CHƯƠNG 2

“Tiện nhân lòng dạ hiểm độc này, có đứa cháu nào nói chuyện với người lớn như vậy sao?” Phạm Phương Huệ chỉ vào mũi Lưu Ly mắng, nhưng khi tầm mắt dừng lại ở vết sẹo lớn trên mặt Lưu Ly, ánh mắt lại tràn đầy chán ghét.

Nguyên chủ vốn là đệ nhất mỹ nhân làng trên xóm dưới, nhưng một mỹ nhân không còn trinh tiết sống một mình sẽ khiến cho kẻ khác mong nhớ, vì tự bảo vệ trong sạch của mình, nguyên chủ mới dùng kéo rạch bị thương mặt của mình, hiện giờ đệ nhất mỹ nhân cũng thành người phụ nữ xấu xí trong miệng người ta.

Nghe được lời nói khó nghe của Phạm Phương Huệ, trong mắt Lưu Ly thoáng qua một tia tàn nhẫn, lại nở một nụ cười: “Tiện nhân lòng dạ hiểm độc mắng ai thế?”

“Tiện nhân lòng dạ hiểm độc tất nhiên mắng mày rồi.

” Phạm Phương Huệ không cần suy nghĩ đã trả lời.

“À —” Lưu Ly kéo dài giọng, cười như không nhìn Phạm Phương Huệ.

Phạm Phương Huệ nhíu mày, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nghĩ thế nào cũng không ra, thế là không nghĩ nữa.

Ngay khi muốn mở miệng, khóe mắt lại liếc thấy phía sau Lưu Ly, Bình Bình và Yên Yên đang từ phòng bếp đi ra chuẩn bị trốn vào trong phòng, lập tức giận giữ nói: “Hai đứa con hoang kia trốn cái gì mà trốn, còn không mau ra đây cho tao?”

Hai đứa nhỏ vừa nghe được giọng nói của Phạm Phương Huệ đã sợ tới mức mặt trắng bệch, không dám tiếp tục đi vào phòng, cũng không dám tiếp tục đi tới, chỉ có thể đứng tại chỗ run bần bật, hai đôi mắt sợ hãi bất lực nhìn về phía Lưu Ly, có thể thấy được hai đứa nhỏ này có bóng ma tâm lý rất sâu với Phạm Phương Huệ.

Thấy Bình Bình Yên Yên như vậy, Lưu Ly có hơi đau lòng, lúc nhìn về phía Phạm Phương Huệ liền trầm sắc mặt, trong mắt tràn đầy tức giận.

Cuối cùng Lưu Ly vẫn nhịn xuống xúc động muốn đánh Phạm Phương Huệ, dù sao thời đại này đạo hiếu xếp hàng đầu, Phạm Phương Huệ nói thế nào cũng là người lớn, nếu cô ra tay trước, người khác sẽ nói cô bất hiếu, cô muốn ở trong thôn này an cư lạc nghiệp thì sẽ rất khó khăn.

“Bình Bình Yên Yên các con về phòng đi.

” Không thể đánh Phạm Phương Huệ, Lưu Ly mở miệng nói với hai đứa nhỏ, giọng nói dịu dàng hết sức, sợ dọa đến bọn nhỏ.

Có lệnh của mẹ, Bình Bình Yên Yên không dám ở lâu, nhanh chóng đi vào trong phòng.

Lúc này Lưu Ly mới dừng tầm mắt lại trên người Phạm Phương Huệ, vẻ mặt đáng sợ.

Phạm Phương Huệ bị Lưu Ly trừng, tự nhiên cảm thấy lạnh cả gáy, không nhịn được lui về phía sau một bước.

Mới lui một bước, Phạm Phương Huệ mới nhớ ra mình tới đây làm gì.

Bà ta vốn đã quen bắt nạt Lưu Ly, tức khắc bùng nổ: “Con tiện nha đầu này…”

“Bà lại mắng một câu nữa thử xem!” Ngữ khí của Lưu Ly rất lạnh.

Phạm Phương Huệ không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng sửa miệng: “Mày làm hỏng danh tiếng của Lưu Gia, trước đó hại tỷ tỷ mày bị từ hôn, bây giờ lại hại nó bị bỏ về nhà, mày muốn chịu trách nhiệm thế nào?”

Vừa nói, vừa để tăng khí thế cho bản thân, đôi tay Phạm Phương Huệ chống nạnh, trợn trừng mắt với Lưu Ly.

Lưu Ly nghĩ về tỷ tỷ trong miệng Phạm Phương Huệ, là Lưu Tử Đào của đại phòng.

Lưu Tử Đào này bằng tuổi cô, chỉ lớn hơn hai tháng tuổi.

Trước đó luôn ghen ghét với nguyên chủ vì xinh đẹp hơn mình còn có một vị hôn phu là người đọc sách, vẫn luôn không hợp với nguyên chủ.

Sau khi nguyên chủ xảy ra chuyện, đúng là bị từ hôn đuổi về nhà.