Lâm Đàm Đàm cảm nhận được khí thế vô cùng kém thân thiện của Diệp Tiêu nên cô cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Từ vai Diệp Tiêu nhìn qua, người đang rơi lệ trước mắt sợ đến quên cả khóc, miệng mở to, giống như một con chuột nhỏ đang bị hoảng sợ.

Trông có vẻ không có tính uy hiếp, vừa rồi hình như người đó còn gọi cô là “Bác sĩ Lâm.”. Ở thế giới này, sau khi Lâm Đàm Đàm mở phòng khám lâm thời mới có xưng hô đó, những người khác cũng bắt đầu gọi cô như vậy. Cho nên, người này là bệnh nhân đang cần bác sĩ hoặc là người nhà bệnh nhân?

Khóc thảm như vậy hẳn là bệnh rất nặng?

Thật ra mấy ngày hôm nay cô cũng thường xuyên gặp bệnh nhân cần tìm bác sĩ gấp ở trên đường, hoặc một số người muốn mượn sức nên cũng không lạ gì với tình huống này. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng nên cô cũng không quan sát cẩn thận như Diệp Tiêu, vì thế cũng không chú ý đến những cảm xúc kỳ lạ của Hứa Thiên Kim.

Lâm Đàm Đàm bước ra một bước, lộ cả khuôn mặt từ phía sau lưng Diệp Tiêu ra: “Cậu cần gì thế?”

Diệp Tiêu liếc mắt nhìn cô một cái, nói với người đối diện: “Cậu tên gì? Từ đâu tới? Muốn nói gì?” Ngữ điệu lạnh băng. Trong lòng Hứa Thiên Kim vốn đang rối loạn, chỉ chạy tới theo bản năng, lời thoại còn chưa chuẩn bị kỹ đã bị Diệp Tiêu dọa cho đầu óc mơ hồ.

“Không, không có gì.” Nói rồi rụt cổ chạy mất.

Lâm Đàm Đàm: “…”

Diệp Tiêu xoay người, giúp cô đội lại chiếc mũ vừa mới buông tay đã rơi xuống lên, tiện thể giúp cô vén lại những phần tóc con: “Đừng để ý tới những người kỳ quái như vậy.”

“Dạ” Động tác của Diệp Tiêu rất tự nhiên, bình thản nhưng cảm xúc ấm áp khi ngón tay anh chạm vào mặt cô khiến cô cảm thấy mất tự nhiên, cô nghiêng đầu nói: “Đi thôi.”

Diệp Tiêu thu tay lại như không có việc gì.

Tối đến, ăn cơm tối, Lâm Đàm Đàm ngồi cạnh Bạch Trừng trên ghế sofa, nói: “Anh Bạch, em cần một ít người.”

Bạch Trừng đang cắt cam, không biết anh ta lấy nó về từ chỗ nào, rất tươi ngon mọng nước. Anh ta cho Lâm Đàm Đàm một miếng, hỏi: “Em cần dạng nào? Mấy người? Dùng làm gì?”

“Không cần dị năng giả, người thường là được rồi, cái loại cao lớn thô kệch có thể làm bảo tiêu ấy. Về cơ bản là để duy trì trật tự, ngày mai em muốn đến khu lều trại.” Lâm Đàm Đàm căn một miếng, nước cam chua ngọt, vô cùng ngon miệng.

“Đến khu lều trại?” Một giọng nói vang lên, Diệp Tiêu vừa rửa mặt xong từ trên lầu đi xuống, trên đầu vẫn còn ẩm ướt.

Lúc này, trên người Diệp Tiêu vẫn còn mang hơi ẩm, phần trên mặc một chiếc áo len khá rộng màu trắng, phần dưới là một chiếc quần thoải mái, chân mang dép lê, từ đầu đến chân đều lộ vẻ thanh nhàn và thả lỏng, hoàn toàn khác với anh lúc ban ngày.

Trong khoảng thời gian này, vì Lâm Đàm Đàm cố ý lảng tránh, lúc anh về cô đã về làm ổ trong phòng mình, hồi ở thành Tây cũng chưa từng ở chung một nhà nên đây là lần đầu tiên Lâm Đàm Đàm nhìn thấy dáng vẻ này của anh. Cảm giác như nam chính lúc ở ngoài thì cao lớn đẹp trai, kim quang lấp lánh, cậy quyền cậy thế, về đến nhà lập tức cởi bỏ lớp giáp ngụy trang, một giây sau đã chuyển từ kiểu tinh anh sang kiểu ở nhà.

Tóm lại chính là rất vô hại, ấm áp, dịu dàng, có thể khiến người ta không hề cố kỵ mà xoa xoa ôm ôm.

Lâm Đàm Đàm bị ý tưởng xoa xoa ôm ôm của mình dọa sợ, “khụ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm của cô.

Diệp Tiêu đến chỗ ghế sofa cho một người bên cạnh cô, hỏi lại lần nữa: “Đến khu ổ chuột làm gì?” dien/ dan./Le^ Quy" Don

Diện tích của căn cứ Ninh thị không nhỏ, dân số khổng lồ, đương nhiên chia ra rất nhiều khu vực nhưng lại không đặt tên rõ ràng. Cái gọi là khu lều trại chính là do những người sống sót tự dùng gạch đá, bùn đất, mảnh ngói, ván gỗ, tấm xốp, thậm chí là vải rách, giấy dầu các loại để dựng phòng ốc cho mình, hình thành một khu vực.

Những người ở trong đó đều rất rất nghèo, có thể nói là tầng lớp thấp kém nhất trong căn cứ.

Khu lều trại trong lời Lâm Đàm Đàm là khu gần biệt thự bên này nhất.

Lâm Đàm Đàm liếc trộm anh một tí, mái tóc ẩm ướt lấp lánh dưới ánh đèn, không có hình ảnh kinh điển giọt nước dọc theo cổ chảy vào trong cổ áo nhưng trên người anh lại tỏa ra khí tức nhẹ nhàng khoan khoái khi vừa tắm xong. Hơn nữa, chắc do anh tỏ ra nóng nảy, trong hơi thở còn mơ hồ lộ ra sự lo lắng, còn có chút…. Vi diệu.

Cô lại cảm thấy hơi không được tự nhiên.

Cô nhìn sang Bạch Trừng.

Bạch Trừng không hề ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu, vẫn tập trung cắt cam của anh ta. Ủa? Là do dạo này mình không để ý à? Sao không thấy cơ tình (*) giữa bọn họ đâu nữa rồi hả?

(*)愛情- Ái tình: tình cảm nam nữ; 基情- Cơ tình: tình cảm nam nam.

Nghĩ đông nghĩ tây, kết quả là cô quên trả lời câu hỏi của Diệp Tiêu, đến tận khi anh gọi một tiếng: “Đàm Đàm?”

“Hả? Dạ, chiều mai đi, em muốn vào đó xem người bệnh.” Lâm Đàm Đàm vội trả lời: “Bây giờ mưa rất nhỏ, mọi người có thể ra ngoài hoạt động, tiếp xúc với nhau nhiều hơn, bệnh cúm chắc chắn sẽ lây lan nghiêm trọng hơn, nghe nói bên kia có nhiều bệnh nhân nhất.”

dien/ dan./Le^ Quy" Don Đến phòng khám của cô xem bệnh cần phải trả không ít vật tư, người ở khu lều trại cơ bản không có mấy người được trị hết bệnh, vả lại điều kiện ở lại bên kia kém nên bệnh nhân bên kia cũng rất nhiều.

Diệp Tiêu nhíu mày: “Chỉ đi xem.”

“À, nhận một ít bệnh nhân bệnh nặng nữa.” Nghĩ đến một tin tức nào đó, ánh mắt Lâm Đàm Đàm tối đi. “Nghe nói hôm nay xuất hiện ca bệnh tử vong.”

Nếu có người mắc bệnh mà chết do nguyên nhân bình thường, thậm chí là gặp họa ôn dịch, cùng lắm Lâm Đàm Đàm cũng chỉ thấy tâm trạng nặng nề, sầu lo một chút. Cô không phải bác sĩ chuyên nghiệp, khi vào nghề cũng chưa từng tuyên thệ, cũng không có cái quan niệm cứu tử phù thương (cứu người chết, giúp người đau) hay huyền hồ tế thế (hành y/ thần y cứu đời). Làm bác sĩ điều dưỡng là một cách để cô mưu sinh, để cô có thể báo đáp cho ba mẹ, thầy cô. Sau này, quốc gia vô cùng xem trọng cô, cho cô rất nhiều khen thưởng và ưu đãi, bệnh nhân mang ơn cô, tặng cô các loại quà cáp, vì thế phạm vi đền đáp của cô lại lớn hơn một chút.

Thực ra, cô cũng không biết chức nghiệp của mình cao thượng đến cỡ nào, cũng không biết chính mình phải vô tư đến mức nào, nói trắng ra đó chỉ là một công việc.

Nhưng cảm cúm lần này là do mưa to gây ra, trong tình huống hoài nghi mưa to đến sớm là do mình, trong lòng Lâm Đàm Đàm như có một tảng đá đè ép. Đây cũng là lý do tại sao cô muốn lôi kéo nhiều dị năng giả mộc hệ cùng nhau mở phòng khám, vì sao lại muốn một ngày khám cho hơn trăm người bệnh.

Mà bây giờ, xuất hiện ca bệnh tử vong.

Bạch Trừng nói: “Anh cũng nghe nói, nhưng mà những người bệnh đó chủ yếu là do thiếu dinh dưỡng, thay vì nói là bệnh chết, nên nói là đói chết mới đúng.” Những người như vậy, trong căn cứ Ninh thị ngày nào cũng có nhiều lắm.

Anh ta nói với Lâm Đàm Đàm: “Bệnh nhân ở khu lều trại, trị không hết.”

“Em biết, nhưng em vẫn muốn đi xem sao.” Lâm Đàm Đàm vẫn khăng khăng như vậy. Nếu thật sự cảm cúm bùng nổ lớn đến mức khó khống chế, số người tử vong tăng vọt, cô sẽ ngủ không yên, cứu mấy trăm, mấy ngàn người quả thật không thấm thía gì so với tình hình chung, nhưng cũng không thể không làm gì cả.

Diệp Tiêu thấy cô nhíu mày, thầm thở dài một hơi, đưa tay xoa đầu cô: “Muốn đi thì đi đi. Lão Bạch, cậu sắp xếp cho cô ấy thêm mấy người.” Khu lều trại bên kia có thể rất loạn “Tìm thêm nhiều dị năng giả mộc hệ một chút.”

Lâm Đàm Đàm nhìn thấy sự tán thành trong mắt anh, trong lòng rất vui, được anh ủng hộ, cô cảm thấy rất đáng mừng.

Nói xong chuyện, Lâm Đàm Đàm cũng không ở lại, nói câu em đi ngủ trước rồi lên lầu ngay. Vị trí của ba người bọn họ là:  Bạch Trừng ngồi ở giữa ghế sofa dài, cô ngồi bên tay phải của anh ta, Diệp Tiêu ngồi trên ghế sofa cho một người ở cạnh cô.

Có nghĩa là cô ngồi giữa hai người họ, cô cảm thấy người mình quả thực sáng lắm, bóng đèn công suất lớn là vậy đó, cho nên vẫn nên đi cho nhanh. dien/ dan./Le^ Quy" Don

Ánh mắt Diệp Tiêu đuổi theo bóng dáng cô, Bạch Trừng cười nói: “Hai người giống nhau thật đấy.”

Một người mỗi ngày đội mưa lên tường thành đánh zombie, một người tình nguyện đến một nơi như khu lều trại để chữa bệnh từ thiện, cứu thêm mấy người.

Hay là do tư tưởng giác ngộ của anh ta kém? Dù sao anh ta cũng không có tinh thần như vậy. Nhưng mà bạn bè xung quanh như thế cũng là một việc khiến người ta vô cùng an tâm.

Ánh mắt Diệp Tiêu trở nên nhu hòa, tràn đầy sự dịu dàng: “Ngày mai tôi muốn đi gặp Lữ Kiếm Bình một lần.” Lữ Kiếm Bình chính là tên của thủ trưởng căn cứ.

“Đi gặp ông ta?” Bạch Trừng nhanh chóng hiểu ra: “Cậu muốn nói về chuyện cảm cúm?”

Diệp Tiêu: “Phương pháp chống dịch cảm cúm của căn cứ đã quá tiêu cực.”

“Không phải cậu nói sẽ không nhúng tay vào chuyện ở đây à?” Ngay cả đánh zombie cũng phải khoác một cái tên tuổi khác, nhưng Bạch Trừng đương nhiên biết anh đang vì cái gì, anh ta lắc đầu, không nói thêm gì khác nữa.

Hôm sau, Lâm Đàm Đàm giải quyết ổn thỏa cho những bệnh nhân đã hẹn trước vào buổi sáng, buổi chiều đóng cửa phòng khám, mang theo vài người đến khu lều trại.

Bạch Trừng đã thuê cho cô một đội bảo tiêu chuyên nghiệp, trước mạt thế họ chính là người trong công ty bảo an, chuyên nghiệp hơn đám Tưởng Trung Ý. Anh ta còn dùng mức lương cao thuê mấy chục dị năng giả mộc hệ, một căn cứ to như căn cứ Ninh thị, tùy tiện qua loa cũng có thể lôi ra mấy trăm dị năng giả mộc hệ, mà những người Bạch Trừng thuê đều có bản lĩnh thật sự.

Đây là lợi ích khi tổ chức môi giới có danh tiếng tốt, nếu không làm sao có thể kéo ra nhiều dị năng giả mộc hệ trong một khoảng thời gian ngắn như thế.

Có không ít người trong này đến vì Lâm Đàm Đàm, muốn nhìn xem cái người có dị năng gần như có thể khởi thử hồi sinh trong truyền thuyết trông thế nào.

Lâm Đàm Đàm không có chút bất mãn nào khi bị vây xem, cô rất vui khi những dị năng giả này gia nhập, cộng thêm số người phòng khám cô đang có, tổng cộng có mấy chục người.

Dị năng giả mộc hệ tiêu chuẩn tương đối cao chữa trị cho một bệnh nhân cảm cúm về cơ bản cần chia thành 5 lần mới có thể gần như trị hết, mà dị năng của bọn họ có thể giúp họ giải quyết hai, ba mươi bệnh nhân một ngày, cũng có nghĩa là năm ngày mới có thể chữa khỏi cho ba mươi bệnh nhân.

Đừng cho rằng con số này quá nhỏ, mấy chục người thì sao? Một ngày tất cả bọn họ có thể xử lý hơn một ngàn bệnh nhân.

Khu lều trại cô muốn đến lần này không lớn, chỉ có không tới 100 000 người, cứ 10 người trong đó có 1 người cảm cúm, vậy là có không tới 10 000 người bệnh, trong mười người bệnh chỉ có một người bệnh nặng, thế là có không tới 1000 người, thêm cô nữa, một buổi chiều chắc là có thể trị một đợt.

Đến ngoài khu lều trại, xe không thể đi vào, mọi người xuống xe đi bộ. Vì thoát nước không thông, nơi này nước đọng rất cao, hơn nữa, trong nước còn có các loại đồ vật trôi nổi, thật bẩn. Lâm Đàm Đàm nhíu mày, hoàn cảnh thế này, dù không có cảm cúm cũng sẽ nảy sinh bệnh khác.

Cô không cho đội ngũ vào trong, chọn một nơi dựng 1 hàng bàn ghế, lều trại, chờ bọn họ chuẩn bị xong, những người dân sống trong khu lều trại nghe tin cũng vừa tới. Biết chỗ này khám bệnh không thu tiền, bọn họ đều kích động, nhưng Lâm Đàm Đàm cho người viết rõ những bệnh nhân có chứng bệnh nào mới được chữa trị trên giấy, ai bệnh nhẹ hơn không được trị như nhau.

Người có âm thầm bất mãn, có người tức giận bất bình, có người khóc lóc van xin, có người xúc động mừng như điên, vội vàng chạy về đưa người bệnh đến độ không đứng dậy nổi trong nhà đến. dien/ dan./Le^ Quy" Don  Từng dị năng giả mộc hệ nhanh chóng được chia bệnh nhân cho mình, đội ngũ xếp hàng chờ cũng càng ngày càng dài.

Lần này Hứa Thiên Kim đã thông minh hơn. Cậu ta không có bệnh, ở khu lều trại cũng không có người quen, nhưng ngồi trong góc quan sát một hồi, cậu ta phát hiện một cụ bà xếp hàng chỗ Lâm Đàm Đàm hít vào thì nhiều mà thở ra chẳng bao nhiêu, người đỡ bà ấy lại là một người đàn ông xanh xao vàng vọt, cõng người tới đây đã sắp mệt đến nằm ra đất, ngồi xuống một chốc cụ bà lại nôn, người đàn ông kia bận không kịp trở tay, thế là cậu ta vội vàng giả làm một người nhiệt tình qua đó hỗ trợ.

“Cảm ơn cậu, người anh em.” Người đàn ông kia dùng tay dọn sạch những thứ dơ bẩn đi, liên tục xin lỗi người bên cạnh, lại nói cảm ơn với Hứa Thiên Kim đã giúp anh ta chăm sóc mẹ.

“Không có gì, không có gì, chuyện nhỏ thôi mà. Ông anh một mình cõng bác gái qua đây, tôi thấy mà lo thay cho anh. Lát nữa tôi và anh cùng đưa bác vào trong đi, anh số mấy?”

“Số 6, sắp đến rồi, thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm, người anh em.”

Hứa Thiên Kim xấu hổ.

“Tiếp theo, L06.” Lần chờ đợi cấp bách mà dài dòng qua đi, cuối cùng cũng nghe được tiếng gọi số này. Trái tim Hứa Thiên Kim đập dữ dội, nuốt một ngụm nước bọt, cả người cứng đơ cùng người đàn ông kia nửa dìu nửa đỡ bác gái đi tới, xốc vải lều lên, lập tức nhìn thấy Lâm Đàm Đàm ngồi sau bàn đang dùng bút viết cái gì đó, cậu ta nhất thời giống như nhận phải công kích mãnh liệt.

Giống, thật sự rất giống!

“Đỡ người nằm xuống đi.” Lâm Đàm Đàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, “Người nhà một người ở lại là được.”

Hứa Thiên Kim hỗ trợ đỡ người nằm xuống giường, nhưng lúc phải ra ngoài cậu ta cứ đứng đó không đi.

Người đàn ông kia lại không thể đuổi người, hơi khó xử.

Lâm Đàm Đàm lại viết thêm vài nét, nhớ lại bệnh trạng của bệnh nhân trước, viết xong phát hiện vẫn còn hai gã đứng đơ ra đó: “Hai người ai ra ngoài? Không cần tới hai người ở lại đâu.”

Người đàn ông vội nói mình là con trai của bệnh nhân, Hứa Thiên Kim là người tốt giúp ông ta. Lâm Đàm Đàm liền nhìn Hứa Thiên Kim, mơ hồ cảm thấy người này quen mắt, à, đây là cái tên hôm qua khóc hu hu còn chạy rất mau.

Không ngờ còn là một người nhiệt tình.

Người có lòng nhiệt tình luôn dễ dàng khiến người ta nảy sinh hảo cảm, giọng điệu của Lâm Đàm Đàm cũng tốt hơn hai phần, nhưng vẫn muốn cho người ta ra ngoài.

Môi Hứa Thiên Kim mấp máy, giọng run run: “Bác sĩ Lâm, chị là bác sĩ lâm ư?”

Lâm Đàm Đàm khó hiểu: “Chính là tôi.”

“Vậy chị có nhớ bệnh viện trung ương quốc gia không?” Hứa Thiên Kim tiến lên hai bước, cố gắng kiềm chế sự xúc động, hỏi bằng giọng thấp thỏm, run rẩy.

Lâm Đàm Đàm vô cùng sửng sốt, nhất thời cứ tưởng mình nghe lầm, cô mở to mắt, đồng tử cũng hơi rung động.

Thế giới này chắc là không có cái cách nói bệnh viện trung ương quốc gia, người này… có ý gì?

Hứa Thiên Kim tiếp tục nói: “Bác sĩ điều dưỡng quốc gia đặc cấp.”

Lâm Đàm Đàm đứng phắt dậy.