ngữ.

Ngươi là không nhìn thấy hai vị tiền bối trước đó đã hạ thủ với mẫu thân của ngươi sao?

Còn không mau qua hướng hai vị tiền bối cúi đầu lỗi.

Thấy Mạc Từ Vũ bất ngờ bị đánh đến ngơ ngác, Lý Phi Vũ tuy là vẫn chưa thực sự hả dạ nhưng cũng bởi vì vẻ mặt của tên kia có chút ngốc nghếch khiến cho hắn nhịn không được mà cười thầm trong lòng khẽ truyền âm cho Cửu U nói:

- Cửu U a Cửu U.

Đệ thử nói xem, vốn là do mẫu thân quá mức dung túng nên mới dưỡng ra được một tên nhi tử như hôm nay.

Bây giờ biết bản thân yếu thế đá nhầm vào thiết bản liền quay qua hướng nhi tử răn dạy, đây là đang diễn một màn kịch khổ nhục kế cho chúng ta xem sao?

Nghe thấy Lý Phi Vũ truyền âm, lại thấy khóe môi hắn khẽ câu lên, Cửu U đang đứng ở bên cạnh cũng liền đáp lại:

- Ca, tuy ta không quá hiểu rõ tình cảm của nhân loại.

Nhưng nhìn cách mà nữ nhân kia ra tay giáo huấn nhi tử của mình ngay trước mặt chúng ta liền có thể đoán ra được ý đồ của nữ nhân này chắc hẳn là đang muốn xoa dịu huynh đệ chúng ta a.

Ca, ngươi tới xử lý đi.

Khẽ phủi phủi y phục trên người, Lý Phi Vũ chậm rãi bước lên phía trước hai bước mỉm cười nhàn nhạt nói:

- Hai vị đây chắc hẳn là môn chủ của Thiên Hỏa Môn đi.

Lại nói thiếu môn chủ cũng chưa kịp hướng chúng ta làm ra cái gì đại sự, lấy niên đại của hắn còn non trẻ, huynh đệ ta cũng là không quá mức để ý.

Như được ân xá, hồng bào mỹ phụ nghe vậy liền khẽ liếc Mạc Từ Vũ một cái rồi vội tiến tới chắp tay mỉm cười cung kính nói:

- Đa tạ hai vị tiền bối đã bỏ qua.

Vãn bối Thiên Thục Âm là phó môn chủ của Thiên Hỏa Môn, còn vị kia chính là phu quân của vãn bối Mạc Thiên Thành, cũng chính là môn chủ của Thiên Hỏa Môn.

Làn này khuyển tử đắc tội với hai vị tiền bối, tuy là hai vị không có chấp nhặt sự tình, bất quá kẻ làm mẫu thân như ta cũng tự cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm thay khuyển tử hướng hai vị bồi tội.

Không biết hai vị tiền bối là từ tông môn nào tới a, nếu là không chê xin mời tới Thiên Hỏa Môn ta nghỉ chân, vãn bối nguyện giao ra thành ý hướng hai vị tạ lỗi.

Nhận ra từ trong lời nói của mỹ phụ gọi là Thiên Thục Âm kia không yếu phần mời chào cùng lôi kéo, Lý Phi Vũ khẽ đảo mắt nhìn Cửu U một cái rồi lạnh nhạt đáp:

- Không cần đâu.

Huynh đệ ta vốn là bởi vì cần đổi lấy pháp bảo cho nên mới tới Bảo Mị Thành, hiện giờ pháp bảo đã đến tay, chúng ta cũng cần trở về rồi.

Ngừng một chút, lại hướng ánh mắt về phía Mạc Từ Vũ cùng với trung niên nam tử sau lưng hồng bào mỹ phụ, Lý Phi Vũ có chút lạnh lùng nói:

- Kẻ làm trượng phu không nên quá mức ỷ lại vào thê tử của mình.

Một nữ tử có cường hãn đến đâu cũng chỉ là nữ nhân của ngươi, nếu nàng ta đi sai thì kẻ làm trượng phu phải biết kéo nàng quay lại.

Còn có nhi tử của các ngươi, hắn một thân tu vi là do phục dụng đan dược mà có, căn cơ không ổn định thì tương lai làm sao sáng lạn.

Một kẻ làm cha, một kẻ làm mẹ, các ngươi nuông chiều hắn như vậy là đang muốn hắn tốt hơn hay hủy hoại hắn đây?

Nếu như tu giả chỉ biết ỷ lại có song thân phụ mẫu cùng tông môn cường đại thì thử hỏi sống trên đời còn ý nghĩa gì?

Vung tay phóng hai mảnh chỉ đao cắm vào trên người hai tên tu giả bị trúng độc khi nãy đem kịch độc thu lại, sau đó nhìn bọn hắn nhanh chóng hồi tỉnh, Lý Phi Vũ liền nói tiếp:

- Hai tên các ngươi.

Vốn tu vi không thấp, nhưng lại bởi vì muốn có được chỗ dựa mà nguyện ý khom lưng cúi đầu làm điều sai trái.

Các ngươi thấy rằng mình như vậy là đang sống tốt sao?

Thu hai mảnh bích lục chỉ đao vào nội thể, Lý Phi Vũ quay qua trao đổi ánh mắt với Cửu U một cái rồi phi thân nhảy vào không trung, sau đó từ trên lưng hắn liền xuất hiện thập dực điệp phiến tỏa ra bích lục sắc quang mang kỳ dị, điệp dực rung lên đem Lý Phi Vũ hóa thành một đạo tàn ảnh cùng Cửu U nháy mắt rời khỏi sâm lâm.

Ngơ ngác liếc nhìn hai hắc y thiếu niên cứ như vậy mà biết mất khỏi tầm mắt, Thiên Thục Âm có chút kinh hoảng hướng Mạc Thiên Thành gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt nói:

- Thiên Thành...

Chàng có nhìn thấy không?

Khi nãy vị tiền bối kia sau lưng mọc ra điệp dực, sau đó nháy mắt liền dẫn theo vị huynh đệ của hắn biến mất.

Cái này... Cái này...

Là một kiện Tiên bảo có khả năng phi hành sao?

Biết thê tử của mình bị cảnh tượng trước mắt dọa cho một trận, Mạc Thiên Thành vội tiến lên nắm lấy tay nàng thở dài đáp:

- Ta thấy.

Aizzz...

Thục Âm, hai vị tiền bối kia tu vi quả thực là thâm sâu hơn chúng ta rất nhiều.

Khi nãy nàng cùng bọn họ giao đấu, ta đã sớm nhận ra bọn họ là đang còn giữ lại hơn phân nửa lực lượng.

May mắn là không chọc cho bọn họ động sát tâm, nếu không thì...

Khẽ vỗ vỗ lên mặt, Thiên Thục Âm có chút rùng mình nói:

- Quay về thôi.

Lần này cũng vì ta quá nóng nảy mới để xảy ra cớ sự này, trở về ta phải bế quan tu luyện một thời gian.

Thiên Thành, chàng cũng phải cùng ta bế quan a, cái tính khí nóng nảy này của ta cũng nên truyền qua cho chàng rồi...

Sau khi rời khỏi khu vực Bảo Mị Thành, hai người Lý Phi Vũ liền đến một nơi gọi là Thiên Nhai Trấn, tại đây tu giả tụ tập còn nhiều hơn Bảo Mị Thành gấp mấy lần.

Chọn một tòa khách điếm lớn để dừng chân, hai người liền thuê hai gian phòng nằm cạnh nhau để tắm rửa cùng nghỉ ngơi, dù sao thì cũng đã mấy ngày rồi không có hảo hảo tắm rửa qua, trên người bọn hắn cũng là đủ loại bụi trần bám vào rồi.

Sau khi tắm rửa cùng nghỉ ngơi qua một ngày, hôm sau Lý Phi Vũ liền hướng một gã tiểu nhị đưa qua vài khối linh thạch nhờ hắn đi mua giùm một mảnh bản đồ của đại thế giới Vân Mộng, dù sao thì bọn hắn cũng không phải là bản địa tu giả, nếu như muốn thoải mái đi lại tại nơi này quả thực là vẫn cần một tấm bản đồ a.

Nhìn nhìn tấm bản đồ trên tay, Lý Phi Vũ rất nhanh xác định được nơi bọn hắn cần tới chính là phía bắc của đại thế giới Vân Mộng, nơi đây được tu giả nhân loại gọi là Cực Bắc Băng Nguyên, tại nơi cực bắc chi địa này ngoài cái lạnh thấu da thấu thịt ra thì yêu thú ở đây cũng sở hữu lực lượng vô cùng cường đại, nếu muốn nói tới bá chủ của Băng Nguyên thì ngoại trừ Thiên Tuyết Tiên Cung ra còn phải nói đến hai tộc yêu thú lớn là Bạch Mao Khổng Tước phân tộc và Thái Cổ Băng Tằm tộc.

Hai đại yêu thú tộc này đều là những đầu yêu thú thiên sinh cấp tám, trong người bọn hắn chảy xuôi một tia huyết mạch của thượng cổ yêu thú, cho dù là Thiên Tuyết Tiên Cung có không ít tu giả Luân Hồi Cảnh tọa trấn nhưng cũng không dám trực diện đối địch cùng với hai đại yêu thú tộc này.

Hướng về phía Cực Bắc Băng Nguyên mà đi, lần này Lý Phi Vũ là theo di huấn của sư phụ hắn mà tiến hành tìm kiện thượng phẩm Tiên bảo gọi là Ngũ Lôi Chỉ kia, vốn thời gian từ đây cho đến khi đại hội Khổng Tước Tranh Mộc còn không quá ba năm, nên để tăng thêm phần chắc chắn cho Cửu U thì kiện thượng phẩm Tiên bảo này hắn không thể bỏ qua được, huống chi Tiên bảo mang lôi thuộc tính tại đại thế giới cũng tuyệt không dễ nhìn thấy.

Dọc đường đi, hai người liền đem tin tức về Cực Bắc Băng Nguyên hảo hảo tìm hiểu qua một phen, bấy giờ Lý Phi Vũ cùng Cửu U mới biết, Cực Bắc Băng Nguyên vốn chiếm cứ một phần năm đại thế giới Vân Mộng, băng nguyên rộng lớn trải dài đến cả trăm vạn dặm, cực hàn chi khí tại nơi sâu nhất của băng nguyên tuyệt đối có thể diệt sát một vị tu giả Hóa Thần Cảnh bình thường.

Một đường đi tới, hai người tiêu tốn chừng hơn một tháng thời gian mới có thể dừng chân tại một trấn lớn gần biên giới với Cực Bắc Băng Nguyên, bởi vì không muốn để lỡ thời gian chuẩn bị cho đại lễ Khổng Tước Tranh Mộc nên lần này Lý Phi Vũ cùng Cửu U đều là dùng tốc độ nhanh nhất mà đi.

Nhìn tòa thạch môn cao đến gần mười trượng điêu khắc ba chữ lớn màu xám trắng, Cửu U chợt quay qua hướng Lý Phi Vũ nói:

- Ca, đã đến Hàn Hoa Trấn rồi.

Theo như bản đồ có đánh dấu thì chúng ta còn cách Cực Bắc Băng Nguyên không quá một ngàn hai trăm dặm nữa.

Nếu là dùng tốc độ phi hành của hơn một tháng qua thì không đến bảy ngày nữa chúng ta sẽ tới địa phận của Băng Nguyên.

Khẽ gật đầu, Lý Phi Vũ có chút mệt mỏi lười nhác đáp:

- Hơn một tháng nay chúng ta đều là dùng toàn bộ sức lực để phi hành, tuy là ta cũng nhờ đó mà hoàn toàn luyện hóa thành công điệp dực.

Bất quá ngày qua ngày đều không có hảo hảo nghỉ ngơi chút nào, mặc dù chúng ta đều là tu giả Luân Hồi Cảnh nhưng cũng khó lòng mà chịu được a...

Kéo tay Cửu U bước vào trong Hàn Hoa Trấn, Lý Phi Vũ sau đó như chợt lấy lại tinh thần mỉm cười nói tiếp:

- Cũng không còn quá xa nữa, như vậy chúng ta liền ở lại nơi này nghỉ ngơi vài ngày đi, sau khi khôi phục thể lực cùng tinh thần rồi mới tiếp tục lên đường cũng không muộn.

Ta thực sự là thèm một bữa ăn đàng hoàng lắm rồi a...

Đem tu vi áp chế xuống tại cảnh giới Độ Kiếp Cảnh trung kỳ, hai người theo đường lớn mà tiến nhập Hàn Hoa Trấn.

Gọi là Hàn Hoa bởi vì trấn này vốn cách Cực Bắc Băng Nguyên không quá xa, quanh năm đón nhận hàng trăm đợt gió lạnh từ phương bắc thổi xuống, cũng chính vì lý do đó mà Hàn Hoa Trấn mới có được khí hậu quanh năm mát mẻ ôn hòa, thực vật cũng là thấm nhuần khí tức thanh lãnh tươi mát.

Men theo con đường lớn đi vào trấn có rất nhiều những loài hoa trắng nhỏ li ti tựa như vô số mảnh hoa tuyết mọc tràn lan khắp trên đất, hương thơm tươi mát nhàn nhạt tỏa ra thật khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.

Tiến sâu vào trong trấn, đập vào mắt hai thiếu niên xinh đẹp chính là khung cảnh sầm uất nhộn nhịn của hàng ngàn tu giả, khí tức tuy là có phần khác nhau nhưng nhìn phục sức trên người họ thì đa phần đều là xuất sứ từ những ngũ phẩm tông môn trở lên.

Đám đông tu giả vốn đang sôi nổi nghị luận bất chợt nhìn thấy hai thiếu niên vận hắc y dung mạo thập phần xinh đẹp, hơn nữa lại còn giống nhau đến tám chín phần liền nhất thời không tự chủ được mà ngơ ngác một trận, tuy là có không ít tu giả nữ có nhan sắc như hoa nhưng tại khi nhìn thấy hai vị thiếu niên này cũng là e lệ cúi thấp đầu không dám .

Hai người Lý Phi Vũ cũng bởi vì bị không ít ánh mắt dò xét của đám đông tu giả mà có chút khó chịu vội bước vào một căn tửu lâu lớn gọi là Yên Lê Tửu Lâu cách đó không xa, trông thấy hai thiếu niên xinh đẹp mặc một thân hắc y tựa như yêu linh bước vào, rất nhanh liền có một tên tiểu nhị hớt hải chạy tới trên mặt còn treo lên một nụ cười thật tươi cúi người chào đón:

- Hai vị khách quan xin hỏi muốn dùng bữa bên ngoài nhã gian hay là tại phòng riêng a?

Nghe thấy thanh âm của tiểu nhị có vài phần khỏe mạnh, lại thấy khí tức trên người hắn trầm ổn, biết rằng tiểu nhị tại tửu lâu này như vậy mà cũng là một gã tu giả Ngưng Hỏa Cảnh sơ kỳ, trong lúc Lý Phi Vũ liếc mắt khẽ đánh giá hắn vài cái rồi chìm vào trầm tư thì lúc này chợt nghe Cửu U ở bên cạnh đáp:

- Phiền ngươi tìm giúp hai huynh đệ ta một chỗ ngồi trống là được rồi.

Nhanh chóng dẫn đường, tiểu nhị sau khi đi vòng qua một cái cầu thang liền mang theo hai người Lý Phi Vũ tiến về phía một chiếc bàn trống kê gần cửa sổ, vì đã gần đến giờ dùng cơm trưa nên số tu giả ra vào tửu lâu cũng không hề ít.

Tuy nói rằng tu giả sau khi tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần liền có thể không cần ăn uống trong một thời gian rất dài, thế nhưng Lý Phi Vũ dù sao cũng là từ thế giới khác mà trọng sinh qua đây, hơn nữa đối với mỹ thực tại tu tiên giới hắn còn không cam tâm mà bỏ lỡ món nào, vì vậy mới có cảnh tượng tu giả Luân Hồi Cảnh như hắn ra vào tửu lâu nhiều lần đến vậy, thậm chí ngay cả Cửu U cũng bị gã đại ca là hắn chiều đến sinh hư, nếu không phải đồ được nấu chín tỉ mỉ thì tuyệt đối không ăn.

Ngồi xuống hai chiếc ghế đã được tiểu nhị lau sạch, Cửu U rất nhanh liền hướng hồng bài trên tay hắn gọi qua vài món ăn cùng với một bình trà thượng hạng, lấy kinh nghiệm nhiều năm cùng Lý Phi Vũ ra vào các tửu lâu cùng khách điếm, Cửu U giờ đây cũng không còn là đầu hắc sắc khổng tước ngơ ngơ ngác ngác ngày nào đứng ở trên bàn nữa mà đã trở thành một người biết hưởng thụ thực sự, thêm nữa còn là biết chủ động đi gọi đồ ăn trong lúc Lý Phi Vũ chưa kịp hoàn hồn.

Thấy tên tiểu nhị đã rời đi, Lý Phi Vũ lúc này mới kéo kéo tay Cửu U bày ra vẻ mặt ỉu xìu, nhỏ giọng nói:

- Cửu U, chúng ta tại sao phải ngồi ở ngoài nhã gian này a?

Nhìn xem nhìn xem, cái đám nam nhân thối kia hai mắt đã muốn rớt ra ngoài rồi, quả là phiền não a...

Bị vẻ mặt của Lý Phi Vũ chọc cho bật cười, Cửu U hai mắt khẽ đảo giả bộ lơ đãng đáp:

- Có sao?

Ca, sao ta lại thấy hình như ngươi rất để ý đến cách mà người khác nhìn ngươi a?

Ngươi xem, bản thân ngươi xinh đẹp như vậy thì có gì mà phải hổ thẹn, cứ để cho bọn họ ngắm đã con mắt đi, dù sao thì ngươi cũng đâu mất thêm miếng da nào đâu.

Nếu là có kẻ dám ra chủ ý xấu với ngươi thì ta chắc chắn sẽ đốt hắn thành tro ngay.

Ca, ngươi cứ yên tâm cho người ta ngắm đi.

Vươn tay gõ mạnh lên trán Cửu U một cái, Lý Phi Vũ hậm hực nói:

- Ngươi a cái tên xú tiểu tử này.

Bây giờ còn biết học theo người khác đi trêu chọc ta a, xem ta sau này làm sao xử lý ngươi đây.

Lại nói ngươi cũng xem lại mình xem, gương mặt này của ngươi giống ta đến tám chín phần, ngươi có dám khẳng định hay không đám nam nhân kia là đang nhìn ta chứ không phải nhìn ngươi a?

Khóe môi có chút giật giật, Cửu U nghe Lý Phi Vũ nói vậy liền gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt mếu máo đáp:

- Ca, ta sai rồi.

Từ giờ Cửu U tuyệt đối không dám hướng ca nói lời châm chọc nữa đâu, ca, cầu ngươi bỏ qua cho ta đi nha.

Ta biết sai thật rồi mà...

Khóe môi khẽ câu lên thành một nụ cười mỉm, Lý Phi Vũ trong mắt có chút hả hê liền tỏ vẻ đại nhân đại lượng xoa xoa cằm cười tà nói:

- Hà hà...

Quả là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời a.

Nào, bây giờ thì nói đi, tại sao lại chọn ngồi ở nhã gian này để hứng chịu ánh mắt của đám nam nhân đáng ghét kia a?

Xem xem, bọn người đó đã nhỏ dãi ướt hết cả y phục rồi kia kìa?

Biết rõ Lý Phi Vũ bởi vì bị người khác dòm ngó mà cảm thấy không thoải mái, bất quá thực sự cũng không thể nào trách hắn quá mức nóng nảy được, chỉ cần nhìn đám tu giả nam nhân xung quanh sẽ thấy, trên mặt bọn hắn ngoại trừ dục vọng điên cuồng cùng với khao khát chiếm đoạt ra thì đâu còn dáng vẻ hào hoa phong nhã thoát tục của một tu tiên giả chứ.

Còn chưa kể đến mấy gã tu giả nhìn qua tựa như có chút thực lực một chút nữa, mấy gã nam tử này mặc dù là trong tay đang ôm ấp hai ba vị nữ tu giả có tu vi thấp kém khác nhưng vẫn bày ra một bộ dạng thèm khát đến ghê tởm, thậm chí có tên còn không chịu được dục vọng công tâm để cho nước bọt tràn qua chòm râu dài trên mặt thấm ướt cả một mảng y phục trước ngực.

Nhìn cảnh tượng như vậy quả thật là khiến cho người ta cảm thấy chán ghét cùng ghê tởm, vậy nên khi bản thân trơt thành tâm điểm chú ý của đám tu giả bại hoại kia mới khiến cho Lý Phi Vũ cảm thấy cực kỳ khó chịu, đến ngay cả khi Cửu U chọn một bàn tại nhã gian để dùng bữa cũng làm cho hắn cau mày nhăn mặt không hề thoải mái.

Khẽ thở ra một hơi, Cửu U không khỏi lắc đầu đem thanh âm đè nén xuống mức thấp nhất để tránh bị người ta chú ý rồi mới hướng Lý Phi Vũ nói:

- Ca, ngươi không phải là muốn đi tìm kiện Tiên bảo kia sao?

Thế nhưng nơi này vì sao lại tập trung nhiều tu giả đến như vậy, ngươi không cảm thấy kỳ quái một chút nào sao?

Huống chi, theo ta thấy tại đây còn có không ít khí tức của tu giả Luân Hồi Cảnh, nếu ta đoán không lầm thì hẳn là gần đây có xảy ra chuyện gì đó làm kinh động đến giới tu giả cao tầng.

Thậm chí