(1)

Tôi không thể nào tin được, sau khi tỏ tình thành công với crush Lục Dữ Hàn, ngủ một giấc tỉnh lại đã bị ship đến mười năm sau.

Nhìn người phụ nữ với sắc mặt vàng như nến, tóc tai bù xù qua gương, không khác gì một oán phụ, tôi không muốn nhận đây là chính mình.

Mười năm trước, tôi là cô gái thanh xuân ngập tràn, lập chí dù không sống 100 tủi thì cũng thành bà lão cute phô mai que cơ. Sao mười năm sau ra lại thành như thế này.

Cốc cốc cốc —

Tiếng đập cửa đánh gãy những lời tự kỉ khinh bỉ đến bản thân.

Mở cửa phòng tắm ra, tôi nhìn thấy Lục Dữ Hàn mặc vest đứng ở cửa, hai mắt tôi sáng lấp lánh.

10 năm sau, Lục Dữ Hàn còn đẹp trai hơn thời thanh niên, thành thục ổn trọng, độ quyến rũ 10 phần a.

“Ổn chưa?” Giọng nói từ tính như tiếng đàn cello lọt vào tai tôi, “Không thì không kịp mất.”

Anh vẫn nghiêm túc như thế, chẳng qua từ nghiêm túc trong học tập chuyển sang nghiêm túc công tác.

“Đi….đâu cơ?” Xuyên đến mười năm sau nhưng ký ức của tôi vẫn ngừng ở mười năm trước, chẳng biết những chuyện gì đã xảy ra cả.

Nếu không phải đầu giường đặt ảnh cưới với giấy đăng kí kết hôn, tôi cũng không dám tin mình đã kết hôn với nam thần.

Chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau, từ đồng phục đến váy cưới.

Ngẫm lại đều thấy tốt đẹp.

“Ly hôn.” Lục Dữ Hàn một câu, đánh vỡ sự tốt đẹp, “Đây không phải ý nguyện của cô sao?”

Ý nguyện của tôi?

Cho nên người đề nghị ly hôn, là tôi?

“Vì sao em lại muốn ly hôn?” Tôi kinh ngạc hỏi, “Không lẽ anh bị ong bướm khác hút đi?”

Không thể nào?

Nghiêm trang Lục Dữ Hàn, được nữ sinh toàn trường gọi là Giang Hạ Huệ ngoài đời, lại ngoại tình sau hôn nhân?

“Lâm Sơ Hạ, tôi không rảnh cùng cô chơi, nếu cô muốn ly hôn thì bây giờ đi, nếu không muốn thì về sau đừng có nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.”

Bộ dáng tức giận của anh thật đáng sợ, tôi sợ đến mức lùi về sau hai bước.

Mười năm trước, Lục Dĩ Hàn chỉ là cao lãnh thôi, tôi chưa thấy anh tức giận bao giờ.

“Cái đó…” Tôi tự hỏi, muốn nói với anh như thế nào về việc tôi không phải Lâm Hạ đã kết hôn 6 năm với anh, mà là Lâm Hạ của mười năm trước, khi mới hẹn hò với anh?

Người bình thường, không ai tin đâu nhỉ?

Nhưng mà không chờ tôi mở miệng nói chuyện, anh đưa đơn ly hôn cho tôi, ” Tôi đã kí tên rồi, cho cô năm phút thời gian để sắp xếp.”

Anh xoay người bước ra khỏi phòng, không cho ta cơ hội nói gì.

Ai…

Này kêu chuyện gì a.

(2)

Tôi ngồi ở mép giường, tùy ý lập đơn ly hôn đã có chữ kí của anh, vừa mới đọc mà con tim đã suýt ngừng đập.

“Tay không rời nhà? Không cần tài sản? Mẹ nó —- não Lâm Sơ Hạ mười năm sau có vấn đề gì à?”

Không lẽ, “tôi” đã yêu người khác?

Bằng cách, với tính của Lục Dữ Hàn, không thể nào keo đến vắt chày ra nước như thế này a.

“Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Tuy tôi không biết mười năm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng lấy tình yêu của tôi dành cho Lục Dữ Thần, tôi hẳn sẽ không thay lòng đổi dạ đi mê người khác.

Vậy thì, vì sao ta?

Tôi vắt nát óc cũng không rõ vì sao “tôi” lại muốn ly hôn.

Nhìn phong cách trang hoàng của ăn phòng, lại ra ngoài dạo quanh một vòng, tôi nhận ra đây không phải căn nhà bình thường mà là một căn biệt thự lớn.

Tôi quả nhiên không chọn sai người, 10 năm sau Lục Dữ Hàn có tiền như thế, ở nhà lớn sắm xe sang mặc hàng hiệu.

Nhưng tại sao bây giờ lại muốn tôi tay không rời nhà?

Hừ, chị đây không chịu.

Ai thích ly thì cứ ly, tôi không ly cái nịt gì hết.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ, makeup đơn giản, cầm 2 tờ đơn ly hôn xuống lầu.

Cho dù đã chuẩn bị tinh thần, khi thấy Lục Dữ Hàn, trái tim tôi vẫn khẩn trương đập loạn.

Anh ngẩng đầu liếc tôi một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn nhưng rất nhanh quay đầu đi.

Thấy tôi đi xuống, anh từ sofa đứng dậy.

Tôi lạch bạch chạy tới, quăng đơn xuống bàn trà: “Em không đồng ý ly hôn, anh ở biệt thự to như vậy mà để em tay không rời nhà hả?”

Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên.

“Lâm Sơ Hạ, rốt cuộc cô chơi trò gì?”

Hu hu hu…

Mười năm qua đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Vì sao anh lại có thái độ như vậy?

Không thể nói anh không còn chút tình cảm gì với tôi sao?

“Em…không chơi trò gì hết, chỉ là không muốn ly hôn.” Thích anh nhiều năm như vậy, mới ở bên nhau đã chuẩn bị ly hôn, ai mà chịu chứ.

“Được, đây là cô nói.” Lục Dữ Hàn cắn răng nói: “Bỏ qua cơ hội lần này, về sau cô đừng nghĩ đến chuyện ly hôn.”

Nói xong, anh cầm bao công văn trên bàn rời đi.

Mới sáng sớm mà đã bùng cháy vậy rồi.

“A… đừng đi mà.”

Tôi còn chưa hỏi rõ tại sao “tôi” lại muốn ly hôn với anh đâu.

(3)

Rốt cuộc mười năm qua đã xảy ra chuyện gì không biết à?

Vì sao từ thái độ trước đó của Lục Dữ Hàn, tôi cảm giác anh thất vọng với “tôi” hiện tại chứ!

Nhưng mà từ thái độ của anh, cũng nhìn ra được là anh không muốn ly hôn, ly hôn là do Lâm Sơ Hạ hiện tại đơn phương yêu cầu. Dù phải tay không rời nhà cũng phải ly hôn bằng được.

Chẳng lẽ, “mình” thật sự….ngoại tình sao?

Lấy ra điện thoại, mở Wechat lên, cũng không thấy chỗ nào khác thường.

Danh bạ của “tôi” rất ít, trên Wechat chỉ có tầm 50 người thôi.

Nhìn list bạn tốt, tôi thấy ngoài Lục Dữ Hàn ra, còn có hai người, một là người đàn ông tôi không quen tên [Tề Hạo], một cái là chị em tốt thời cấp hai Đàm Giai Hân.

Trời giúp tôi rồi, tôi có thể tìm Giai Bảo hỏi thăm.

Mười năm trôi qua, không biết cậu ấy ra sao rồi.

Trước kia cậu ấy đu idol, cực kì mê ca sĩ ở trong chương trình idol, còn nói mai mốt phải gả cho người ta, không biết có thành công không.

『Giai Bảo, Giai Bảo, bà đâu rồi? Có rảnh đi ăn bữa cơm với tui không?』

Tôi gửi tin nhắn ra ngoài, nhưng lại nhận được dấu chấm than đỏ chót, phía trên có hàng chữ nhỏ chói mắt: [Thăng Chức Giai Hân] đã mở xét duyệt bạn bè, bạn hiện chưa phải bạn bè của họ…

Vậy, tôi bị xóa kết bạn hả?

Chuyện gì vậy Lâm Sơ Hạ? Sao sau mười năm cô lại sống thất bại như vậy? Người thương nhất muốn ly hôn, bạn tốt nhất thì tuyệt giao, chúng bạn xa lánh hết.

Vì để hiểu biết rõ mọi chuyện như thế nào, tôi một lần nữa gửi yêu cầu kết bạn với cô ấy.

Cũng may Giai Hân không từ chối, chẳng qua rất xa cách gửi cho tôi dấu chấm hỏi.

『Chúng ta có thể gặp nhau sao? Mình có việc muốn hỏi cậu.』 Tôi thấp thỏm gửi tin nhắn đi, sợ cô ấy từ chối.

Cũng may, cô ấy không làm vậy mà lại sảng khoái gửi hai chữ:『Được thôi』

Tôi gấp gáp muốn gặp Đàm Giai Hân, muốn nhìn xem qua mười năm cô ấy sẽ như thế nào, thuận tiện muốn hỏi xem mười năm qua đã xảy ra chuyện gì.

Tôi nhanh chóng đến chỗ hẹn, đó là một tiệm cà phê cách điệu.

Thế giới phát triển thật nhanh trong mười năm qua, tôi nhớ rõ chỗ này vốn là cái thôn nhỏ, nay đã là khu thương trường lớn, bên cạnh là tòa nhà cao sừng sững.

Nhưng mà tôi đợi cô ấy ba bốn tiếng đồng hồ, từ 9h đến lúc ăn trưa mà cô ấy vẫn chưa đến.

Tôi gửi tin nhắn hỏi vì sao cô ấy không đến, kết quả Wechat lại thông báo: [Tin nhắn đã gửi nhưng đối phương đã cự tuyệt]

Tôi:??

Nhỏ block tôi rồi?

Trời đất hột vịt lộn ơi, rốt cuộc “tôi” đã đắc tội gì với cô ấy chứ.

Mếu không ra nước mắt, tôi định ra ngoài ăn bữa cơm sau đó đi về thì Đàm Giai Hân xuất hiện.

“Cảm giác bị leo cây có vui không?” Đàm Giai Hân ăn mặc chiếc áo gió vàng nhạt, đeo một chiếc kính râm to bự, trông như ngôi sao sự bị chụp lén vậy.

Nhìn đến Đàm Gia Hân, tôi như lữ hành sa mạc gặp được nước, nhào qua ôm chầm lấy cô ấy: “Giai Bảo, mười năm qua bà thay đổi quá chừng luôn.”

Đàm Giai Hân quả nhiên hết hồn với những gì tôi nói, cô ấy đẩy tôi ra, tháo ra kính râm lộ ra biểu cảm ‘Cậu bị ngáo à?’, “Lâm Sơ Hạ, cậu làm cái gì đấy?”

“Không làm cái gì….” Tôi khụt khịt, hỏi: “Mình chỉ muốn hỏi cậu, vì sao Lục Dữ Hàn lại muốn ly hôn với mình chứ?”

“A, anh ta muốn ly hôn với cậu?” Đàm Giai Hân cười lạnh, nói: “Không phải cô một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi ly hôn với anh ta sao?”

“Ể?” Vậy đúng là tôi muốn ly hôn a!?

“Vì sao chứ?” Tôi khó hiểu hỏi lại.

“Tôi còn muốn hỏi cậu vì sao đâu?” Đàm Giai Hân hừ lạnh, “Cậu đã làm cái gì, quên rồi sao? Không chỉ muốn ly hôn với anh ta, còn muốn tuyệt giao với tôi đây.”

“Liền ở chỗ này, tôi đợi cậu cả 2 tiếng, cuối cùng chờ đến một câu『Từ nay hai ta không còn là bạn bè 』, sau đó block tôi trên mọi mặt trận còn gì! Cậu quên hết rồi à?”

Từ biểu tình của cô ấy có thể thấy, tất cả không phải nói dối.

“Chuyện đó….Giai Bảo.” Tôi duỗi tay kéo cô ấy, ý đố làm nũng tỏ cute.

“Đừng gọi là tôi là Giai Bảo.” Đàm Giai Hân xua tay, không ăn dáng vẻ này.

“Mình…. mình mất trí nhớ, không nhớ chuyện gì của mười năm qua.” So với nói xuyên từ mười năm trước đến, lấy cớ mất trí nhớ sẽ dễ tiếp thu hơn nhiều.

Nhưng Đàm Giai Hân vẫn cực kì khiếp sợ.

“Cái gì cơ!?”

“Ký ức của mình, chỉ dừng lại vào ngày mình và Lục Dữ Hàn chính thức quen nhau, cũng là mười năm trước.”

“Mất trí nhớ?” Đàm Giai Hân không thể tin được nhìn tôi.