Lư Hữu Ngọc tròn mắt nhìn tôi như không thể tin được.

Anh ta chống hai tay lên bàn rồi chồm người về phía trước, cực kỳ hiếu kỳ mà hỏi tôi rằng: "Cách gì?"

Tôi cũng bắt chước anh ta chồm người lên, mở to mắt rồi dửng dưng nói rằng: "Chúng ta rời khỏi đây đi!"

Lư Hữu Ngọc nghe xong liền tức giận đập bàn, quát: "Cô lại lên cơn điên rồi à? Sao cứ luôn miệng đòi bỏ mặc một đứa trẻ trong thời thế như vầy chứ?"

Tôi chậc lưỡi trách anh ta không hiểu, sau đó giải thích: "Chắc trong lúc hôn mê anh cũng đã nghe rõ được những gì tôi và Cảnh Mặc nói với nhau rồi đúng không?"

Nhìn thấy Lư Hữu Ngọc miễn cưỡng gật đầu thì tôi mới nói tiếp: "Thật ra thứ dị năng của Cảnh Mặc rất đặc biệt, ngoài việc không cần chạm vào cơ thể của sinh vật sống để thi triển dị năng chữa trị thì em ấy còn có một thứ gọi là vùng ảnh hưởng."

Lư Hữu Ngọc nhíu mày nhỏ giọng lặp lại ba chữ vùng ảnh hưởng.

Tôi nghiêm mặt gật đầu như để xác nhận lại nghi vấn trong lòng của anh ta.

Tôi kiên nhẫn giải thích với Lư Hữu Ngọc: "Thứ này giống như một cái vòng bao vây xung quanh Cảnh Mặc.

Chỉ cần ở trong phạm vi của cái vòng đó thì dù có bị thương nặng như thế nào thì vết thương cũng sẽ chậm rãi lành lại, thậm chí còn không gây nên bất kì đau đớn nào.

Thế nhưng để duy trì thứ này thì phải tốn rất nhiều năng lượng, đó cũng là lý do mà em ấy cứ hôn mê mãi mà không thể tỉnh."

"Là bởi vì phải duy trì việc chữa trị cho chúng ta, đúng không?" Lư Hữu Ngọc tiếp lời, tôi gật đầu xác nhận.

Anh ta nheo mày, có vẻ hết sức bực bội mà nói rằng: "Vậy vì sao em ấy không thu hồi cái vòng đó lại, để chỉ tự chữa trị cho bản thân em ấy thôi?"

Tôi lắc đầu, thở dài buồn bã đáp: "Tất nhiên là bởi vì em ấy chưa làm được rồi! Dù sao thì Cảnh Mặc chỉ mới phát hiện ra bản thân sở hữu dị năng chưa được bao lâu, chưa điều khiển được một cách thuần thục là chuyện bình thường, còn chưa kể đến việc đây cũng có thể là điều em ấy muốn!"

Tôi và Lư Hữu Ngọc không hẹn mà cùng đau lòng nhìn về phía đứa trẻ đang an ổn nằm trên bàn, hơi thở của nó yếu ớt, đôi mắt nhắm nghiền, làn môi mỏng tái nhợt.

Em ấy nằm an lành ở đó, xinh đẹp như một con búp bê bằng sứ.

Tôi tiến đến gần Cảnh Mặc rồi đặt một nụ hôn lên má em, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc em rồi khẽ nói nhỏ vào tai em rằng: "Em không cần phải làm vậy! Điều duy nhất bọn chị cần bây giờ là em phải tỉnh lại và thật khỏe mạnh để còn cùng bọn chị rời khỏi đây!"

Lư Hữu Ngọc cũng bắt chước tôi vuốt tóc Cảnh Mặc rồi mỉm cười dịu dàng phụ họa theo: "Đúng rồi đó! Điều hiện giờ anh chị cần nhất là em thật khỏe mạnh đứng đây, chứ không phải cứ mãi nằm yên một chỗ như thế này! Mấy vết thương đó có là gì đâu, làm sao có thể bằng tính mạng của em được!"

Hơi thở của Cảnh Mặc vẫn đều đặn và yếu ớt như vậy.

Tôi và Lư Hữu Ngọc cùng lúc thở dài, tảng đá trong lòng mấy ngày qua vẫn cứ nặng nề nằm yên ở đó.

"Thôi, trời cũng tối rồi, cô cũng mau đi nghỉ ngơi đi! Chuyện ngày mai thì cứ để ngày mai rồi tính."

Lư Hữu Ngọc một tay chống hông một tay kéo tay tôi.

Tôi nhìn anh ta một cái rồi gật đầu.

Sau khi đứng dậy vươn vai mấy cái thì tôi lại ghét bỏ quay qua bảo anh ta rằng: "Anh không chướng mắt cặp kính đó hả? Tròng thì đã bị vỡ nát rồi, gọng cũng bị lệch sang một bên, bộ anh không có ý định vứt nó đi hay sao?"

Lư Hữu Ngọc nghe xong liền khó ở nhìn tôi, không hề chịu thua kém mà quát lên rằng: "Cô nói người ta thì cũng nên nhìn lại chính bản thân mình đi! Rồi bao giờ định bỏ cái cài tóc te tua đó? Tôi là tôi đã chướng mắt cái cài tóc đó lâu lắm luôn rồi á!"

Tôi đập bàn chỉ tay về phía Lư Hữu Ngọc, âm lượng so với tiếng quát lúc nãy của anh ta còn lớn hơn mấy bậc: "Anh tưởng tôi muốn giữ cái này hả? Tôi cũng muốn vứt nó đi lâu lắm rồi, nhưng mà anh nhìn đi, tôi mà vứt nó đi thì mái tóc của tôi sẽ như vầy nè!"

Nói rồi tôi kéo cái cài nơ xuống, tức thì mái tóc vốn đang gọn gàng liền xoã hết xuống trước mặt.

Nếu có một cái gương ở đây, tôi chắc chắn sẽ không dám nhìn vào bản thân ngay lúc này.

Bằng chứng chính là khi mái tóc vừa rơi xuống che hết khuôn mặt, ngay lập tức Lư Hữu Ngọc đã hét toáng lên rằng: "Mẹ ơi, có ma!" Nhìn cái bộ dạng của anh ta thì tôi dám chắc rằng tôi của hiện tại trông phải cực kỳ kinh hoàng thì anh ta mới có biểu hiện như vậy!

Tôi nín nhịn tiếng cười phát ra từ trong cuống họng.

Lư Hữu Ngọc dường như cũng biết được bộ dạng vừa rồi của anh ta chắc chắn rất buồn cười nên vội vàng điều chỉnh lại tư thế cùng cảm xúc, sau đó cực kỳ bực bội mà xua tay bảo tôi rằng: "Cô mau cài tóc lại đi, trông kinh khủng quá thể đáng!"

Tôi hiếm hoi nghe lời anh ta mà cài lại tóc.

Sau khi điều chỉnh lại xong ngoại hình thì Lư Hữu Ngọc mới nói với tôi rằng: "Cô nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta còn rất nhiều việc phải làm." Sau khi đứng dậy đi được hai ba bước thì anh ta lại quay người nói thêm: "À mà, nhớ nghĩ cho ra cái lý do nào thuyết phục một chút, chứ sau đêm nay thì sự nghi ngờ của tôi đối với cô lại tăng thêm mấy bậc rồi!"

Nói rồi anh ta liền nở một nụ cười hết sức xấu xa với tôi.

Tôi giơ nắm đấm về phía anh ta, miệng thì nhép chữ "liệu hồn" một cách cực kỳ đe doạ.

Lư Hữu Ngọc chẳng có vẻ gì là sợ hãi mà đi lên phòng khách để canh chừng biến động bên ngoài, còn lại một mình tôi và Cảnh Mặc ở lại trong bếp.

Tôi nhích đến gần Cảnh Mặc, dùng ngón trỏ vuốt ve mơn trớn gò má em, sau đó thở dài rồi thỏ thẻ nói: "Cảnh Mặc ơi Cảnh Mặc, liệu sự xuất hiện của chị có khiến số phận của em thay đổi không?"

Một đêm dài đằng đẵng nữa vẫn cứ chậm rãi trôi qua.

Bên ngoài ngôi nhà là tiếng xác sống đang rú lên từng hồi, như báo hiệu cho một tương lai không êm ả.