Mộc Thanh trở ra, thấy Sở Khải Phong mặt đỏ, nhịp thở hơi hỗn loạn, bên vai dính máu, có lẽ là vết thương bị hở miệng.

" Ngươi đã làm gì vậy, ngộ nhỡ vết thương nhiễm trùng thì sao?"

Mộc Thanh cau mày nâng tay hắn lên xem, may là chỉ có chút máu. Con người này, không phải đã dặn là phải ở nguyên tại chỗ rồi sao.

"Xin lỗi, ta bất cẩn "

"Trở về thôi, ta giúp ngươi băng lại vết thương "

Trên cả quãng đường Khải Phong đều nhìn Mộc Thanh không rời mắt, khiến y cảm thấy mất tự nhiên.

" Ngươi cứ nhìn ta làm gì, trên mặt ta dính gì à?"

"Không có, chính là, ngươi thực đẹp "

Mộc Thanh đỏ mặt, nhìn xuống đất. Cư nhiên khen một nam tử như y là xinh đẹp, nhưng cũng không đáng giận. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, y quay sang hỏi Sở Khải Phong

" Còn chưa biết tên tự của ngươi? Ngươi tự là gì?"

" Sở Khải Phong, năm nay hai mươi tư niên kỉ"

"Ta là Mộc Thanh, kém huynh bảy niên kỉ. Ta gọi huynh là Sở đại ca được không "

Sự chú ý của hắn rơi vào đôi môi hồng phấn đang mấp máy, đầu lưỡi đỏ tươi thoắt ẩn thoắt hiện, hoàn toàn không nghe thấy mọi thứ xung quanh.

" Khải Phong, Khải Phong " Mộc Thanh lớn tiếng gọi.

"À hả, có chuyện gì "

" Huynh như người mất hồn vậy, ta nói, ta có thể gọi huynh là Sở đại ca không "

"Được, vậy ta gọi đệ là... Thanh nhi, hửm?"

Mộc Thanh cười vui vẻ. Đến một gian hàng bán y phục và tơ lụa, y dừng lại, nhìn sang hắn. Sở Khải Phong cường tráng hơn y nhiều, dĩ nhiên mặc y phục của y sẽ chật chội, không thoải mái.

Mộc Thanh lựa một bạch y, nói

" Sở đại ca, huynh thấy thế nào?"

"Chất vải tốt, hình dạng đẹp. Muốn mua thêm sao?"

"Là cho huynh. Y phục của ta so với huynh nhỏ hơn, mặc bó sát không tốt. Nếu huynh đã ưng ý vậy thì nhận lấy đi"

Y gọi lão bản ra tính tiền, rồi cầm lấy bạch y cùng Khải Phong về nhà.

Trở về nhà hắn liền hỏi mượn y bút, mực và giấy. Đi đến chỗ Hắc Vệ, buộc lá thư vào một mảnh vải mỏng, đeo lên người nó, nói

"Hắc vệ ngươi đem lá thư này đến phủ thừa tướng để bọn họ rõ đường đến hộ giá ta về kinh, có hiểu không?"

"Hýyyyy..."

"Ngựa ngoan, đi đi "

Hắc vệ nghe lệnh chủ nhân, chạy ra ngoài. Nó là con ngựa mà Sở Khải Phong ưng ý nhất, được hắn nuôi đã lâu, rất thông minh, tựa hồ hiểu những gì hắn nói.

" Sở đại ca, huynh làm gì ngoài đó vậy "

" không có gì "

" Sắp đến giờ dùng cơm, huynh mau vào đây, nương có làm thêm món tráng miệng là bánh bột hoa thông đậu đỏ đó "

" A, ta vào đây "

Tiêu thị dọn thức ăn lên bàn, nhìn Sở Khải Phong, nói

" Sở Khải Phong phải không, Thanh nhi đã nói ta nghe "

" Vâng, đó là tên của con "

" A Phong, con là người ở đâu, ngày đó tại sao lại bị thương trong rừng?"

" Con cùng nhóm bằng hữu đi săn, bị kẻ xấu chặn đường, bất cẩn bị thương và lạc mất bằng hữu, may nhờ Thanh nhi cứu giúp "

" Vậy bằng hữu kia của con không đi tìm con?"

" Bọn hắn hẳn là không rõ nơi này, nhưng dì đừng lo, con đã gửi thư đi, họ sẽ nhanh tìm đến đây thôi. Đến lúc đó con sẽ đền ơn dì và Thanh nhi "

" Giúp người đâu kể chuyện ơn nghĩa, hơn nữa đó là điều lang y nên làm "

" Sở đại ca, ngựa của huynh không thấy nữa "

Mộc Thanh khẩn trương nói, khi nãy mang cỏ khô ra chỗ Hắc vệ, thấy chuồng ngựa trống không.

"Hắc vệ? Đệ đừng lo, ta để nó đi báo tin với thân gia rồi "

"Báo tin? Như vậy được không... nó dù sao cũng chỉ là một con vật "

" Đệ đừng thấy nó là động vật mà khinh thường. Hắc vệ rất thông minh, nếu không ngày đó đệ đã không cứu được ta. Được rồi, đừng đứng đó nữa, mau lại dùng cơm đi "

" Hừm... được "

Buổi tối, tại phòng của Mộc Thanh, y giúp hắn rửa vết thương và thay dược.

" Vết thương đã tốt hơn rồi, nhanh thôi sẽ không còn đau nữa "

" Đa tạ đệ "

" Đừng khách sáo "

Y lấy ra bạch y mua lúc chiều, đưa cho hắn.

" Huynh mặc thử đi, xem có vừa vặn không, ta ra ngoài cửa đợi "

" Khoan đã " hắn nắm lấy tay y " Đệ ở lại giúp ta đi, đệ xem tay ta đang bị thương, thay y phục rất bất tiện a~"

Sở Khải Phong mở to mắt vô tội nhìn y, biểu cảm này gắn với thân thể cường tráng kia thực không hợp chút nào.

Mộc Thanh thấy hắn ủy khuất tim liền rung lên, bất đắc dĩ ở lại giúp, quên mất rằng con người này lúc nãy sinh hoạt tay đều rất tốt.

" Cái kia, nhà ta chỉ có hai phòng, huynh chịu ủy khuất chung phòng với ta, nếu không cảm thấy không quen ta có thể ra ghế nằm "

" Không sao, không bất tiện "

" Ta đi lấy thêm chăn " Mộc Thanh bối rối chạy đi.

Sở Khải Phong ở lại miệng cười giảo hoạt như tiểu hồ ly, hắn đã lâu không đồng sàn (chung sàn) cùng ngoại nhân, lần này lại cùng tiểu nhân nhi chung chăn gối. Dù nói chung chăn gối thì hơi quá nhưng vẫn khiến hắn có chút mong đợi. Mộc Thanh trở lại phòng, trải chăn sau đó thổi nến, nằm lên giường. Giường tuy không nhỏ nhưng với hai đại nam nhân thì cũng có phần chật chội. Khải Phong nằm sát vào người đang quay lưng về phía mình, lòng ngực chạm vào lưng y. Mộc Thanh cảm nhận được hơi thở của hắn gần bên, gáy có chút buồn buồn.

" Sở đại ca, huynh nằm sát đệ quá "

" Gọi Khải Phong "

" Ách, Khải Phong, huynh nằm lui vào bên trong một chút được không "

" Làm sao đây, phía trong đã hết chỗ rồi "

" Vậy ta ra ghế nằm. Dù sao tướng ngủ của ta cũng rất xấu, sẽ gây phiền đến huynh "

" Không sao " hắn vòng tay qua ôm lấy y " Như vậy là được rồi "

" A, huynh làm gì vậy "

" Ôm đệ, vậy thì đệ sẽ không rơi khỏi giường"

"Cái đó, đệ"

"Ngủ đi, hôm nay ta đã rất mệt mỏi ".

Nghe thấy tiếng thở đều bên tai, Mộc Thanh cũng thả lỏng cơ thể. Qua khe cửa sổ, y thấy được một mảnh trăng khuyết, gió đung đưa làm cánh cửa vang lên một tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ. Biết mình đã rung động trước hắn nhưng linh cảm lại nói cho y biết thân phận của con người này không hề tầm thường. Tại sao hắn chưa từng đề cập đến việc bản thân là ai? Những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu, Mộc Thanh mỏi mắt rồi chìm vào mộng lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, Sở Khải Phong theo thói quen mà thức dậy sớm, cảm thấy có gì đó đang bám lên người mình, hóa ra là Mộc Thanh, y không biết xoay thế nào mà lại chui tọt vào lòng hắn, ngoan ngoãn ngủ say. Hắn siết tay chặt thêm, tham luyến mùi hương của nhân nhi trong lòng mình, thỏa mãn nhắm mắt thêm một chút.

Mộc Thanh khó chịu cử động, muốn thoát khỏi vật thể ấm áp đang ôm chặt lấy mình, y mở mắt liền thấy hắn đang nhìn mình, mặt y hiện lên vẻ bối rối đẩy hắn ra, bật dậy khỏi giường

Trong phòng giờ đây xuất hiện một bầu không khí im lặng đầy bất thường, người trên giường nhìn người ngồi dưới đất, người ngồi dưới đất nhìn người trên giường, cả hai không nói gì.

"Thanh nhi, mau dời giường, con xem mặt trời đã mọc đến mông rồi đấy!"

Mộc Thanh hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, mặc y phục chỉnh chu, ra khỏi phòng tìm Tiêu thị chuẩn bị bữa sáng.

Khải Phong nhìn theo bóng lưng y đến khi khuất dần, dựa vào cửa cười, tiểu nhân nhi này sai lại dễ đỏ mặt như vậy? Sau này phải huấn luyện giúp y mặt dày một chút, bọn họ còn phải làm cái này cái kia. Nếu Mộc Thanh cứ ngượng ngùng như vậy e là dụ được y đến long sàn cũng cần suy mưu tính kế a.

"Thanh nhi, lại muốn vào rừng sao?"

Khải Phong thấy y mang giỏ ra, bỏ vào trong vài cái màn thầu, trên lưng đeo thêm một cái. Đây là muốn đi hái dược?

"Củ tam thất trong vườn đã đào hết rồi, ta muốn vào rừng tìm đào một ít"

"Ta đi cùng đệ!"

"Không cần đâu, ta sợ huynh lại động đến vết thương!". Y quay qua trêu đùa

"Tốn dược lắm đó, huynh xem huynh còn không cấp cho ta quan tiền nào"

Hai người đang nói cười thì Hắc vệ từ ngoài cửa chạy vào. Mộc Thanh chưa qua hết ngạc nhiên này thì xuất hiện ngạc nhiên khác.

Đi vào sau Hắc vệ là một đám quan binh, người đi đầu nhìn thấy Sở Khải Phong liền nhảy xuống khỏi ngựa, hành lễ.

"Thần cứu giá chậm trễ, thỉnh bệ hạ trách tội!"

( Bệ hạ? Sở đại ca là đương kim hoàng thượng?)

Hết chương 3.

#mọi người cmt và bấm đề cử truyện cho Nấm nha <3