Thời điểm Ân Tử Mạch tỉnh dậy, mắt bị che bởi một tầng vải đen, tay chân bị xích lại, mỗi lần cử động lại phát ra tiếng leng keng.

Tuy rằng trước đó đã bàn kế hoạch với Cố Thừa sẽ giả vờ bị bắt, nhưng thật sự lại bị bắt tới nơi này còn bị trói lại thật, trước mắt cái gì cũng không nhìn thấy, Ân Tử Mạch có hơi hoảng.

Nhìn không thấy nên cũng không biết hiện tại đang ở nơi nào, bên cạnh có người giám sát hay không, Ân Tử Mạch nghĩ không thể gọi thẳng tên Cố Thừa, nghĩ nghĩ, hô một tiếng: "Lão Cố?"

Cố Thừa: "...."

Không có người đáp lại.

Đm, sẽ không phải là đem hắn tách khỏi Cố Thừa chứ?! Hắn một chút võ công cũng không có, rời khỏi Cố Thừa thì hắn chính là một cái thớ thịt mặc người ta xâu xé!

Hắn nâng âm lượng lên, hô: "Lão Cố, ngươi có ở đây không?"

Cố Thừa: "...Có."

Ân Tử Mạch nhẹ nhàng thở ra, có Cố Thừa ở đây thì không lo.

"Không cần sợ, chúng ta đã biết được được họ đang làm cái gì, sẽ giết rồi thoát ra ngoài." Cố Thừa nói.

Ân Tử Mạch ừ một tiếng, ở trong hoàn cảnh này tuy có hơi lo lắng, tuy rằng mắt không thấy gì, nhưng lời Cố Thừa nói giống như thuốc trợ tim, làm hắn cảm thấy hơi yên tâm.

Một lát sau ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, sau đó có người đẩy cửa đi vào.

Ân Tử Mạch vẫn vểnh tai nghe tiếng bước chân.

Có hai người tiến vào, người thứ nhất bước chân rất nặng, người đi sau tiếng chân lại tương đối nhẹ.

"Môn chủ, đã có bốn gã tráng nam, muốn đem đưa qua không?" Nghe tiếng có lẽ là đàn ông, tiếng nói rất thô.

"Chờ đi, bốn người quá ít, đợi chúng ta kiếm được mười tám người rồi hãy đưa qua, bằng không khẳng định Ân giáo chủ sẽ chướng mắt." Hiện tại người đang nói là một nữ tử.

Ân giáo chủ?

Cái người này cùng họ với hắn, hơn nữa lại cũng là giáo chủ, lại còn muốn nhiều nam nhân như vậy?

Khẩu vị quá nặng!

Ân Tử Mạch đang suy diễn (1), chân lại bị đạp một cái, hắn sửng sốt, chẳng lẽ Cố Thừa muốn ám chỉ gì đó?

(1) Não động: suy diễn sự việc sẽ xảy ra tiếp theo.

"Cái tên này là sao? Lớn lên lại trắng như vậy, chẳng có tí phong vị đàn ông (2) gì cả, bắt tới đây làm gì?" Vẫn là giọng cửa nữ tử kia, nói xong lại đạp một cái, tỏ vẻ phi thường ghét bỏ.

(2) Cương dương chính khí: Phong vị đàn ông.

Ân Tử Mạch: "...." Cái gì gọi là phong vị đàn ông không đủ?! Vị tỷ tỷ này, ngươi từ nơi nào nhìn ra ta không đủ đàn ông?! Chẳng qua là trắng hơn nam tử bình thường một tí! Nội tâm chắc chắn là một nam tử hán đại trượng phu!

"Hắn bị bắt tới cùng người này, nếu môn chủ thấy chướng mắt, hiện tại ta đem hắn ra ngoài làm thịt." Nam tử nói.

Cả người Ân Tử Mạch run lên, không cần phải bạo lực như vậy nha vị anh hùng! Có việc gì thương lượng lại được không, nếu ghét bỏ ta lớn lên quá trắng thì thả ta đi, ta cam đoan sẽ không dính dáng gì tới các ngươi!

"Khoan, chúng ta cũng không nên giết tên này. Cái tên này nhìn tuy không có chỗ nào dùng được, nhưng lớn lên cũng không tệ, có khi giáo chủ cũng sẽ thuận mắt." Nữ tử nói: "Trước tiên đem hai người này nhốt tại đây, tỷ tỷ đêm nay sẽ bắt tiếp hai người, như vậy quá hai ngày nữa, chúng ta sẽ đưa người đến Huyền Thiên giáo."

Sét đánh giữa trời quang! Tai Ân Tử Mạch ong ong!

Huyền Thiên giáo! Ân giáo chủ!

Đm, bọn họ nói Ân giáo chủ này không phải là đang nói hắn chứ!

"Môn chủ, biện pháp này hữu dụng chứ?" Trong lời nói của nam tử có hơi lo lắng: "Vạn nhất lời đồn là giả, Ân giáo chủ giận dữ liền đem chúng ta làm thịt thì sao?"

"Nếu lời đồn là giả, Ân giáo chủ sẽ không giết chúng ta, sẽ sai người đem chúng ta xuống núi." Nữ tử nói.

"Nhưng....Không phải nghe nói tính tình Ân giáo chủ đặc biệt bạo ngược hay sao? Nếu lời đồn là giả, chúng ta đem nhiều nam nhân lên núi như vậy, Ân giáo chủ thực sự sẽ không tức giận sao?" Nam tử rõ ràng vô cùng lo lắng.

Trong lòng Ân Tử Mạch gật đầu điên cuồng!

Đang yên đang lành, tự dưng đưa nhiều nam nhân tới cho hắn làm cái gì! Nếu đưa đến muội tử mềm mềm thì còn cho qua, đưa nhiều nam nhân cho hắn là muốn hắn mở cửa hàng Ngưu Lang (3) sao?

(3) Ngưu Lang: kĩ nam.

"Nghe đồn thì chắc là vậy! Nhưng Ân giáo chủ bản tính không bạo ngược, hắn đã từng cứu ta cùng tỷ tỷ. Chỉ là võ công của hắn quá cao, lại đặc biệt thanh lãnh, nhìn người không vừa mắt nên muốn người ta quỳ gối thôi, cho nên trên giang hồ mới có mấy lời đồn linh tinh như vậy!"

Nam tử: "....Môn chủ, tin này cũng là chúng ta nghe đồn được..."

Nữ tử: "Tin này, không giống, chúng ta thật lòng muốn giúp Ân giáo chủ, nếu vô dụng, hắn cũng không tức giận. Nếu thật sự hữu dụng, chúng ta có thể gia nhập Huyền Thiên giáo."

Nói tới đây, nữ tử thở dài, nói: "Nhiều năm như vậy, chúng ta đều mơ được gia nhập Huyền Thiên giáo, chỉ tiếc thể chất kém, mỗi lần xin vào đều không được. Lần này nếu thật sự bị Ân giáo chủ làm thịt, chúng ta sẽ mạo hiểm một phen. Vạn nhất thành công, liền hoàn thành được tâm nguyện nhiều năm."

Ân Tử Mạch nghe vậy nhíu mày, hắn không giải thích được, không phải trên giang hồ nói mặc kệ là chính phái hay tà giáo, thì mọi phe phái nhỏ cũng đều đối với hắn hận thấu xương hay sao? Còn mấy người này tại sao lại hâm mộ hắn?

Ân Tử Mạch còn ở bên này nghi hoặc, bên cạnh liền phát ra tiếng vang thật lớn, trong chốc lát miếng vải đen trên mắt bị người ta tháo xuống.

Hắn mở to mắt nhìn Cố Thừa cầm quạt đứng bên cạnh hắn, xích sắt quanh người đều bị cắt nát rơi trên mặt đất.

Ân Tử Mạch: "!!!" Cái này là thép Huyền Thiết đấy, mà người này, tay không vẫn có thể đánh gãy, đây có còn là người hay không?!

Hắn tức khắc nghĩ, nếu sau này Cố Thừa biết thân phận thật của hắn, có lẽ cũng cho hắn nát thành như vậy...

Hắn nhất định sẽ nát bét!

Một nam một nữ bên kia vừa rồi cũng bị chiêu thức của Cố Thừa làm cho giật mình, nhất thời không phản ứng kịp, trợn mắt nhìn Cố Thừa đi tới phía bọn họ.

Thẳng đến khi Cố Thừa ra tay, hai người kia mới lấy kiếm ngăn cản, nhưng võ công của bọn họ so với Cố Thừa chỉ là râu ria, qua mấy chiêu đã bị Cố Thừa điểm huyệt ném sang một bên.

Cố Thừa cong lưng, dùng chuôi quạt vỗ vỗ mặt nam tử, nói: "Ta hỏi cái gì, ngươi liền đáp cái đó, nếu nói dối một câu, liền cắt gân tay cùng gân chân, phế một thân võ công của ngươi."

Nam tử sợ hãi mở to mắt, Cố Thừa chậm rì rì mở miệng: "Các ngươi là ở môn phái nào?"

Nam tử cắn răng không nói.

Cố Thừa giữ tay trái của hắn, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, xương cốt bị chặt đứt.

Nam tử lớn tiếng hô lên đau đớn, Ân Tử Mạch trợn mắt há mồm cả người hỗn độn.

Người này....Người này vì sao vừa hỏi xong liền hung tàn như vậy?! Không phải là võ lâm minh chủ hay sao, vì sao lại bức cung giống như người của Ma giáo?!

Hắn cảm thấy tam quan của hắn sẽ bị vỡ nát vào một ngày không xa...

Cố Thừa mở quạt xếp, khẽ quạt, thong thả ung dung nói: "Các ngươi là môn phái nào? Vì sao phải bắt nam tử đưa tới Huyền Thiên giáo?"

Trên trán nam tử trán mồ rơi từng hột từng hột, nghe Cố Thừa hỏi, ban đầu còn muốn giãy giụa một chút, nhưng khi bị Cố Thừa giữ tay một lần nữa, liền không do dự nói: "Chúng ta chỉ là một môn phái nhỏ, tên là Lạc Tử môn, gần đây nghe nói Ân giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma nội lực bị phong lại, chỉ có hút dương khí của nam tử mới giải được, cho nên chúng ta mới nghĩ ra biện pháp này. Nhưng chúng ta vừa mới bắt đầu, cũng mới chỉ bắt bốn người các vị."

Ân Tử Mạch: "...."

"Vừa nãy ngươi nói vào Huyền Thiên giáo là tâm nguyện nhiều năm, đây là vì sao?" Cố Thừa lại hỏi.

"Ân giáo chủ đã cứu chúng ta." Nữ tử ở một bên nói.

Ba năm trước đây, thời điểm Ân Tử Mạch ra ngoài làm việc, trên đường gặp được một nhóm người khi dễ một nữ tử ốm yếu, trên mặt đất có mấy người bị ngất, nhìn qua giống như bị thương rất nặng, mà mấy người đang xé quần áo nữ tử lại rất giống với mấy nhân sĩ ở chính đạo. Ban đầu Ân Tử Mạch cũng không định quản, nhưng lại cố tình càn rỡ làm tai hắn khó chịu, trong lòng khó chịu liền đem mấy người kia ra chém.

"Ân giáo chủ đem đám người kia đánh đến hoa rơi nước chảy (4), còn hỏi môn phái của đám người kia, thế mà lại là Tuyên Thanh chính phái, một đám người đều bị đánh thành đầu heo, từ đó về sau, môn phái chúng ta từ trên xuống dưới đều lấy gia nhập Huyền Thiên giáo làm mục tiêu, chỉ tiếc gia nhập Huyền Thiên giáo cũng không phải là việc dễ dàng như vậy, muốn gia nhập phải qua năm cái trạm kiểm soát. Chúng ta nỗ lực ba năm, cũng chỉ đến trạm thứ ba, kết quả bị vây ở trong mê trận của hữu hộ pháp." Nữ tử vẻ mặt tiếc nuối, "Nhưng chúng ta chưa bao giờ từ bỏ, chỉ cần có cơ hội liền nghĩ cách gia nhập Huyền Thiên giáo."

Nam tử cũng nói: "Hữu hộ pháp của Huyền Thiên giáo võ công vô cùng cao cường, mấy người chúng ta cũng không đánh nổi, hiện tại chờ được cơ hội này, tuy rằng chỉ là nghe đồn, chúng ta cũng muốn thử xem."

Ân Tử Mạch nhớ tới ca hắn từng giới thiệu qua tả hữu hộ pháp cùng các vị Đường chủ.

Tả hữu hộ pháp trong giáo, làm người vô cùng cận thận, đáng tin, hữu hộ pháp am hiểu ngũ hành bát quái, ngoài ra còn rất có phong thái lãnh đạo, thời điểm Ân Tử Mạch hôn mê, đều là nàng một tay xử lí sự vụ trong giáo, tuy nói là một cô nương, nhưng người trong giáo đều phục sát đất năng lực của nàng.

Mà lần này đi cùng hắn còn có Tam đường chủ Phong Lai, là người đứng đầu về sử dụng ám khí trong phái, cực kì am hiểu cổ độc, là một thần y. Chẳng qua tính cách thích trêu đùa, lại có chút tùy hứng, gặp người nhìn không thuận mắt rất có khả năng ném ra một cái ám khí dọa người, chính là dùng một người đang tin cậy khắc một người không đáng tin cậy lắm.

Cố Thừa khẽ nhíu mày, cái phái Tuyên Thanh này căn bản không phải võ lâm chính đạo, ở trong giang hồ có rất nhiều người hận, nhưng ba năm gần đây lại không có tin tức, hóa ra là bị Ân Tử Mạch thu thập.

"Ân giáo chủ của chúng ta mới là nam tử đầu đội trời chân đạp đất trên giang hồ, tên võ lâm minh chủ Cố Thừa kia chính là một tên ngốc, thủ hạ của hắn đều là nhân sĩ chính phái lại đi làm việc xấu như vậy, hắn cũng không biết quản, theo ta, Ân giáo chủ một ngày nào đó sẽ nhất thống giang hồ, đem những thứ gọi là võ lâm chính đạo thu thập sạch sẽ." Nữ tử nói, ngữ khí ngập tràn căm phẫn, nghe lời này, chắc chắn là fan cuồng của Ân Tử Mạch.

Ân Tử Mạch: "..."

Hắn xem xét lại cái vị võ lâm minh chủ - vô cùng ngốc - Cố Thừa trong lời của nữ tử, trong lòng cực kì vô tội!

Vì sao lại muốn kéo hắn nằm cũng trúng đạn! Hắn căn bản không muốn nhất thống giang hồ!

Ban đầu giá trị cừu hận cũng đã cao, giờ lại nhiều thêm một lí do, ngày nào đó Cố Thừa biết được thân phận của hắn liền chém hắn thì sao!

Thật là cực kỳ khổ sở!