- DP-002, mặc dù không cấm cản, nhưng sau này làm gì thì cần có chút ít giới hạn. Nhớ rõ, bản thân cô dù giống nhưng không phải người. - Dạ Sở Hiên bình thản nhắc nhở.

Mặc dù lời nói của Dạ Sở Hiên rất bình thường, biểu cảm cũng như không mặn không nhạt, nhưng nghe lại như một lời răn đe. Mọi người đều gật đầu đồng ý. Lời của Dạ Sở Hiên, chẳng sai bao giờ.

Dạ Sở Hiên anh không phải tự nhiên trở thành trưởng nhóm nghiên cứu. Không phải vì anh là người đưa ra công trình nghiên cứu, cũng không phải vì anh mà mọi người gặp nhau và thiết lập thành một nhóm. Tất cả là bởi vì anh có cách quản lý của anh. Một cách quản lý rất mềm mỏng, nhưng cũng rất tàn nhẫn.

Dạ Sở Hiên là một người có tính chiếm hữu rất cao. Đối với anh, không cần biết là gì, một khi đã ở cạnh anh sẽ là của anh. Giống như một con rồng canh giữ kho báu của mình, anh không cho phép ai chạm tới những thứ mà anh cho là thuộc quyền sở hữu của mình. Con người của anh thể hiện ở bên ngoài rất nhẹ nhàng, rất sâu sắc, rất mềm mỏng và biết quan tâm.

Phải, bởi bề ngoài, và thói quen của anh, là như thế. Anh tự khiến anh như thế.

Có người không biết, nhưng người của nhóm nghiên cứu đều biết rất rõ, đặc biệt là La Tử Ân. Đó không phải Dạ Sở Hiên chân chính. Con người thật sự của Dạ Sở Hiên, tàn nhẫn và độc ác hơn nhiều.

Dạ Sở Hiên không nói nhiều, càng không có những hành động khác lạ. Tựa hồ anh rất dễ tính, điều gì cũng chấp nhận được. Nhưng mà Dạ Sở Hiên thật ra là một người cực kì ngang ngược.

Điều khiến người khác không ngờ tới nhất chính là Dạ Sở Hiên là một người luôn luôn có thể cười hiền hòa, nhưng cũng có thể trở mặt bất cứ khi nào. Một khi anh đã trở mặt, đó chính là hoàn toàn đối nghịch. Mà anh lại là loại người sẽ không bao giờ lưu lại cho mình bất kỳ mầm mống tai họa nào.

Dạ Sở Hiên hành động không theo bất kỳ quy tắc nào cả, đều đi theo tâm tình. Ngay sau khi ba mẹ chết, luật đối với anh đã chẳng là gì nữa. Cái gọi là quy luật trong mắt anh chỉ là một mớ hỗn độn phiền phức. Việc chống lại luật khiến anh trở nên ngang ngược. Không cần biết là thứ gì, chỉ cần anh muốn, thì sẽ là của anh. Đó là phần con người không từ thủ đoạn mà chẳng ai nhìn thấy nếu chỉ tiếp xúc với anh bên ngoài.

Chẳng qua thứ Dạ Sở Hiên thật sự muốn có thật sự quá ít.

La Tử Ân là người hiểu Dạ Sở Hiên rõ ràng và sâu sắc nhất. Hai người quen nhau thời gian rất lâu rồi, từ lúc ba mẹ của Dạ Sở Hiên vẫn còn sống.

La Tử Ân nhìn thấu được nguyên nhân tạo ra sự vặn vẹo này. Những gì ban đầu của ba mẹ dạy dỗ chính là điều mà Dạ Sở Hiên luôn tôn sùng và theo đuổi. Sau khi hai người họ mất đi, những thứ đó vỡ vụn và trở thành thứ để anh che giấu bản thân. Là một con người không còn nói tới đạo lý, trong mắt anh, mọi thứ đều có thể lợi dụng được. Luật pháp, con người, hệ thống,... Đó cũng là lý do anh xuất sắc trong mọi phương diện.

Anh sẵn sàng hủy diệt nơi này, nếu nó làm anh chán ghét.

Giống như việc lúc đầu nhóm nghiên cứu có bảy người.

Người thứ bảy này, ngoại trừ nhóm nghiên cứu, bên ngoài không ai biết có tồn tại. Cô ta là bạn thân của Tả Y Y, có phần còn xuất sắc hơn nữa. Cô ta là một phần tử rất nguy hiểm, hơn vẻ bề ngoài hiền lành mà cô ta tỏ ra nhiều.

Một kẻ phản bội.

Có lẽ vì đã biết trước việc này, Dạ Sở Hiên cũng chưa từng công nhận cô ta. Khi bị phát giác, cô ta đã nói cô ta cùng Dạ Sở Hiên là cùng một loại người. Anh đã phủ nhận. Cũng không sai, bởi vì anh không phải loại người đi theo tư lợi để giả dối như thế. Anh làm những thứ anh muốn, anh khác hoàn toàn.

Người thứ bảy này, là do Dạ Sở Hiên tự tay giết chết.

Anh giết chết cô ta, không chút do dự, cũng không chút cảm xúc nào. Đó cũng là khoảnh khắc những người còn lại biết được bản chất đáng sợ của Dạ Sở Hiên. Đối với anh, những thứ quan trọng thì không gì có thể đổi được. Nằm bên ngoài phạm vi những thứ đó, đều là thứ vô giá trị.