"Chuyện...!chuyện gì cơ?"

Thanh Lam nuốt nước bọt vào cổ họng khô ran, giả vờ ngây ngô không hiểu lời Bách Tùng.

Nhưng anh nắm tỏng chiêu trò của cô trong lòng bàn tay, thêm cả giọng điệu lắp ba lắp bắp đã bán đứng cô từ lâu.

"Chuyện từ hủy hôn thành kết hôn thuận lợi.

Tôi cần một lời giải thích đàng hoàng, nếu không tôi sẽ nói rõ chúng ta chỉ đăng ký kết hôn giả cho hai bên gia đình biết.

Ngoài cái danh nghĩa ra thì chúng ta không là gì cả." Bách Tùng vẫn kiên nhẫn nói.

"Thì...!lấy nhau cũng tốt mà..." Lam tiếp tục lắp bắp.

Cô vừa nói xong thì anh đáp ngay, "Tốt chỗ nào?"

Bách Tùng trả lời nhanh quá khiến cô có cảm giác bị dồn dập, Lam hoảng hốt trong lòng, ngoài miệng vẫn cứ lắp bắp.

"Ờ thì...!tốt cho anh còn gì...!lấy tôi về làm bình phong cho anh khỏi bị yêu nhền nhện quấy rối nữa."

Nghe thấy lời này, Tùng bất giác cụp mắt nhìn chiếc nhẫn bạch kim trơn nhẵn nằm chễm chệ trên ngón áp út tay trái.

Anh cũng chẳng biết trên tay mình có nó từ khi nào nữa, từ lúc anh chết trân như trời trồng và được Lam đeo vào.

Lấy Lam làm một tấm bình phong? Để làm gì? Bao nhiêu năm qua anh có cần tấm bình phong nào đâu.

Bây giờ cũng vậy, anh không cần.

"Tôi chẳng cần bình phong làm gì, cô đổi một lý do khác thuyết phục tôi xem."

Sớm biết tên khốn này khó chơi, khó xử.

Từ lúc hệ thống thông báo nam chính.

Cô đã chuẩn bị cho mình một câu trả lời để đối phó với anh từ lâu.

Tuy nhiên, cách này cần phải hèn một chút.

Thật ra là hèn nhiều chút.

Dù sao Lam cũng không cần giữ hình tượng trước mặt anh nữa, vì nó đã bị phá hỏng từ lâu.

Cô cắn rơm cắn cỏ quỳ xuống, ôm chặt lấy chân anh.

"Anh Tùng ơi! Em khổ lắm! Hu hu hu! Em khổ quá mà anh Tùng."

Bách Tùng bị Lam bất ngờ ôm chặt lấy chân mình, anh hoảng hốt.

"Cô làm cái trò gì vậy? Buông tôi ra!"

Nhưng Tùng càng muốn hất Lam ra thì cô càng ôm chặt anh chặt hơn, giống như một lười ôm chặt cành cây.

Dù phong ba bão táp ra sao cũng quyết không buông.

Đây là kế do cô nghĩ ra, lấy hèn hạ, vô liêm sỉ đeo bám để được anh chấp nhận.

Tên này khó đoán, biết đâu nửa đêm nửa hôm phát rồ đòi ly hôn cho bằng được thì sao? Mà giấy kết hôn của hai người cũng là giả.

Nếu Tùng không chấp nhận Lam, anh có thể đá mông cô đi ngay.

Vì hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không nằm trên giấy tờ luật pháp.

Mà nhiệm vụ lớn nhất của Lam là khiến Tùng yêu cô.

Thành ra kết hôn với anh là cơ hội trời ban để cày điểm tình ý, trăm năm có một lần.

Cô tuyệt đối không thể để sảy mất.

Thế nên Lam bắt đầu chém gió.

"Hai bên gia đình nhà chúng ta đều là dòng tộc có tiếng tăm, hủy hôn ngay tại hôn lễ là chuyện tày trời.

Mẹ tôi sẽ không tha cho tôi đâu, chưa kể đến tổn thất hai bên công ty nữa.

Rồi danh tiếng, địa vị xã hội nữa.

Phương án hủy hôn tôi chưa tính đến mức độ khả thi...!Cho nên trước mắt, chúng ta cứ sống như vợ chồng bình thường được không? Sau ba năm đường ai nấy đi."

Đường ai nấy đi cái con khỉ! Tôi sẽ bám anh đến khi nào rời khỏi thế giới này mới thôi.

"Không được." Tùng thẳng thừng đáp ngay.

"Hu hu hu, anh đừng như vậy mà, hai năm thôi chỉ hai năm thôi."

"Không."

"Vậy một năm, một năm thôi, mười hai tháng, mười hai tháng được không?" Lam tiếp tục nài nỉ lần này cô còn mếu máo để tăng độ đáng thương.

"..." Mười hai tháng với một năm khác nhau chỗ nào?

Tùng lặng im không đáp, vốn dĩ nếu Lam không bàn chuyện hủy hôn thì anh cũng sẽ cưới cô như thường.

Điều khiến anh ngạc nhiên là thái độ trong hôn lễ của Lam quay ngoắt 180° khiến anh choáng váng và hoài nghi.

Ẩn sâu đằng sau sự thay đổi đột ngột của Lam chắc chắn có điều gì đó không bình thường.

Anh muốn biết rõ thực hư ra sao nên mới chất vấn cô.

Bách Tùng đắn đo cân nhắc một chút.

Thật ra so với dự định ban đầu, chuyện anh và Lam kết hôn đã đi đúng quỹ đạo mà anh vạch ra.

Bởi, sau khi cưới xong anh cũng sẽ quy định quy tắc sống giữa hai người.

Một thời gian nữa Tùng sẽ đi, anh không muốn hủy hoại đời Lam.

Vì thế Bách Tùng không muốn ràng buộc Thanh Lam trong hai ba năm trời.

Một năm thì còn có thể chấp nhận.

Có lẽ trong 10 ngày không gặp đã có điều gì đó tác động đến Lam, khiến cô không thể buông tay cuộc hôn nhân này nữa.

Có thể là lợi ích trong thương mại hoặc là một sự gượng ép nào đó.

Dù sao việc kết hôn đối với anh cũng như không.

Thấy Lam khổ sở nài nỉ như thế, Tùng cũng không muốn làm khó cô, quy định một vài quy tắc giữa hai người rồi chấp nhận cô cũng được.

"Một năm.

Chúng ta ở cạnh nhau một năm trên danh nghĩa vợ chồng." Tùng lên tiếng.

Lam vui mừng ra mặt, càng ôm chặt chân Tùng hơn nữa.

"Cảm ơn anh đã rũ lòng thương tôi!"

"Nhưng!" Tùng đanh giọng.

Cô ngước mắt lên nhìn anh, gì mà giọng điệu coi bộ nghiêm trọng quá vậy.

Đừng có nói là đổi ý ngay nhé.

"Chúng ta là đồ giả vì thế tôi có vài quy định cần nói trước." Tùng nói.

Lam đáp ngay, "Anh cứ nói đi."

"Thứ nhất, bụng tôi rất yếu rất ít khi ăn được đồ bên ngoài và ăn được rất ít món.

Thế nên tôi sẽ ăn riêng tránh làm ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.

Thứ hai, tôi không thích bị làm phiền khi đang làm việc, cô không được phép lên phòng làm việc của tôi trừ khi có được sự đồng ý của tôi.

Thứ ba, chúng ta sẽ ra ở riêng."

Cô vừa nghe vừa gật gù, thật ra ba điều này không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng chỉ có ba điều thôi sao?

"Chỉ có nhiêu đó thôi hả?" Lam hỏi.

"Không, còn 97 điều nữa mà tôi chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ xong sẽ báo cho cô biết."

"..."

Bách Tùng uể oải đến trước tủ quần áo, anh gạt vòng hoa hồng đỏ tươi được treo trang trí trên đó sang một bên.

Vơ đại một bộ quần áo vác lên vai, sau đó bước vào thẳng vào trong phòng tắm.

Lam thở phào ngồi trên giường tân hôn được trải đầy cánh hoa hồng.

Cũng may là anh chấp nhận giữ cô ở lại, nếu không cô cũng không biết phải làm sao nữa.

Mọi thứ nháo nhào và rối tung lên như đang trộn gỏi vậy.

Mọi kế hoạch của cô đổ sống đổ bể hết, phải bắt đầu lại từ đầu.

Thanh Lam thở dài, nghĩ đến cái biểu đồ tình ý có số phần trăm thấp tè kia.

Rồi lại nghĩ đến cái tên khốn nam chính quái dị Trương Bách Tùng, biết bao giờ cô mới lết lên được cột 100% đây.

1 giờ 30 sáng.

Cả Thanh Lam và Bách Tùng đã yên ổn nằm trên giường tân hôn, giường được đặt làm riêng thế nên rộng rãi vô cùng.

Cũng vì thế mà cô và anh lúc này, mỗi người nằm một góc không ai đụng chạm đến ai.

Thứ liên kết hai người là một tấm chăn rộng.

Tùng quay lưng về phía Lam, thế nên cô chẳng rõ là anh đã ngủ hay chưa.

Nhưng anh thì biết rõ cô vẫn còn thức.

"Này." Lam lên tiếng.

Chuyện là cô vừa nảy ra một ý tưởng hèn hạ, dù sao cũng hèn từ lúc bước vào đây rồi.

Cô không còn gì để mất cả, hay là...

"Đây là đêm tân hôn đó, anh có tính...!làm gì tôi không?"

Cô đoán xem tôi có tính làm gì cô không?

Bách Tùng thầm nghĩ trong bụng, nhưng anh không lên tiếng.

Quyết tâm giả vờ mình đã ngủ rồi, mặc kệ Lam có ý định muốn làm gì.

Một lần cướp sắc trên sân khấu là quá đủ rồi.

Anh là Đường Tăng đó! Để yên cho anh đi tu đi.

Đáp lại câu hỏi của Lam chỉ là một khoảng lặng im.

"Ngủ rồi sao?"

"..."

Có lẽ anh ngủ thật rồi, Lam đành thôi không hỏi anh nữa, cô ngước mắt nhìn lên trần nhà đen kịt.

Bắt đầu suy tính cho từng bước tiếp theo.

À phải rồi, cô đã hoàn thành nhiệm vụ.

Sao còn chưa thấy hệ thống thông báo thành công.

Quái lạ thật, hệ thống gì mà chập chờn thế không biết.

Cô muốn kiểm tra thử điểm tình ý bây giờ là bao nhiêu, tăng hay giảm thế nào.

Để còn biết đường thiết kế kế hoạch thu phục Bách Tùng nữa.

Thú thật cô cũng chưa biết bắt đầu từ đâu nữa, vì trong nguyên tác rất rất ít thông tin của Bách Tùng.

Hầu như đất diễn của anh còn ít hơn cả nữ phụ nữa kìa.

Có lẽ ngày mai cô sẽ hỏi hệ thống thêm thông tin của Tùng.

Đêm tân hôn dài đằng đẵng, chồng mới cưới đã ngủ thẳng cẳng, vợ thì nằm trằn trọc suy nghĩ đủ thứ chuyện trên đời.

Không có một đêm nồng cháy đầy ái tình, cũng không có lời yêu đương.

Một đêm dài tĩnh mịch.

Thanh Lam nhích người đến gần Bách Tùng một chút.

Ngón tay thon dài khẽ chạm nhẹ vào lưng anh, rất nhẹ, tựa như lướt qua rồi rời đi.

Giọng cô khẽ vang lên trong đêm, phá tan một mảng yên tĩnh.

"Anh có thể tự đổ mà không cần tôi tán tỉnh không?"