“Các muội đến đây làm gì?” Tô Vô Sương nhìn thấy một vài muội muội trong nhà đều xuất hiện ở đây thì không khỏi lớn tiếng lạnh lùng hỏi.

Tô Thái Vân nghe vậy cười nói: “Đại tỷ, tỷ đến đây làm cái gì thì chúng muội đến làm cái đó!”

Mấy tỷ muội nhìn nhau cười, bọn họ đã ngầm hiểu ý nhau rồi.

“Được! Nếu đã như vậy thì mỗi người đều phải dựa vào bản lĩnh của mình.

Bất kể Đế Tôn đại nhân coi trọng ai đi nữa thì cuối cùng vẫn có lợi cho con tiện nhân Tô Tử Mạch.

Tỷ là đại tỷ hãy để tỷ lên trước!”

Sau khi Tô Vô Sương nói xong thì chuẩn bị bước lên gõ cửa phòng của Dạ Ly Thần.

Ai ngờ rằng lại trực tiếp bị người khác kéo lại.

“Đại tỷ, loại sự việc này không nên dựa vào tuổi lớn nhỏ, phải dựa vào rút thăm mới công bằng!”

"Đúng vậy! Cho dù tỷ là đại tỷ cũng không thể để cho tỷ lên trước, vẫn nên rút thăm!”

Sau khi rút thăm cuối cùng cũng quyết định được thứ tự trước sau.

Thất tiểu thư Tô Thủy Kỳ đã may mắn trở thành người đầu tiên tiến lên.

Vẻ mặt của Tô Thủy Kỳ rất hăng hái, sửa sang lại y phục và dung nhan rồi mới nhẹ nhàng bước tới cửa phòng của Dạ Ly Thần.

“Ngươi là ai? Có mưu đồ gì?”

Tô Thủy Kỳ vừa đưa tay chuẩn bị gõ cửa thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng quát chót tai giống như sấm.

Tô Thủy Kỳ bị dọa suýt nữa ngã xuống đất.

Chỉ thấy một nam nhân to lớn mặt đen, cằm đầy râu đang đứng trước mặt nàng ta.

“Ta…Ta đến tìm Đế Tôn đại nhân.”

Tô Thủy Kỳ sợ tới mức lắp bắp kinh hãi trước câu hỏi của nam nhân to lớn đến mức ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.

Nam nhân to lớn đang thăm dò mục đích đến đây của Tô Thủy Kỳ thì giọng nói của Dạ Ly Thần từ bên trong truyền ra ngoài: “Đuổi nàng ta đi.”

Nghe thấy mệnh lệnh của Dạ Ly Thần thì nam nhân to lớn mặt đen làm động tác tay ra hiệu nói: “Lời của Đế Tôn đại nhân ngươi đã nghe thấy chưa, lập tức cút đi!”

Thân là thuộc hạ của Dạ Ly Thần nên hắn ta đương nhiên sẽ không khách khí với Tô Thủy Kỳ.

Tô Thủy Kỳ bị chặn ở cửa, mặc dù trong lòng vô cùng không phục cũng chỉ có thể chán nản rời đi.

Nhìn thấy Tô Thủy Kỳ bị dọa sợ trở về thì những người còn lại đều cảm thẩy hả hê.

Tô Vô Sương còn giả vờ an ủi nói: “Thất muội, muội cũng đừng buồn.

Đế Tôn đại nhân có thể không thích bộ dáng ngây ngô non nớt của muội, vậy thì để người đại tỷ này ra tay đi!”

Nói xong, Tô Vô Sương kéo y phục của bản thân xuống, một bầu ngực trắng tuyết làm cho những tỷ muội khác nhìn thấy thì đều cảm thấy ngưỡng mộ không thôi.

Tô Vô Sương không chỉ là người lớn tuổi nhất ở trong đám người mà còn là “lớn” nhất ở một số phương diện khác.

Mà đây luôn là điều mà Tô Vô Sương kiêu ngạo nhất.

Nàng ta tin rằng không có người nam nhân nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy.

Khi Tô Vô Sương đến trước cửa phòng Dạ Ly Thần thì nam nhân to lớn mặt đen bất ngờ lại xuất hiện lần nữa.

Lúc này Tô Vô Sương giả vờ lộ ra mặt nôn nóng nói: “Đế Tôn đại nhân! Tiểu nữ có chuyện vô cùng quan trọng cần gặp ngài, muốn mời Đế Tôn đại nhân ra gặp mặt!”

Có lẽ là nghe thấy lời nói của Tô Vô Sương nên Dạ Ly Thần cũng mở cửa bước ra ngoài.

Khuôn mặt lúc nhìn thấy Dạ Ly Thần của Tô Vô Sương rất kích động, mạnh dạn trực tiếp bước lên kéo lấy cách tay của Dạ Ly Thần.

Đồng thời áp sát ngực của mình vào người Dạ Ly Thần.

Ám chỉ rõ ràng như vậy, cho dù là kẻ ngốc cũng biết ý tứ của Tô Vô Sương.

Tô Vô Sương đang nghĩ rằng Dạ Ly Thần nhất định sẽ không thể cưỡng lại sự cám dỗ này, sau đó sẽ qua đêm với chính mình.

Đến lúc đó bản thân sẽ là nữ nhân của Đế Tôn!

Chỉ là mặc dù Tô Vô Sương nghĩ rất hay nhưng phản ứng của Dạ Ly Thần lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng ta.

Vẻ mặt của Dạ Ly Thần chán ghét trực tiếp đẩy Tô Vô Sương ra, đồng thời trừng mắt liếc nhìn người nam nhân to lớn..