Hôm sau Châu Thanh tỉnh dậy trong ngực Thiên Tử Dật, không thể trách cậu, trời quá lạnh, cậu chỉ có thể theo bản năng mà tới gần nguồn nhiệt nhất.

"Tỉnh rồi thì dậy đi." Giọng nói lạnh lùng của Thiên Tử Dật vang lên trên đỉnh đầu.

Châu Thanh lập tức ngồi dậy, lúc này một cơn đau đớn từ sau lưng truyền tới. Cậu cuối xuống nhìn mới phát hiện cả người đều được băng bó như xác ướp, chỗ trắng chỗ đỏ. Châu Thanh nhớ ra hôm qua Thiên Tử Dật băng bó cho mình nhưng lúc đó do cậu quá mẹt mỏi nên cũng không để ý lắm.

"Ừm... Hôm qua cảm ơn anh." Châu Thanh ngại ngùng mở miệng.

"Sao lại bị thương nặng như vậy?" Thiên Tử Dật hỏi.

"Gặp phải yêu thú cấp 3, bị nó đùa giỡn." Châu Thanh gãi đầu nói, cậu đúng là xui xẻo muốn chết.

Thiên Tử Dật nhìn Châu Thanh, sau đó đột nhiên từ nhẫn không gian lấy ra một cái ngọc bội, ngọc bội màu trắng, hắn đưa cho Châu Thanh, giọng lạnh nhạt, "Lần sau đi vào rừng thì mang theo cái này đi."

Châu Thanh cầm lấy ngọc bội, lật qua lật lại xem, tò mò hỏi, "Này là gì?"

"Vòng bảo vệ cấp 5, có thể chóng lại công kích của yêu thú cấp 5 trong mười chiêu." Thiên Tử Dật thản nhiên nói.

Châu Thanh kinh ngạc mở to mắt, chóng lại yêu thú cấp 5, này là ý gì? Nghĩa là về sau cậu có thể vào sâu trong rừng kiếm được nhiều linh thảo hơn rồi.

Châu Thanh nhìn Thiên Tử Dật thầm nghĩ, anh chồng tiện nghi nhà mình đúng là lai lịch bất thường, lật tay một cái liền lấy ra một vòng bảo vệ cấp 5.

"Vậy cảm ơn anh." Châu Thanh vui vẻ cầm ngọc bội xem xét. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì, cậu từ chiếc vòng không gian trên tay lấy ra một vài cây cỏ cho Thiên Tử Dật xem, miệng cười hì hì nói, "Đoán xem đây là gì nào?"

Thiên Tử Dật nhìn đống cỏ dại trước mặt, thầm nghĩ đống cỏ này thì có gì mà đoán, không phải chỉ là cỏ dại bình thường thôi sao?

"Đám cỏ này có gì đặc biệt?" Thiên Tử Dật không trả lời câu hỏi của Châu Thanh, ngược lại còn hỏi lại cậu.

Châu Thanh cũng không để ý, cậu gom những cây cỏ dại này lại, sau đó chỉ vào chân Thiên Tử Dật, cười nói, "Chữa trị chân của anh."

Đáy mắt Thiên Tử Dật hiện lên tia kinh ngạc, kích động hỏi: "Thật sự?".

"Ừm. Trong cơ thể anh có độc, loại độc này khiến chân anh không thể đi lại được, chỉ cần giải độc ra là được rồi, nhưng mà thời gian trị liệu thì hơi lâu." Châu Thanh gật đầu giải thích.

"Không sao, chỉ cần có thể đi lại bao lâu cũng được." Thiên Tử Dật kinh ngạc nhìn Châu Thanh. Cơ thể hắn đúng là có độc, hơn nữa đúng như Châu Thanh nói, sau khi hắn trúng độc, chân hắn liền không thể đi lại được nữa.

Người này... Làm thế nào có thể nhìn ra hắn bị trúng độc? Phải biết hắn chưa từng nói mình trúng độc cho Châu Thanh.

Đột nhiên nghĩ tới lời Châu Thanh nói, một giấc ngủ dậy đột nhiên nhận được truyền thừa của cao nhân. Thiên Tử Dật hồ nghi nhìn Châu Thanh, hiển nhiên là không tin sẽ có vị cao nhân nào nhìn trúng Châu Thanh cả. Nhưng không sao, hắn không vội, hắn sẽ chờ cho đối phương tự nói ra, dù sao hai người đã định là dính nhau cả đời rồi.

"Vậy tôi đi tắm, sau đó sẽ bắt đầu giải độc cho anh."Cơ thể Châu Thanh toát ra mùi máu khiến cậu khó chịu, huống hồ hôm qua lăn lóc trên mặt đất.

Sau khi tắm xong, lại để Thiên Tử Dật băng bóc thêm lần nữa, Châu Thanh liền khoác áo khoác dày xuống bếp.

Châu Thanh phất tay một cái, một đống cỏ dại liền xuất hiện trước mặt, tất cả đều được cậu bỏ vào vòng không gian, đây là vòng tay Lưu Hòa để lại, không lớn, chỉ cỡ một mét.

Trước tiên Châu Thanh nấu cơm, sau đó nấu canh thuốc, tiếp đến mới là thuốc giải độc. Bỏ các nguyên liệu vào nồi, Châu Thanh lại truyền ma pháp hệ mộc vào luyện chế nguyên liệu trong một tiếng, như vậy thuốc giải độc liền nấu xong. Châu Thanh liền đem thuốc giải độc đổ vào bốn cái bình lớn, bốn bình lớn này có thể sử dụng trong một tháng.

Tiếp đến Châu Thanh lại lựa ra các loại cỏ thành từng nhóm, cậu quyết định kiếm tiền mua một cái đan lô luyện đan, cậu cảm thấy linh đan so với nước thuốc hiệu quả hơn. Nhưng vấn đề là biết đi đâu kiếm tiền a, Châu Thanh thở dài chán nản.

Sau khi làm hết tất cả, Châu Thanh múc ba tô lớn canh thuốc hồi phục, uống sạch ba tô sau đó bắt đầu đả tọa chữa trị cơ thể.

Nhờ có ba tô canh thuốc, toàn bộ vết thương trên cơ thể đã hoàn toàn hồi phục, kể cả mấy cái xương gãy. Lại nói dải trị liệu thật thần kỳ, sau khi băng bó xong cậu chỉ cảm thấy sau lưng mình hơi ê, nhờ thế mà cậu có thể dễ dàng nấu thuốc.

Vết thương ở bụng khá nặng, ba tô canh thuốc cũng không chữa trị được bao nhiêu, Châu Thanh điều khiển ma pháp về phía vết thương ở bụng bắt đầu chữa trị.

Khi Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây mở cửa ra liền giật mình, hai nhóc không nghĩ tới lại thấy Châu Thanh, hôm qua hai nhóc ngủ Châu Thanh vẫn chưa về, bây giờ mới sáng sớm lại thấy cậu đang đả tọa, cảm giác này có chút mới lạ.

Giật mình qua đi, hai nhóc vào bếp làm công việc hằng ngày, nấu bữa ăn sáng, hôm qua hai nhóc không làm vì trước đó Châu Thanh đã nấu rồi nhưng hôm nay thì không biết được, hai nhóc không biết người đàn ông này định làm gì nhưng công việc hằng ngày thì hai nhóc vẫn làm.

Lại không nghĩ tới vừa vào bếp, đã thấy nồi canh thuốc nóng hừng hực, bốn mắt hai nhóc tỏa sáng, hai nhóc rất thích canh này, tuy rằng chỉ có nước canh không nhưng mỗi lần ăn xong hai nhóc cảm thấy rất thoải mái, còn có cảm giác kinh mạch được trị liệu chút xíu siu, hai nhóc vẫn rất vui.

Hai tiếng sau Châu Thanh rốt cuộc mở mắt, cậu vui vẻ phát hiện không những tất cả vết thương được chữa trị tốt mà ma pháp của cậu cũng đã tăng lên cấp 1 ba sao. Sau đó cậu nhìn thấy hai tiểu bảo bối nhà mình mỗi đứa một cái xẻng đang xúc tuyết thì không khỏi đau lòng, cậu kêu hai đứa mau vào nhà, không cần phải xúc tuyết, dù sao trời tuy còn lạnh nhưng cũng hết tuyết rơi rồi.

Dựa theo ký ức nguyên chủ, Châu Thanh biết được mỗi lần sau trời tuyết sẽ có ba ngày nhiệt độ tăng cao và bảy ngày mưa bão. Điều cần thiết bây giờ chính là lương thực và mái nhà dột a. Với số cỏ đêm qua Châu Thanh mang về thì hai tuần tới không cần lo nhưng vấn đề là mái dột, nếu không nhanh chóng tu sửa lại chỉ sợ ngày mưa tới cậu liền tắm mưa trong nhà.

Nghĩ vậy Châu Thanh liền cầm số tiền ít ỏi trong nhà đi tới cửa hàng xây dựng đầu thôn mua gạch và xi măng về. Bởi vì thời tiết khắc nghiệt cho nên nhà trong thôn rất mau hư, vì thế một cửa hàng xây dựng liền xuất hiện, buôn bán rất đắt khách.

Tuyết dày bằng tới đầu gối Châu Thanh, cũng may trước đó bọn nhỏ có xúc tuyết nên cậu có thể ra cửa cũng dễ dàng hơn chút. Sau khi ra cửa rồi mới thấy có rất nhiều người cũng đang đi về phía cửa hàng xây dựng, một số người thì tu sửa mái nhà, có thể thấy mọi người chuẩn bị rất tốt cho ngày mưa bão.

Châu Thanh đang đứng xếp hàng mua đồ thì gặp người quen. Bởi vì người trong thôn nhiều mà cửa hàng chỉ có một cho nên phải xếp hàng mua.

Lúc này từ trong cửa hàng đi ra một người đàn ông, gã vừa ra liền nhìn thấy Châu Thanh xếp ở cuối hàng, gã chính là người cậu gặp ngày hôm qua, tên Tân Dư. Gã là một Lửa ma pháp sư cấp 2, vừa nhìn thấy Châu Thanh liền đi tới khinh miệt nói: "Không chăm lo cho gia đình nữa sao? Hôm nay nhà Tịnh Huyền đang chuẩn bị đồ cho mười ngày tới, không có thời gian cho mày đánh bài."

Nhà Tịnh Huyền cũng nằm ở đầu thôn, hơn nữa còn có một sòng bài nhỏ cho người trong thôn chơi. Ông chủ tên là Tịnh Huyền, ông có một đứa con gái tên Tịnh Nhã, điều đáng nói ở đây chính là nguyên chủ thích Tịnh Nhã mà trùng hợp Tân Dư cũng thích cô.

Tịnh Nhã là một cô gái rất xinh đẹp, cô đã là một cận chiến pháp sư cấp 3. Rất nhiều người đều thích cô.

Ở thế giới này có năm loại nghề, cận chiến pháp sư, ma pháp sư, kết giới sư, luyện khí sư và đan pháp sư.

Cận chiến pháp sư là những người dùng vũ khí cận chiến kết hợp với ma pháp.

Ma pháp sư là những người đánh xa đứng ở phía sau, thường là hỗ trợ cho cận chiến pháp sư.

Kết giới sư là những người có ma pháp hệ không gian, có thể tạo ra kết giới.

Luyện khí sư là những người có ma pháp hệ lửa, có thể luyện khí chế tạo vũ khí.

Đan pháp sư là những người có ma pháp hệ mộc, có thể luyện đan, đan luyện thành thì gọi là đan pháp.

Tân Dư rất ghét Châu Thanh, gã không nghĩ tới Châu Thanh chỉ là một tên phế vật không có ma pháp, lại là tên có chồng có con thế nhưng dám cùng gã tranh giành mỹ nhân, hiển nhiên gã chỉ dám ganh ghét Châu Thanh, bởi vì trong số người theo đuổi Tịnh Nhã, Châu Thanh là tên yếu kém nhất.

Châu Thanh nhìn gã thầm mắng gã mắt mù, cậu xếp hàng mua đồ sửa nhà còn không phải chăm lo cho gia đình à? Lại nói cậu đứng đây thì liên quan gì đến nhà Tịnh Huyền cơ chứ.

"Trời lạnh quá nên não mày bị đông cứng rồi hả? Không thấy tao xếp hàng ở đây sao? Nhà Tịnh Huyền còn phải lên một khúc nữa." Châu Thanh ghét bỏ nói.

Tân Dư bị Châu Thanh gián tiếp mắng mình ngu xuẩn lập tức tức giận vung nắm đấm lên về phía Châu Thanh.

Châu Thanh nhanh chóng nghiêng người né qua, sau đó nhấc chân lên đá vào eo Tân Dư, lực không nhẹ, hẳn là đã bầm tím một mảng lớn rồi.

Tân Dư đương nhiên không nghĩ tới Châu Thanh né chiêu của gã, hơn nữa còn đáp trả lại gã. Gã ôm eo tức giận nhìn Châu Thanh, sau đó đột nhiên gã vung tay lên, năm quả cầu lửa nhỏ xuất hiện trên không trung, gã phóng năm quả cầu lửa về phía Châu Thanh.

Mọi người lúc Tân Dư xuất ra ma pháp đã nhanh chóng chạy ra một chỗ xa trận chiến đứng coi.

Châu Thanh dễ dàng né năm quả cầu lửa, so với lửa cầu của Đại Mãn Xà thì lửa cầu của Tân Dư chẳng là gì cả. Chưa nói tới hiện tại ma pháp của cậu đã là cấp 1 ba sao, xử lý ma pháp sư cấp 2 gà mờ như Tân Dư dễ như trở bàn tay.

Tân Dư chỉ mới tấn cấp một năm trước đây, hơn nữa gã rất sợ chết, đó là lý do gã chọn ma pháp sư đứng sau trận chiến.

Châu Thanh sau khi né chiêu liền nhanh chóng tiếp cận Tân Dư đánh cận chiến với gã. Ma pháp sư là nghề đánh xa, đánh cận chiến rất yếu, vì thế Tân Dư chẳng chống đỡ được bao nhiêu chiêu của Châu Thanh liền gục.

Châu Thanh đạp gã dưới chân, đôi mắt hờ hững liếc gã nói: "Lần sau trời lạnh trước khi mở miệng nhớ làm tan băng não của mày."

Mọi người đang há mồm kinh ngạc nhìn Châu Thanh lại nghe câu nói của cậu lập tức phì cười. Thật ra rất nhiều người trong thôn rất ghét Tân Dư, gã ỷ vào ma pháp cấp 2 mà ức hiếp rất nhiều người, lại nói người trong thôn hầu như đều là cấp 1, cấp 2 thì cũng hiếm rồi chứ nói chi cấp 3. Bởi thế Tân Dư rất lọng hành trong thôn, bây giờ thấy gã bị một tên phế vật không có ma pháp đạp dưới chân mọi người đều cảm thấy hả dạ.