Qua một hồi lâu, Dạ Ly Thần cuối cùng cũng nở một nụ cười nhạt và nói: "Vừa rồi bản tôn xử trí nàng hài lòng chứ?”

“Hả?”

Tô Tử Mạch nghe vậy không khỏi sững sờ, nãy giờ Dạ Ly Thần không nói gì, Tô Tử Mạch còn tưởng rằng bất cứ lúc nào Dạ Ly Thần cũng có thể ra tay với mình chứ.

Dạ Ly Thần thoáng nhìn thi thể tên nam nhân bỉ ổi trên mặt đất nói: “Với tính cách liều lĩnh của nàng thì hẳn rất thích cách làm của bản tôn? Giờ có phải nên cảm ơn bản tôn thật tốt không?”

Tô Tử Mạch vừa nghe lời này suýt nữa chửi ra tiếng, bản thân vốn an phận hành sự ở Tô gia.

Cái tên Dạ Ly Thần này vô duyên vô cớ xuất hiện không nói, đã vậy còn kêu mình qua nói chuyện riêng, hiện tại những nữ quyến kia của Tô gia chỉ sợ ai cũng có lòng gϊếŧ mình.

Tuy rằng trước các nàng đối Tô Tử Mạch cũng không khách khí, nhưng mà bởi vì như vậy các nàng càng căm hận Tô Tử Mạch sâu sắc.

Nghĩ tới đây Tô Tử Mạch không nhịn được cả giận nói: “Cảm ơn ngài? Ngài có biết là vì ngài mà bây giờ ta thành kẻ thù chung của tất cả nữ nhân Tô gia rồi không? Nếu ngài muốn thể hiện sự quyến rũ nam tính của mình, vậy ngài trực tiếp đi tìm các nàng là được rồi, trêu chọc ta làm gì?”

Thấy dáng vẻ Tô Tử Mạch thoải mái mắng chửi người, Dạ Ly Thần khóe miệng luôn nở nụ cười thản nhiên.

Tô Tử Mạch nhìn thấy biểu hiện này của Dạ Ly Thần, trong lòng càng nổi lên nghi ngờ.

Mình mắng hắn như vậy mà tên này vẫn cười được, chẳng lẽ hắn cuồng ngược?

Mà lúc này Dạ Ly Thần rốt cục cũng mở miệng nói: “Lời vừa rồi nàng nói cơ bản đều đúng, bản tôn còn có người trong thiên hạ đều tán thành sự thật có lý này, nhưng mà những kẻ tô son trát phấn kia còn không lọt được vào mắt bản tôn!”

Dạ Ly Thần vừa nói liếc qua đám nữ quyến Tô gia, trong ánh mắt tràn đầy coi thường cùng khinh rẻ.

Tô Tử Mạch có chút không nhịn được nói: “Đã không vào được mắt của ngài, vậy thì ngài phải đi tìm người lọt được vào mắt của ngài, tóm lại không cần tiếp tục liên lụy ta nữa được không?”

Tô Tử Mạch thật sự là không muốn có quá nhiều gút mắc với Dạ Ly Thần, nàng nói chuyện với Dạ Ly Thần thế này một lát, ánh mắt đám người Tô Vô Sương đã đảo qua người nàng cả mấy chục lần rồi.

Đương nhiên vài trăm cái còn lại, đều ở trên người Dạ Ly Thần.

Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, Tô Tử Mạch cảm giác mình chắc chắn đã bị phanh thây rồi.

Dạ Ly Thần cũng không trả lời Tô Tử Mạch, mà bước đến trước mặt Tô Khang Thành, sắc mặt cũng khôi phục lạnh như băng.

“Bản tôn muốn ở lại tại Tô gia một đêm!”

Không có bất kỳ ý hỏi thăm hay trưng cầu ý kiến gì, thậm chí ngay đến cảm giác là mệnh lệnh cũng không có, Dạ Ly Thần tựa như đang nói chuyện sắp xảy ra, không đúng, là chuyện thực sự đang xảy ra.

Tô Khang Thành nghe vậy càng cúi đầu khom lưng nói: “Đế Tôn đại nhân yên tâm! Ngài có thể ngủ lại ở Tô gia bọn ta quả thật là vinh hạnh của trên dưới Tô gia!”

Đối với yêu cầu này của Dạ Ly Thần, Tô Khang Thành tự nhiên sẽ không từ chối.

Vì chiêu đãi vị quý khách Dạ Ly Thần, Tô Khang Thành cố ý mời ngự trù trong hoàng cung đến phủ, chuẩn bị một bàn tiệc cực kỳ phong phú.

Dù gì Tô gia cũng đã qua thời huy hoàng, nhưng mà một bàn tiệc rượu phô trương xa xỉ thế này, ngay cả những lão nhân Tô gia cũng chưa từng được hưởng thụ.

“Đế tôn đại nhân! Mời ngài mau ngồi!”

Tô Khang Thành tự mình mời Dạ Ly Thần đến ngồi xuống ghế đầu bàn rượu, chỉ có người có bối phận lớn nhất thân phận cao nhất trong tiệc rượu mới có tư cách ngồi ở vị trí này.

.