Đã qua nhiều ngày rồi, Mộc Thanh lần đầu ngủ ngon đến vậy. Từ khi mẫu thân bất ngờ quyên sinh, y thường xuyên giật mình tỉnh giấc, cứ tỉnh giấc thì lại nước mắt đầm đìa, khóc nói muốn trở về nhà, muốn tìm mẫu thân. Sở Khải Phong vì dỗ dành y trở nên phờ phạc hơn nhiều, nhưng hắn càng đau lòng hơn vì đã không bảo vệ được y cùng người thân y.

Tuy rằng không nỡ đánh thức giấc ngủ của Mộc Thanh, nhưng mấy ngày nay y ăn đặc biệt ít, thịt trên người cũng không còn nhiều. Y đang mang thai, vừa phải lo bản thân, lại phải lo tiểu bảo trong bụng. Vì vậy, Sở Khải Phong sai Ngọc nhi đi kêu ngự trù làm vài món đưa lên. Hắn khẽ vuốt mặt y, gọi.

" Thanh nhi, ăn cơm thôi."

Mộc Thanh mơ màng thức giấc, y ngửi được mùi thơm của gà hầm cùng thuốc. Sở Khải Phong đỡ y dậy, y cũng ngoan ngoãn phối hợp theo, hình như còn có chút nhận thức ra hắn. Sở Khải Phong đưa chén canh lên, dịu dàng thổi thổi, đưa một muỗng đến bên miệng y.

" A Phong, ta có thể tự mình làm."

Hắn có chút kinh ngạc, sau đó trực tiếp bỏ chén ra, nhìn y:" Thanh nhi, có phải đã khoẻ hơn không, đệ có nhận ra ta là ai không?"

Mộc Thanh cười yếu ớt:" Ta nhận ra."

" Thật tốt quá. Đệ có biết mấy ngày qua đệ đều giữ bộ dạng như nào nhìn ta? Ngay cả khi ta gọi đệ cũng không đáp lại, ta thật sự lo lắng muốn sinh bệnh."

" Xin lỗi, ta lúc nào cũng khiến huynh lo lắng."

" Đừng nói những lời đó." hắn đứng dậy, chuyển sang chỗ y ngồi xuống, để y vào trong lòng mà ôm.

" Là ta không tốt, cái gì cũng không làm được."

" A Phong, huynh có biết không, từ sau khi ta nhận thức phụ thân qua đời, mẫu thân đã rất vất vả để nuôi lớn ta, người luôn lo sợ ta thiếu thốn tình phụ tử. Ta biết mẫu thân rất nhiều lần khóc, nhưng người đều sợ ta buồn nên không để ta biết. Trước khi gặp huynh, ta thật sự đã nghĩ, đời này, ta không muốn gả cho ai, vì khi đó có rất nhiều nam nhân trong thôn đến tìm mẫu thân hỏi chuyện thành thân. Ta đã nghĩ, sẽ ở bên mẫu thân, phụng dưỡng người cả đời. Nhưng mà ta... ta chưa thể làm gì, từ trước đến giờ ta chỉ khiến mẫu thân lo lắng. Khi ta biết mẫu thân không còn, ta... ta không thể thở được. Ta thường xuyên mơ thấy, mơ thấy xung quanh ta đều là một màu đen, không có ai nguyện ý cùng ta..."

" Đều là lỗi của ta."

" Không đâu, huynh không có lỗi. Hôm nay, ta đã mơ thấy mẫu thân, người thật sự đã đi theo phụ thân đến một nơi xa. Ta đuổi theo, nhưng mà không kịp. Ta thật sự rất sợ, sau đó ta nghe thấy giọng nói của huynh." Nói đến đây, y thở ra nhẹ nhõm, dựa vào ngực hắn:" Ta nhận ra, thì ra không phải chỉ có mình ta đau khổ. Huynh cũng vì ta cực khổ nhiều rồi."

Mộc Thanh nói xong thì không nghe thấy tiếng đáp lại, một lúc sau, y thấy má mình hơi ấm nóng. Thì ra là Sở Khải Phong khóc.

" Phong, huynh khóc sao?"

Hắn không nói gì, Mộc Thanh hơi quay người lại, hai tay xoa đi giọt nước mắt của hắn:" Lệ của nam nhân, sao lại dễ rơi. Huynh là đế vương, càng không thể dễ khóc."

Sở Khải Phong hôn vào lòng bàn tay y:" Đế vương thì cũng có trái tim bằng thịt, cũng có lúc yếu đuối. Mộc Thanh, đệ đã bước vào cuộc đời ta, đệ nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng, không cho phép đệ tự ý hành hạ mình, có biết không?"

" Bệ hạ đã nói như vậy, thần cung kính không bằng vâng lệnh."

Sở Khải Phong mỉm cười, in lên môi y một mụ hôn, Mộc Thanh cũng nhắm mắt, ôm cổ hắn đáp lại.

Một lúc sau, hai người tách ra, môi của Mộc Thanh đã bị Sở Khải Phong gặm nhấm đến sưng đỏ, không khí trở nên ám muội.

" Ăn.. ăn cơm thôi, ta đói rồi."

" Được."

Không mất đến năm ngày, Mộc Thanh đã bình phục. Chỉ có điều, y vẫn không có cách để vui vẻ như trước. Bởi lẽ y từng là trẻ mồ côi, không dễ dàng mà có được một người mẹ. Bỗng dưng một ngày mất đi khiến y ít nhiều có sự thay đổi.

Dương Khôn vừa từ biên ải trở về, hắn nghe nói trong cung xảy ra chuyện, quý quân ngã bệnh. Từ Nhan đã lâu không kiến cung gặp Mộc Thanh, vì vậy hắn nhân cơ hội này, đưa Từ Nhan vào cung.

" Thần tham kiến Hoàng thượng." Dương Khôn sóng vai cùng Từ Nhan đi vào, theo sau bọn họ còn có gia nhân bê đồ.

" Dương tướng quân vất vả rồi, trẫm nghe nói khanh vừa trở về đã kiến cung."

" Hoàng thượng quá đề cao thần. Thần chỉ là lo lắng cho long an của người, nghe nói trong cung gần đây náo loạn."

Sở Khải Phong thở dài, nói:" Mọi chuyện cũng đã lặng xuống, nhưng trẫm vẫn còn lo âu."

" Hoàng thượng, thánh thể quan trọng. Thần có mang đến cống phẩm Tây Vực, là một cây nhân sâm ngàn năm, nghe nói có thể chữa bách bệnh, dâng lên Hoàng thượng cùng Quý quân."

Sở Khải Phong gật đầu, Dư Minh biết ý liền tiến lên, nhận lấy hộp đựng.

" Dương Khôn, khanh ngồi đi, cả nhị phu nhân tướng quân nữa." Dương Khôn vì yêu thương Từ Nhan đã bỏ mặc sự cáu giận của phu nhân hắn và nhạc phụ đại nhân, bỏ đi danh thiếp của y, lập y làm nhị phu nhân, sánh ngang đại phu nhân tướng quân. Vì điều nay mà nữ nhân kia thường tìm cách gây khó dễ cho Từ Nhan.

" Đa tạ hoàng thượng."

Dương Khôn ngồi xuống, đột nhiên hắn phát hiện động tác của Từ Nhan có điểm kì quái. Y cử động chậm rì, nét mặt trở nên tái hơn lúc sáng.

" Nhan nhi, làm sao vậy, thấy không được khoẻ?"

Từ Nhan mím môi, lắc đầu phủ nhận. Điều này càng làm hắn lo hơn.

" Khởi bẩm Hoàng thượng, bên ngoài có Trắc phi cầu kiến. Nàng nói, đến thăm quý quân."

Sở Khải Phong suy nghĩ một lát, rồi nói:" Cứ để nào tiến vào."

Bên ngoài, Chu Á Liên đứng rất nghiêm chỉnh chờ Dư công công trở ra. A Mộng khó hiểu nhìn nàng, hỏi:" Trắc phi, vì sao đột nhiên lại muốn đến Mai An Cung?"

Chu Á Liên bày ra vẻ mặt chững chạc, nói:" Ta lúc trước đúng là ghét y, nhưng ngươi biết không, y thực sự rất đáng thương, y bây giờ đã không còn mẫu thân nữa. Ta từ nhỏ đã không còn nương, như vậy rất buồn. Dù sao y cũng đang có tiểu bảo bảo, ta cũng muốn quan tâm tiểu bảo bảo."

A Mộng nghĩ trong lòng:" Suy nghĩ của Trắc phi non nớt như vậy, sao có thể đứng vững trong hậu cung, lỡ một ngày nào đó Hoàng hậu không còn muốn đấu với quý quân mà chuyển qua gây khó dễ cho nàng, nàng làm sao có thể ứng phó."

" Trắc phi, mời người vào."

"A, được. A Mộng mau đi thôi."

" Vâng."

Sở Khải Phong và Dương Khôn ngồi bên ở bàn đá trò chuyện, Chu Á Liên thấy hắn, liền nhún người:" Bệ hạ, thần thiếp tham kiến người."

" Miễn lễ."

Thái độ của hắn đối với nàng vẫn lạnh lùng như vậy, Chu Á Liên lén bĩu môi không vui. Nàng chào hỏi xong thì định đi thẳng vào phòng của Mộc Thanh, lại bị hắn ngăn lại.

" Đợi đã, nàng đi đâu?"

" Thần thiếp nghe nói ca... quý quân bị bệnh, nên đưa đến đồ bổ." suýt nữa thì nàng buộc miệng gọi Mộc Thanh là ca ca, nàng biết, Sở Khải Phong không thích người khác gọi y thân mật, ngay cả Hoàng hậu còn bị trách mắng, huống chi là nàng.

" Thứ đó đưa cho cung nữ đưa vào là được, nàng không cần trực tiếp vào."

Ngọc nhi đi đến nhận lấy đồ từ tay A Mộng, mang vào phòng. Mộc Thanh đang muốn đứng lên, y hỏi nàng:" Ngọc nhi, bên ngoài có những ai vậy?"

" Công tử, bên ngoài ngoài Hoàng thượng thì còn Dương tướng quân và nam thê của y, còn có... Trắc phi."

" Em đỡ ta ra ngoài đi, Bệ hạ cứ để ta ở trong này, thật ngột ngạt."

" Vâng."

Ai mà ngờ được y vừa ra đến nơi thì có chuyện. Từ Nhan không hiểu vì sao đột nhiên nôn ra máu đen, mặt mày nhăn lại đau đớn.

" Nhan nhi, em sao vậy, Nhan nhi!!!"

" Dương Khôn, y bị trúng độc sao?"

" Trúng độc?" hắn quay ra hỏi tỳ nữ bên cạnh:" Tiểu Thanh, người nói thật cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

" Nô... nô tỳ..."

" Nói!!"

Tiểu Thanh sợ hãi quỳ hẳn xuống, khai ra:" Là... là đại phu nhân. Khi tướng quân rời phủ, phu nhân ngày nào cũng ép chủ tử uống một chén thuốc. Chủ tử biết đó là độc dược nên không uống, nô tỳ lén giúp chủ tử đổ đi. Nhưng mà phu nhân biết được, đã sai người vả mặt nô tỳ ba mươi cái, còn cho người mở miệng chủ tử, bắt y phải uống. Sau đó nô tỳ đã mời đại phu đến xem bệnh, nhưng ông ta cứ lắc đầu chán nản, nô tỳ.. "

Dương Khôn đau lòng nhìn Từ Nhan đang không ngừng run rẩy. Hắn đột nhiên nhớ ra, vị quý quân của Hoàng thượng được gọi là Thần y.

" Mộc quý quân, thần cầu xin người, xin hãy cứu Từ Nhan một mạng."

" Từ Nhan?" Mộc Thanh ngó qua, nói:" Đưa y vào trong đi." rồi quay sang dặn Ngọc nhi:" Em đi lấy túi kim của ta, đem ra đây."

" Vâng."

Tình hình của Từ Nhan rất nguy, vị đại phu nhân kia cũng đủ độc ác, thứ nàng ta hạ là cổ độc, không phải ai cũng giải được. Loại độc mạnh như vậy, nàng ta lại bắt Từ Nhan uống mỗi ngày, chính là muốn lấy mạng của y nhanh chóng nhất.

Từ Nhan bây giờ đã lâm vào mê man, trán đẫm mồ hôi.

" Dương tướng quân, người lui ra sau đi, ta sẽ giúp y rút máu độc ra ngoài, để lâu sẽ càng nguy hiểm."

Dương Khôn gật đầu, đứng lên. Mộc Thanh chăm chú nhìn đầu kim, châm lên đỉnh đầu y một cái, rồi lại thêm một cái. Sau đó, y cầm một lưỡi dao nhỏ, hơ qua lửa một lần, chọn chỗ ít nguy hiểm nhất trên cổ tay, rạch một đường nhỏ.

" Ta đã cố gắng ép máu độc đi xuống, Dương tướng quân, hiện tại người đem máu độc hút ra, đến khi nhỏ ra máu đỏ, ta sẽ tiếp tục giúp y trừ đi độc tố còn lại."

" Được, thần lập tức làm."

Mộc Thanh lấy khăn ướt lau máu trên tay, nói với Ngọc nhi:" Em sai thị vệ đến chỗ Tô thái y bốc vài vị thuốc theo ta ghi, nhớ là về sớm rồi đem đi sắc."

" Nô tỳ đi ngay."

Chu Á Liên ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn y, nàng không bao giờ nghĩ đến, thì ra lúc Mộc Thanh làm việc y lại có mị lực như vậy. Nàng cứ ở một bên nhìn y đi qua đi lại, ngược lại không thấy chán ghét.

" Thanh nhi, đệ ngồi xuống đi." Sở Khải Phong kéo y ngồi lại:" Có thứ gì cần đệ cứ nói để cung nữ thái giám chuẩn bị, đừng cứ tự mình đi lại, bụng đã lớn như vậy."

" Ta đã hình thành thói quen, mỗi lần khám bệnh đều như vậy."

" Được rồi, được rồi. Đừng đi lại nữa, đệ đã giúp y rút máu độc, bây giờ ngồi im chờ Ngọc nhi đem thuốc đến, có được không?"

Ngọc nhi đến chỗ Tô Huấn bốc thuốc xong thì lập tức trở về. Nàng vừa rời đi thì có một nữ nhân xuất hiện, tay nàng ta ôm một giỏ thuốc.

" Nghĩa phụ, cung nữ kia có chuyện gì, trông nàng rất vội."

" Nàng là cung nữ thân tín bên cạnh quý quân, nàng nói đang có người nguy hiểm tính mạng, rất gấp."

" Nguy hiểm tính mạng sao?".

" Ngọc Châu, con lại đây, nghĩa phụ muốn hỏi. Con không có ý định rời cung sao?"

Nữ nhân này chính là cung nữ Ngọc Châu, là cung nữ xui xẻo bị Vương Ngải Lị lợi dụng sau đó ra tay giết hại. Nàng đã tỉnh được vài ngày, nhưng chưa từng rời khỏi kho dược của Tô Huấn. Nàng sợ nếu người kia biết nàng còn sống nhất định sẽ lần nữa giết nàng. Ngọc Châu không còn quá sợ cái chết, chỉ là muốn vạch mạch ác nhân kia.

" Nghĩa phụ, Ngọc Châu sớm đã không còn người thân, con được người nhận làm nghĩa nữ, con nguyện sẽ chăm sóc người."

Tô Huấn thở dài:" Trong cung rất nguy hiểm."

" Con biết nghĩa phụ người li cho con, nhưng nếu không lôi được kẻ ác ra ngoài ánh sáng, con không cam lòng."

" Haiz, ta biết không cản được con, nhưng con nhất định phải cẩn thận."

" Con biết rồi, nghĩa phụ."

Sắc mặt của Từ Nhan đã đỡ hơn nhiều, môi không còn thâm. Dương Khôn vẫn nắm lấy tay y, thấp thỏm lo lắng.

" Quý quân, thuốc đến đây."

Chu Á Liên thấy Ngọc nhi bưng thuốc đến cửa, đột nhiên đứng dậy muốn ra giúp.

" Để ta, để ta mang vào cho." nàng đoạt chén thuốc từ tay Ngọc nhi, nhưng đi chưa được hai bước thì vội chuyển nó qua cho A Mộng, nàng bụm miệng, nhanh chóng lao ra ngoài nôn khan.

" Oẹ..."

" Trắc phi!!"