Keiran, Edric và Mục sau khi về hành tinh thủ đô, thì thật sự đã cùng nhau ghi danh vào chương trình huấn luyện của học viện quân sự Jaqiek.

Hiện tại, bọn họ được học lại căn bản dị năng, và phương pháp chiến đấu.

Bây giờ, bọn họ đang tham gia một cuộc thi tại học viện, họ sẽ đến một trong các tinh hà được quy định, chọn tùy ý một hành tinh và đi thu thập một quái thú cấp ba.

Keiran và Edric đã chọn tinh hà Marpinus, lại may mắn gặp phải Tư Niên và Anzasil.

Keiran đang vuốt vuốt lông hải cẩu hào hứng kể chuyện:

" Các cậu không thể tưởng tượng được huấn luyện của Jaqiek mệt mỏi đến thế nào đâu.

Còn chưa phải là học viên của họ mà đã vô cùng nghiêm khắc rồi."

Tư Niên hỏi họ:

" Mục không theo các cậu sao?"

Keiran và Edric đều hơi suy nghĩ.

Anzasil mới giải thích cho họ:

" Em ấy hỏi Hilda đấy"

Edric:

" Đã lâu không nghe ai gọi cậu ta bằng Mục, nên cũng quên mất.

Mục chọn tinh hà Wameri, cậu ấy nói nơi đó có tinh cầu mà cậu ấy ra đời, nếu đậu vào học viện Jaqiek, thì có lẽ rất lâu nữa cậu ấy mới có thể trở về, nên lần này cậu ấy mới tách ra"

Keiran tức giận nói:

" Các cậu không biết đâu, người nhà của Hilda không cho cậu ấy trở về viếng mộ mẹ, cậu ấy phải nhờ Edric nói giúp mới dễ dàng rời đi, nếu không đến cả tinh cầu huấn luyện cậu ta cũng không được chọn.

Tôi cảm giác Hilda sống thật khó khăn, là người nhà hoàn toàn chưa bao giờ để ý đến cảm nhận cậu ấy.

Hilda không nghe bọn họ còn bị bắt bỏ vào phòng tối, không cho ăn uống.

Lần đó cũng phải Edric ra mặt giúp đỡ đấy"

Anzasil thở dài, giọng suy tư nói:

" Ai cũng có nhưng khó khăn riêng, với tính cách và khả năng của Hilda, chắc chắn có một ngày cậu ấy sẽ đưa mình ra khỏi tình cảnh đó"

Tư Niên không muốn nói quá nhiều về chuyện không vui trong ngày hội tụ, nên cậu mang bánh mà cậu và Anzasil đem theo ra đãi Edric và Keiran.

Dù không hứng thú với đồ ăn tự nhiên, nhưng Edric và Keiran đều tự nhiên nhận lấy bánh từ Tư Niên.

Vừa cắn một miếng cả hai đều ngỡ ngàng.

Bánh Tư Niên đưa cho bọn họ là bánh bông lan cam cuộn.

Loạn bánh này cậu làm dạng kích thước nhỏ, mỗi cái chỉ ăn được hai miếng, cậu để vào hộp, mỗi hộp mười cái.

Bánh mềm mại, thơm mùi cam, vị không quá ngọt, nhưng rất béo, lớp kem cam chua chua ngọt ngọt, lại thanh mát, giúp bánh không bị ngấy.

Keiran cảm thán không dứt:

" Đồ ăn tự nhiên đã ngon đến thế tự bao giờ? Thì ra các cậu thích gọi đồ ăn tự nhiên cũng có lý do"

Edric tất nhiên có sự suy nghĩ khác Keiran, hắn bất ngờ hỏi bọn họ:

" Tôi nghe nói ở tinh cầu Mikila có một tiệm bánh ngọt rất ngon, đừng nói là của hai bọn cậu mở đấy nhé?"

Tư Niên ngại ngùng nói:

" Tôi không biết tiệm bánh nổi tiếng trong lời nói của cậu có phải tiệm của chúng tôi không, nhưng chúng tôi quả thực có mở một tiệm bánh ở Mikila, nó tên là " Một ngày thu tháng chín", nếu có cơ hội, thật sự rất mong hai cậu sẽ ghé qua chỗ tôi chơi."

Keiran vui vẻ cả lên:

" Đúng là nó rồi, thật sự là tiệm bánh của cậu sao? Nó bây giờ đã rất nổi danh đó.

Tôi nghe đã muốn đi, phải năn nỉ Edric muốn gãy lưỡi, cậu ta mới miễn cưỡng đồng ý.

Chúng tôi chọn Mikila cũng vì tiệm bánh của cậu"

Anzasil cũng cười:

" Nổi tiếng đến thế thật sao? Nhưng làm các cậu thất vọng rồi.

Tiệm bánh đã đóng cửa, khi nào chúng tôi đi du lịch về mới mở cửa lại, các cậu tranh thủ thời gian được không?"

Edric hỏi lại Anzasil:

" Các cậu đi đâu thế?"

Anzasil:

" Deri"

Edric:

" Tôi có một tháng, cậu nghĩ nếu chúng tôi đi du lịch cùng các cậu.

Sau đó, lại cùng các cậu trở về Mikila thì có thể săn kịp được quái thú cấp ba không?"

Anzasil khá tự tin:

" Mikila quái thú cấp ba không ít, tôi dẫn các cậu đi săn"

Lại trò chuyện rất lâu, cuối cùng cả bốn mới tạm biệt nhau, và hẹn ngày mai tại sảnh.

Lúc đưa bọn Edric ra khỏi phòng, Keiran nói nhỏ bên tay Tư Niên:

" Chúng tôi không có ý xấu, tôi rất thích các cậu, nên đừng bỏ lại chúng tôi nữa nhé"

Tư Niên nằm trong lòng Anzasil, kể cho hắn nghe của Keiran.

Anzasil bình tĩnh:

" Có lẽ là Edric đã phân tích cho Keiran, nếu không với tính cách của Keiran thì đã làm ầm lên khi "bắt" được hai kẻ bỏ trốn như chúng ta rồi.

Mà cậu ấy cũng không trách chúng ta nên mới dặn dò em như thế"

Tư Niên cảm thấy an lòng hơn khi nghe Anzasil nói, cậu không muốn tình bạn giữa bọn họ luôn sẽ có một khoảng cách vô hình.

Tư Niên:

" Quái thú là gì vậy anh? Chúng ta đi bắt sẽ không nguy hiểm đâu đúng không?"

Anzasil đã không còn đòi dạy lại cho Tư Niên nữa.

Cậu không biết, hắn sẽ giải thích, có hắn ở đây không cần học cũng được.

" Quái thú là những loài vật được công nhận mạnh mẽ, có khả năng đối đầu cùng dị năng giả.

Con trăn đầu tiên chúng ta săn trên tinh cầu hoang là quái thú cấp một đấy.

Săn tinh thú cấp ba không quá khó, nhưng cũng không hề dễ, với năng lực của Edric thì không cần lo lắng."

Tư Niên:

" Quái thú sẽ giống tinh thú sao? Anh cũng từng săn nó trên Mikila à? Sao không dẫn em theo?"

Anzasil:

" Tinh thú là những sinh vật bình thường, sau đó có dị năng, tinh thú có tư duy và suy nghĩ, dù không cao nhưng cũng như những đứa trẻ.

Còn quái thú vốn dĩ là động vật, mỗi con quái thú sinh ra đều có những đặc tính, sức mạnh tương tự nhau, vì nó hoàn toàn được di truyền, nó bị bản năng chi phối rất nhiều.

Trên Mikila có nhiều quái thú cấp ba, anh chưa từng đi săn, chỉ nghe Lạc Đoàn nói, nhưng anh cũng chỉ dẫn bọn Edric đi thôi, bản thân anh sẽ không tham dự vào công việc của họ"

Tư Niên:

" Anh không định giúp sao?"

Anzasil:

" Học viện cho bọn họ săn quái thú cấp ba là để bọn họ thực chiến, anh không nghĩ mình sẽ xen vào."

Hôm sau, khi Tư Niên và Anzasil ra khỏi sảnh đã thấy Keiran đứng ngồi không yên, thấy bọn họ đến Keiran vẫy vẫy tay chào hỏi.

Bọn họ đáp xuống Deri vào một buổi sáng trong lành.

Trước mắt Tư Niên là đại dương bao la mà cậu thầm thương nhớ bấy lâu.

Họ đặt chân lên bờ cát vàng ươm, được ánh nắng chan hòa chiếu rọi.

Trên bãi biển có những cây dừa cao, đang vươn mình hứng trọn gió biển lồng lộng.

Tư Niên lần đầu thấy dừa, kiếp trước cậu chỉ mua nước dừa đã được đóng lon, Tư Niên quyết định sẽ uống thử dừa tươi một lần.

Keiran rất thích cát, hắn vừa xuống liền cởi giày ra, bỏ vào không gian.

Sau đó, dùng chân trần chạy trên cát, khi thấy Edric dùng ánh mắt nhìn đứa trẻ chưa lớn hướng đến mình, Keiran chóng một tay lên eo nói:

" Nhị thiếu gia Lewis của tôi ơi, ngài cũng bỏ giày ra chạy với tôi nào.

Nhà tôi ở Bechi, ở một hòn đảo giữa biển đấy, mẹ tôi nói chỉ những chàng trai đi chân trần trên cát mới lấy được vợ"

Edric không biết nghe vào lời nào của Keiran mà như bị bỏ bùa mê, hắn lại làm một điều chưa từng làm trước nay, cũng ngồi xuống cởi giày, đi đến cạnh Keiran.

Anzasil cũng ngồi xuống về đường, hắn đưa tay sờ lên cát.

Sau đó, dịu dàng cởi giày cho Tư Niên, Tư Niên giật mình hỏi:

" Chúng ta cũng cởi giày sao?"

Anzasil:

" Em nhìn dân bản địa ở đây xem, họ cũng không đi giày, anh vừa kiểm tra cát, rất an toàn.

Nhưng nếu em không quen thì anh sẽ mua giày ở đây cho em được không?"

Tư Niên nhìn xa xa các quầy hàng.

Những đôi dép cỏ trông cũng rất xinh xắn, nhưng cuối cùng Tư Niên vẫn chọn không mua:

" Nhập gia tùy tục cũng được, em cũng thích trải nghiệm thử cảm giác này"

Ngày trước, khi leo núi, leo đèo, Tư Niên cũng không mang giày, cứ sợ làm bẩn, làm hư.

Còn bây giờ, cậu cũng lựa chọn không mang, nhưng lý do đơn giản là vì không thích.

Keiran nhìn Anzasil và Tư Niên còn to nhỏ tâm tình liền chạy đến:

" Các cậu xong chưa, chúng ta đi uống trái đu đưa đi, mát lắm"

Tư Niên cũng hứng thú, cậu đứng lên, chỉ vào trái dừa trên bờ biển:

" Đu đưa là trái đó đúng không?"

Keiran gật đầu:

" Nó ngon lắm, vừa ngọt vừa mát, quê tôi nhiều vô cùng, lâu rồi không được uống, phải uống nhiều một chút mới được"

Edric từ đằng sau đi đến:

" Không phải cậu nói chưa ăn sáng uống vào không tốt sao?"

Keiran hơi chán nản nói:

" Đúng thế, có lẽ nên đi uống một ít dịch dinh dưỡng trước"

Anzasil lại mời bọn họ ăn mì, Tư Niên tự tạo ra "mỳ ăn liền" và đem theo rất nhiều, chủ yếu là vì sợ hắn không quen ăn đồ ăn nơi đây, nhưng bây giờ cũng đâu thể ăn mỳ mà bỏ mặt bạn bè ăn dịch dinh dưỡng.

Bọn họ thuê một căn nhà sàn lớn cạnh bờ biển, nguyên tinh là do Edric chi trả.

Nhà sàn khá đơn giản, sàn làm từ gỗ tách riêng khỏi mặt cát, có vài cây trụ và những tán lá dừa đan xen dựng lên cao, không gian rất rộng rãi, thoáng mát, có một chiếc bàn tròn lớn, có vài cái võng, có cả một cái giường đỏ rực rỡ mềm mại.

Edric có thể tạo ra nước sôi nên bọn họ không cần đi tìm chỗ nấu hộ.

Tư Niên ngồi cạnh bàn nấu mỳ, vừa hỏi Keiran:

" Cậu có thấy họ để cái giường ở đây rất vô lý không?"

Keiran không hiểu sao lại hơi ngại ngùng:

" Vài người có sở thích như vậy đó mà, thích tình thú như thế"

Edric đang ngồi trên võng, cũng góp lời:

" Thì ra dùng cho việc đó thật à? Tôi cũng đang nghĩ tới.

Cái giường nhìn thật tình."

Keiran cảm giác Tư Niên còn nhỏ nên hơi ngại, còn đối với Edric, "người bạn cùng trang lứa" thì tự nhiên hơn:

" Nếu hình thức giống với dịch vụ ở Bechi, thì theo tôi biết có lẽ dưới giường còn có "đồ chơi" nữa đó"

Đang lúc Edric và Keiran hứng thú, thì Anzasil lên tiếng:

" Đồ tắm biển à?"

Anzasil tuy từng thấy, nhưng chưa từng đụng tay vào bao giờ, nên cũng có chút tò mò, dù thế thì hải cẩu nhỏ còn ở đây, không thể dạy bé con như thế.

Edric và Keiran im lặng, như hai mà một quay đầu nhìn Anzasil.

Cả hai cũng đồng thời nhận ra ý tứ cảnh cáo không che dấu của hắn.

Edric bình tĩnh:

" Đúng thế, đến biển đẹp thế, không bơi thì tiếc quá."

Keiran cũng ăn theo:

" Đúng, đúng, chính là vậy đó Tư Niên"

Tư Niên cũng không phải thực sự là một tuổi, cậu thừa hiểu họ đang nói thứ gì.

Mặt dù, cậu cũng rất hứng thú nhưng vẫn giả vờ làm bé ngoan, gật gật đầu xem như đã hiểu..