Từ sảnh chính đi đến sân huấn luyện mất hơn mười phút, Tư Niên được Anzasil cầm tay, trên đường những hàng cây cao vút đã trơ trội lá, trời chưa có tuyết nhưng từng cơn gió thổi qua đã bắt đầu mang hơi lạnh, Tư Niên vừa đi vừa ngâm nga câu hát.

Còn một đoạn ngắn nữa đã đến nơi, Anzasil cúi đầu nói bên tai Tư Niên:

" Em hát thật hay"

Tư Niên mỉm cười, ở thế giới này chỉ có tộc người cá mới được công nhận là hát hay, những người bình thường như cậu và Anzasil chẳng ai hát bao giờ, hôm nay nổi hứng hát một đoạn nhỏ lại được Anzasil khen ngợi.

Tư Niên:

" Dạo này anh ăn nhiều bánh ngọt quá, nói chuyện cũng thật dễ nghe"

Anzasil thở dài:

" Lời nói thật lòng em chỉ xem là dỗ ngọt.

Còn mấy lời lừa gạt của ai đó, lại làm em nhớ mãi không quên"

Tư Niên cau mày, cậu không hiểu Anzasil đang nói chuyện gì, lúc định lên tiếng hỏi thì đã đến sân huấn luyện.

Những người ở đó thấy Anzasil đến thì đều dừng lại việc đang làm.

Anzasil cũng không lên tiếng chào bọn họ mà đi thẳng đến chỗ của mình ngồi xuống.

Tư Niên ngồi bên cạnh, lần đầu theo Anzasil đến đây Tư Niên là trong hình dạng hải cẩu, cậu khá bất ngờ khi Anzasil thân thiện, nhiệt tình lại không lưu cùng mọi người, tuy không hỏi, nhưng cậu tin chắc bọn người kia đã bắt nạt Anzasil.

Anzasil ngồi không lâu liền có người đứng ra khiêu khích:

" Hôm nay lại có quý ngài đem thân thể vàng ngọc đến đây, thật là quý hóa quá, cứ tưởng nằm trên giường Lạc thiếu gia là đã được ăn sung mặc sướng rồi, cần gì ra nơi đây chịu khổ?"

Anzasil không cho hắn ta một ánh mắt.

Nhưng Tư Niên lại không thảnh thơi đến thế, cậu thật sự rất tức giận, Tư Niên đứng lên, chưa kịp mắng lại hắn thì một người bên cạnh đã lên tiếng:

" Kiếm đã không ít, còn dẫn em trai mình đi bán cho Lạc thiếu gia này"

Một lưỡi dao gió chém ngay vào ngực dị năng giả vừa nói, có vài giọt máu còn bắn lên tay Tư Niên.

Không gian im phăng phắc, có thể nghe được cả dòng máu đang trào ra từ trên vết thương, Tư Niên ước gì mình không có giác quan nhạy bén của một dị năng giả.

Khi mùi máu tươi trở nên rõ ràng, mới có người giật mình hoảng hốt, đi gọi người cứu hộ.

Tên đầu tiên khiêu khích Anzasil cảm thấy mất mặt, định tiếp tục mắng người, thì một người trong số đó đuổi hắn về, người này là Qika, hắn là chiến sĩ cao cấp, đã gần trăm tuổi, rất có tiếng nói nơi này.

Anzasil không quan tâm lắm, hắn kéo Tư Niên ngồi xuống, cầm bàn tay còn dính máu của hải cẩu nhỏ, dùng tay áo của mình lau cho cậu.

Hắn cúi đầu, Tư Niên không thấy được cảm xúc trong mắt hắn, chỉ cảm nhận tay của mình được lau rất cẩn thận.

Qika đi đến bên bọn họ:

" Là Sam và Machi lỡ lời, nhưng dù họ có sai cậu cũng không được làm như vậy, giết người trong hội quán là tội không thể tha thứ"

Anzasil vẫn bình tĩnh trả lời:

" Nếu tôi muốn hắn ta đã chết..."

Ngay lúc đó, Lạc Đoàn đã nghe tin cũng chạy đến.

Lạc Đoàn tránh đi vết máu trên sàn, hắn nói với Anzasil:

" Cậu về trước đi"

Anzasil nắm tay Tư Niên, chào một tiếng với Lạc Đoàn, rồi đi mất.

Tư Niên đã đi xa vẫn còn nghe tiếng cãi nhau vang lên trong sân huấn luyện.

Anzasil vẫn đạp xe đạp chở hải cẩu nhỏ về, bọn họ đã mua được tàu bay, nhưng Anzasil cảm thấy Tư Niên thích đạp xe ngắm phố hơn, nên mỗi lần đi chơi đều sẽ đạp xe chở cậu.

Tư Niên vòng tay ra trước, ôm eo Anzasil, cậu biết hắn đang không vui nhưng không biết nên an ủi thế nào, phải đi qua thêm một đoạn đường, Tư Niên mới bắt đầu hỏi thăm Anzasil:

" Không sao chứ?"

Anzasil:

" Không sao đâu? Lạc Đoàn sẽ xử lý được, nếu Lạc Đoàn không làm được thì anh cũng có thể làm"

Tư Niên lắc đầu:

" Em muốn hỏi anh có ổn không?"

Anzasil hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bắt lại được nhịp:

" Anh vẫn ổn"

Lúc nghe tên kia sỉ nhục Tư Niên, dao gió của hắn muốn chém là cổ hắn ta, khiến hắn ta không bao giờ thốt ra những lời dơ bẩn đó nữa.

Nhưng phút cuối, hắn lấy lại lý trí, chỉ chém ra một vết thương.

Bọn họ trở về nhà, Anzasil lại phải ôm Tư Niên đi tắm rửa, lần này còn bị buộc biến thành người, tay cậu bị hắn cọ đến đỏ, Tư Niên biết Anzasil vẫn chưa "ổn" nên cũng không than trách gì.

Sau khi tắm sạch sẽ, Tư Niên đi vào bếp, dù ở những tinh cầu phát triển hơn chất lượng món ăn quả thật được nâng cao rất nhiều, nhưng Tư Niên cảm thấy món ăn của mình hợp khẩu vị hơn, Anzasil cũng chỉ thích ăn đồ ăn tự nhiên do Tư Niên nấu.

Hôm nay là ngày nghỉ, nên Tư Niên quyết định nấu mỳ, Anzasil rất thích ăn mỳ, nhưng do làm mỳ thật sự mất rất nhiều thời gian.

Nơi đây không có khái niệm về mỳ, nên đến máy cán mỳ cũng không tồn tại, có một lần trong lúc cắt mỳ, Tư Niên nói về máy cán mỳ cho Anzasil, ấy vậy mà, vào một ngày đẹp trời, Anzasil đã thật sự đem một cái máy cán mỳ đến cho Tư Niên.

Lúc đó, trong tiệm bánh ngọt cũng thiếu vài loại máy móc, Tư Niên nói sợ lược một chút, Anzasil liền đem về vài cái máy, sau đó hắn không hài lòng về công suất của nó, nên đổi vài lần, cuối cùng công việc làm bánh của Tư Niên nhẹ nhàng hơn hẳn, Anzasil lúc này mới quyết định mở rộng sản xuất.

Nhưng dù có nhiều loại máy, Tư Niên vẫn thích cảm giác tự tay làm các món ăn cho Anzasil, nên máy móc trong nhà chỉ có tác dụng phụ trợ một ít việc.

Lúc này, Tư Niên đã cho trứng, dầu chiêu mật, và muối vào bột mỳ, sau đó liền giao cho Anzasil làm công việc mất sức nhất.

Anzasil chẳng coi trọng việc này, sức lực hắn mạnh nên không bao lâu đã tạo ra một khối bột vừa ý Tư Niên, Tư Niên cũng đã nấu xong nước dùng.

Trong thời gian chờ bột nghỉ, Tư Niên lấy vài cái bánh hạt dẻ ra hấp lên để cho Anzasil ăn trước.

Tư Niên phát hiện Anzasil rất thích vị cay và vị ngọt, nên các món ăn của cậu đều chú trọng hơn vào điểm này.

Lạc Đoàn đôi lúc cũng ghé sang chỗ bọn ăn lẩu, hắn thích vị cay giống Anzasil, nhưng đối với vị ngọt không hứng thú lắm.

Lúc Anzasil ăn bánh hạt dẻ, Tư Niên cho bột vào máy cán mỳ, lại luộc chín mỳ, mới cho nước dùng vào, cậu cho nước dùng vào bát của mình trước, sau đó nêm thêm dầu ớt vào phần còn lại, cuối cùng mới hoàn thành công việc

Dù là mùa đông, nhưng Anzasil ăn đến ướt áo, nhà bọn họ cái máy điều chỉnh môi trường nhưng luôn được để chế độ tự nhiên.

Hương vị đậm đà thấm đượm vào từng sợi mỳ tươi mới, được ẩn sau cái vị cay nồng của ớt, khi đã nuốt xuống thì cái vị ngọt của thịt sa hoàng vẫn đọng lại, đôi lúc lại ăn được vài miếng chả cá dai giòn.

Bên cạnh bọn họ còn có một ly sữa, uống khi quá cay.

Nơi đây, sữa chỉ có nhà giàu mới dùng, lại không có quan niệm đàn ông thì nên uống rượu nên Anzasil hay Tư Niên đều không ngại ngùng uống sữa.

Tư Niên nhìn ly sữa bên cạnh cảm thán:

" Anh nghĩ xem em có phải là hải cẩu đem lại may mắn không? Nhớ trước kia, khi mua sữa em còn tiếc nguyên tinh rất nhiều, bây giờ ngày nào cũng có sữa uống"

Anzasil cười:

" Em đúng là hải cẩu chiêu tài của nhà chúng ta"

Tư Niên vốn dĩ chỉ định nói về sự thay đổi giàu nghèo quá nhanh, nhưng Anzasil lại không tiếc lời khen cậu, khiến cậu hơi ngại ngùng.

Anzasil thật sự cho là như vậy, hắn cũng không để tâm lắm, vừa ăn vừa nói:

" Em làm mỳ này ngon thật đấy, vậy mà có ai đó không biết thưởng thức gì cả"

Tư Niên lần đầu không biết "ai đó" là ai, nhưng lần hai thì đã hiểu Anzasil đang ám chỉ chú Lạc.

Tư Niên không đồng ý lắm trả lời:

" Mỗi người một khẩu vị, đâu phải mình ăn ngon là người khác ăn ngon...."

Cậu chưa nói hết câu, đã thấy Anzasil cau mày, nên sửa lại lời ngay:

" Nhưng bọn họ cảm thấy không ngon cũng tốt, chỉ nấu cho một mình anh ăn thôi là tốt rồi"

Tư Niên cảm thấy dù sao cũng chỉ là người ngoài mới giao tiếp đôi câu, cần gì làm Anzasil nhà cậu khó chịu.

Anzasil quả thật rất hài lòng, hắn để bát mỳ đã không còn gì cả xuống bàn, đưa tay vuốt tóc Tư Niên:

" Ngày mai, anh ra ngoài một chút, em ở trong tiệm nhớ ngoan ngoãn, đừng chạy ra ngoài lung tung"

Tư Niên không hỏi Anzasil đi đâu, Anzasil cũng không phải lúc nào cũng buộc bên mình cậu.

Anzasil thường phải đi giải quyết nhiều vấn đề, hắn không thích mang cậu đi tiếp khách hàng, hay bàn công việc làm ăn, hắn có thể cúi đầu thõa thuận với người khác, nhưng lại không chấp nhận được Tư Niên phải ăn nói khép nép với người ta.

Đến bây giờ, khi hắn trở nên giàu có, đã không còn phải luồn cúi, thì việc không đem Tư Niên ra ngoài cũng đã trở thành một thói quen, hải cẩu nhỏ của hắn vẫn nên ở nhà, không nên bị thứ gì làm bẩn mắt.

Tư Niên và Anzasil dù mua được một căn nhà hai phòng ngủ, bọn họ đều làm lơ, cả hai không ai nói cũng biết dọn đồ về chung một phòng.

Tối hôm nay trời mưa, Tư Niên bị sấm làm tỉnh giấc, lại không thấy Anzasil bên cạnh, cậu nghĩ rằng hắn đi vệ sinh, nên vẫn nằm trên giường chờ, nhưng một lúc lại nhớ ra cậu quên cho men ăn, nên đã đi xuống lầu.

Tư Niên vừa đi xuống đã bắt gặp Anzasil từ ngoài sân bước vào, trời bên ngoài mưa tầm tã, một góc áo của Anzasil đã bị ướt, trời quá tối Tư Niên không thấy rõ lắm, cậu bước xuống bậc thang tiến định đến bậc đèn, vừa đi vừa nói:

" Đã tối rồi, mưa lại lớn đến thế, anh còn lại ra ngoài"

Còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi máu, mùi rất nhạt, nhưng Tư Niên chắc chắn đó là máu, từ lần bị nạn ở tinh cầu hoang, Tư Niên rất nhạy cảm với mùi máu này.

Cậu rất sợ Anzasil bị thương nên nhanh chân bước đến gần hắn, Anzasil rất nhanh đã phản ứng lại:

" Anh ra ngoài một chút thôi, mưa lớn quá nên đi che lại mấy cây rau cỏ sau nhà, em bị sấm làm thức sao? em đừng mở đèn làm gì cho tốn năng lượng, em lên nằm chờ anh một chút, anh đi tắm sẽ lên ngay"

Tư Niên nhận ra sự khác thường của Anzasil.

Anzasil có bao giờ quan tâm cây cối ngoài vườn đến mức trời mưa sẽ nhớ đến chúng, đèn nhà bọn họ chạy bằng năng lượng, tuy hơi đắt nhưng không có tia gây hại cho mắt, lại hỗ trợ an thần, nguyên tinh năng lượng cũng chỉ có mình Tư Niên tiếc, còn Anzasil ngày ngày đêm đêm đều mở, chưa thấy tiếc bao giờ..