Một tháng sau, Lam Liệt cùng Ân Tử Mạch thân thể khỏi hẳn liền xuất viện.

“Mạch Nhi, cùng ta về nhà đi.” Lam Liệt đưa ra đề nghị.

Vì thế, trước vẻ mặt khiếp sợ của người đại diện, Ân Tử Mạch cùng Lam Liệt trở về.

Tạ Ngôn lái xe tới đón bọn họ, Ân Tử Mạch đi theo Lam Liệt ngồi ở ghế sau. Ngồi trên xe, Tạ Ngôn khởi động xe hướng bên ngoài chạy đi.

Ân Tử Mạch trong mắt hiện lên một mạt ngạc nhiên, y tò mò mà nhìn qua cửa sổ xe hướng bên ngoài xem, thấy bên ngoài bóng cây lùi dần, loại tốc độ này so với bọn y trước kia dùng khinh công nhanh hơn nhiều.

Hơn nữa cái “Hộp sắt to” này rất kỳ quái, cũng không biết như thế nào, liền thấy Tạ Ngôn tay nắm cái tay lái tròn tròn, là có thể có tốc độ nhanh như vậy.

Mùa đông có thể che mưa chắn gió, mùa hè có thể che nắng che lấp mặt trời, thật là đồ vật thần kỳ.

Lam Liệt ngồi ở bên cạnh y cười tủm tỉm mà nhìn y, thấy y trong mắt che giấu không được ngạc nhiên, Lam Liệt săn sóc mà bắt đầu giải thích: “Mạch Nhi, đây là ô tô, ngươi nếu cảm thấy buồn, có thể đem cửa sổ xe hạ xuống."

Lam Liệt làm mẫu một chút đè cái nút đem cửa sổ xe hạ xuống, Ân Tử Mạch nhìn thực ngạc nhiên, cảm thấy đây thật là một thế giới thần kỳ, nơi này hết thảy đều xa lạ, nhưng lại tràn ngập không biết bao nhiêu thứ lạ.

Ân Tử Mạch nâng tay lên, ấn lên cái nút Lam Liệt vừa ấn, dùng sức quá lớn cửa sổ xe lập tức tất cả đều hạ xuống.

Y tức khắc trừng lớn mắt, trên mặt hiện lên một tia bất an, giương mắt nhìn về phía Lam Liệt.

Lam Liệt đối với loại ánh mắt này của y, quả thực không hề có sức chống cự, giúp y đem cửa sổ xe kéo lên, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được duỗi tay cầm tay Ân Tử Mạch.

Có lẽ là thế giới này quá xa lạ, mà Lam Liệt là người y quen thuộc duy nhất, Ân Tử Mạch đối với Lam Liệt mấy ngày gần đây có những hành động thân thiết cơ hồ không có kháng cự, lúc này cũng thực ngoan mà mặc hắn cầm tay, chỉ là biểu tình một lần nữa khôi phục lãnh đạm.

Lam Liệt cảm thấy mỹ mãn mà nắm tay Ân Tử Mạch, trong mắt tràn đầy ý cười, chỉ hy vọng một đường này có thể dài một chút.

Nhưng đường dài thì cũng phải có điểm dừng, nửa giờ sau, bọn họ đã về tới nhà.

Trong nhà, dì giúp việc đã sớm nhận được lời của Lam Liệt, đem căn phòng cách vách sửa sang lại thành phòng ngủ cho khách.

Lam Liệt nhìn căn phòng sạch sẽ chỉnh tề, lại đầy đủ đồ dùng, yên lặng mà thở dài, hắn nói hắn muốn mang một người trở về, dì giúp việc trong nhà liền lý giải thành nhà hắn có khách.

Hắn muốn mang người này về, nhưng kì thực hắn càng hy vọng người này có thể trở thành chủ nhà a!

Ân Tử Mạch thật ra rất thích gian phòng cho khách này, đặc biệt là cửa kính sát đất, ánh mặt trời chiếu vào ấm dào dạt, liền tính ở bên trong cả ngày, hắn đều sẽ không cảm thấy nhạt nhẽo.

Lam Liệt đành phải trơ mắt mà nhìn Ân Tử Mạch hân hoan vui sướng dùng căn phòng cho khách này.

Buổi tối, Lam Liệt rửa mặt xong lại nằm ở trên chiếc giường to rộng, trợn tròn mắt nhìn trần nhà. Thời gian gần đây, Ân Tử Mạch vẫn luôn ở tại phòng bệnh của hắn, tuy rằng khác giường, nhưng tốt xấu cũng là cùng một gian phòng a! Nửa đêm tỉnh lại liếc mắt một cái nhìn thấy người yêu cùng chính mình ở chung một chỗ, loại tâm tình thỏa mãn này thật là quá tốt đẹp!

Kết quả về tới nhà, Ân Tử Mạch lại ở phòng bên cạnh!

Nửa đêm tỉnh lại muốn liếc mắt một cái đều phải lén lút mở cửa qua, đứng ở cửa nhìn.

Sự thay đổi này, tức khắc làm Lam Liệt trằn trọc khó ngủ.

Như thế lăn qua lộn lại mà tới sáng, Lam Liệt cắn răng một cái, đứng dậy xuống giường.

Hắn trên người chỉ mặc một cái quần trong bó sát, Lam Liệt nghĩ cũng chỉ ở cửa trộm coi mà liếc mắt một cái liền trở về thành thật kiên định ngủ, cho nên cũng không muốn mặc thêm cái gì.

Hắn tay chân nhẹ nhàng mà đi vào phòng cách vách, tay đè lại then cửa nhẹ nhàng nhấn xuống một cái. 

Thật sự không có khóa!

Lam Liệt tức khắc đại hỉ, hắn không có nói cho Ân Tử Mạch cách khóa trái phòng, quả nhiên phần tư tâm này vẫn là có tác dụng a!

Lam Liệt không dám đi vào, sợ Ân Tử Mạch trong bóng đêm bỗng nhiên tỉnh lại nhìn thấy bóng người sẽ dọa đến, cho nên hắn liền đứng ở cửa lẳng lặng mà nhìn Ân Tử Mạch nằm trên giường an tĩnh ngủ.

Hắn nhìn trong chốc lát, trên mặt chậm rãi nổi lên nét tươi cười.

Không biết vì sao, chính là như vậy đứng ở cửa nhìn người ngủ say, hắn đều có thể cảm thấy là thực hạnh phúc.

“Lam Liệt……”

Lam Liệt chính là nhìn đến mỹ mãn, đột nhiên nghe được Ân Tử Mạch hô một tiếng.

Lam Liệt hoảng sợ, cho rằng vừa rồi không tự giác cười ra tiếng mà đem Ân Tử Mạch đánh thức, đang muốn lặng lẽ thối lui, lại thấy trong phòng cũng không tiếng vang, Ân Tử Mạch vẫn đang an tĩnh mà ngủ ở trên giường.

Lam Liệt lại đứng trong chốc lát, xác định Ân Tử Mạch còn ngủ say, phản ứng trong chốc lát, đột nhiên hiểu được!

Ân Tử Mạch vừa rồi là trong lúc ngủ mơ kêu hắn!

Nghĩ đến điểm này, Lam Liệt quả thực muốn cao hứng đến phát điên rồi!

Mạch Nhi thế nhưng lại ở trong mộng mơ thấy hắn!

Trong mộng! Là ở trong mộng!

Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó!

Có phải hay không nói là Ân Tử Mạch trong lòng cũng có hắn!

Lam Liệt hưng phấn lập tức chạy về phòng chính mình, hắn sợ ở lại, hắn sẽ khống chế không được mà đem Ân Tử Mạch……

Một lần nữa nằm trên giường, Lam Liệt hắc hắc hắc hắc mà cười ra tiếng, phòng cách âm thực tốt, hắn không cần lo lắng sẽ ảnh hường đến Ân Tử Mạch.

Vì thế, một đêm này, Lam Liệt trắng đêm không ngủ, trên mặt tươi cười cũng không hề nén lại được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ân Tử Mạch tỉnh lại.

Lam Liệt liền canh giữ ở cửa, nghe được phòng có động tĩnh, Lam Liệt gõ gõ cửa, hô một tiếng: “Mạch Nhi?”

Ân Tử Mạch mở to mắt nhìn trần nhà, lên tiếng.

Lam Liệt đẩy cửa mà vào.

“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Lam Liệt sắc mặt bình tĩnh hỏi.

Ân Tử Mạch gật gật đầu, nhưng sau lại lắc đầu.

“Ân? Làm sao vậy?”

Ân Tử Mạch nhìn về phía Lam Liệt, biểu tình có điểm phức tạp.

Y tối hôm qua cả đêm nằm mơ, trong mơ tất cả đều là Lam Liệt.

Y thậm chí còn cảm thấy Lam Liệt nửa đêm tới nhìn y.

Này đối với Ân Tử Mạch mà nói, là thực không bình thường.

Đã sống hơn hai mươi năm, y trong mắt cũng chỉ có thiên hạ đệ nhất. Hàng năm khuất dưới Cố Thừa làm thiên hạ đệ nhị, làm y trong lòng nghẹn đủ một hơi, chỉ nghĩ làm thế nào đem Cố Thừa hạ bệ, sau đó y trở thành đệ nhất võ lâm.

Nhưng vì sao, y gần đây thường xuyên nằm mơ tới Lam Liệt?

Trước đây, liền tính là ở trong mộng, cũng cơ hồ đều là cùng thiên hạ đệ nhất có quan hệ, đến tột cùng từ là khi nào bắt đầu, y lại mơ thấy Lam Liệt.

“Là nằm mơ sao?” Lam Liệt làm bộ chính mình hoàn toàn không biết tối hôm qua tới rình coi hơn nửa đêm, hỏi.

Ân Tử Mạch khẽ nhíu mày, nói: “Ta mơ thấy ngươi.”

Lam Liệt biết việc này, nhưng hắn rình coi là một chuyện, thật sự nghe được Ân Tử Mạch như vậy mà nói ra, lại là một chuyện!

Loại cảm giác này thật giống như trúng ngàn vạn giải thưởng lớn, đêm qua khi nghĩ đến việc này, hắn đã hưng phấn ngủ không được. Nhưng khi thật sự nghe được Ân Tử Mạch nói vậy, tâm tình hưng phấn liền được chứng thực, trong lòng cũng kiên định.

Nghe được Ân Tử Mạch thẳng thắn thành khẩn mà nói ra, Lam Liệt kinh ngạc rất nhiều, càng mừng rỡ như điên!

Hắn cơ hồ khống chế không được muốn cong lưng đi tới ôm lấy Ân Tử Mạch, đối y nói Mạch Nhi ta yêu ngươi.

Nhưng lý trí nhanh chóng khống chế hắn.

“Mơ thấy ta làm cái gì?” Hắn cư nhiên còn có thể bình tĩnh hỏi ra.

Ân Tử Mạch lại không chịu nói chuyện.

Y mơ thấy ở một thảo nguyên xa lạ, có một người vẫn luôn nắm tay y đi về phía trước, cho dù thảo nguyên rộng không bờ bến như vĩnh viễn đều đi không xong, nhưng lòng bàn tay bị người nọ cầm, trong lòng liền đặc biệt kiên định, cũng không sợ hãi việc sẽ không đi hết thảo nguyên kia.

Mà người này, thời điểm đối với y quay đầu mỉm cười, y thấy rõ khuôn mặt hắn.

Là Lam Liệt.

Là Lam Liệt vẫn luôn nắm tay y, mặc kệ gặp phải hoàn cảnh nào, Lam Liệt trước sau không có buông ra.

Cho dù y vẫn luôn mặt lạnh, Lam Liệt cũng chưa bao giờ nói từ bỏ.

Ân Tử Mạch đã sớm biết, Lam Liệt yêu y, thực yêu, yêu đến sâu đậm.

Nhưng y chưa bao giờ đáp lại.

Trước kia y chưa từng đem phần cảm tình này để ở trong lòng, đối với loại cảm tình nồng hậu này, với y mà nói, chỉ là nhiều thêm một đồng minh phi thường đáng tin cậy cùng nhau tới đoạt thiên hạ đệ nhất.

Nhưng hiện giờ, ở cái thế giới xa lạ này, phần cảm tình đột nhiên liền được thực chất hóa.

Tỷ như nói, khi y không biết như thế nào dùng vật dụng nơi này, Lam Liệt sẽ ôn nhu mà dạy y, khi y sợ hãi về sau đều phải ở cái thế giới xa lạ mà sống, Lam Liệt sẽ cầm tay y, nói hắn sẽ vẫn luôn làm bạn, bồi ở bên người y, khi y cảm thấy ở thế giới này không có mục tiêu, nhân sinh không có ý nghĩa, Lam Liệt sẽ nói cho y, nói hắn sẽ khiến y tìm được mục đích mới mà sống, làm nhân sinh của y một lần nữa trở nên muôn màu muôn vẻ.

Mà y nhớ rõ nhất chính là, Lam Liệt nói, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn bồi bên cạnh y, thẳng đến sinh mệnh cuối cùng.

Ân Tử Mạch hốc mắt nóng lên, một loại cảm giác chưa bao giờ từng có đột nhiên sinh ra, thật giống như trước kia luyện công, thời điểm bị đả thông hai mạch. Loại cảm giác này cơ hồ thực xa lạ, nhưng lại làm y cảm thấy dị thường an tâm.

Lam Liệt vẫn luôn nhìn chăm chú vào mặt y, thấy y sắc mặt từ bắt đầu hờ hững chậm rãi biến thành nghi hoặc mờ mịt sau đó dừng lại ở hai mắt ửng đỏ.

Lam Liệt trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm.

Hắn thật sâu mà hít vào một hơi, quyết định dùng toàn bộ vận khí của hắn đánh cuộc vào một chuyện.

Hắn cong lưng, chậm rãi, chậm rãi tới gần Ân Tử Mạch, khi khoảng cách hai người càng ngày càng gần, gần đến khi có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.

Lam Liệt tinh thần tập trung cao độ, chỉ cần Ân Tử Mạch hơi chút giãy giụa một chút, hắn liền lập tức lui lại. 

Nhưng Ân Tử Mạch không có động. 

Y trợn tròn mắt nhìn Lam Liệt dựa lại đây, sau đó nhẹ nhàng mà hôn lên bờ môi của y.

Sau đó……

Lam Liệt chạy.

Ân Tử Mạch: “……”

Y giơ tay sờ sờ miệng mình, nhớ tới vừa rồi Lam Liệt biểu tình biến hóa trong nháy mắt cùng với thân ảnh chật vật, đôi mắt Ân Tử Mạch hiện lên một tia ý cười.

Lam Liệt dựa vào cửa phòng ngủ sau lưng, kích động, trống ngực đập liên hồi!

Hắn! Hôn! Được!! Ân Tử Mạch!!! Thật sự hôn được rồi!

Hơn nữa là ở trạng thái hai người đều thanh tỉnh!

Hơn nữa Ân Tử Mạch còn không có đẩy hắn ra!

Cho nên…… Hắn vì cái gì muốn chạy trốn!

Lam Liệt kích động qua đi, liền ảo não muốn đâm đầu vào tường mà chết!

Bầu không khí rất tốt như thế, hắn đến tột cùng là mất cọng dây thần kinh nào mà có thể hôn một cái liền chạy a!

Ngọa tào Mạch Nhi sẽ không cho rằng hắn là chán ghét loại đụng chạm này đi!

Thao thao thao! ( này là mấy tiếng chửi a)

Hắn đến tột cùng vì cái gì muốn chạy a!!!

Hắn rõ ràng hẳn là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà hôn xuống, thậm chí có thể dùng tay sờ sờ người Ân Tử Mạch a! Suy nghĩ lâu như vậy rồi, hắn cư nhiên chỉ là chuồn chuồn lướt nước gmà hôn một cái đã liền bỏ chạy!

Lam Liệt dùng đầu phanh phanh phanh mà đập vào ván cửa, thẳng đến khi tiếng Ân Tử Mạch truyền đến. 

Hắn lập tức điều chỉnh tốt biểu tình, mở cửa đi vào.

Sau đó, nhìn thấy biểu tình cười như không cười của Ân Tử Mạch.

Lam Liệt tức khắc lại lúng túng. 

Hắn lại muốn chạy đi.

“Mạch…… Mạch Nhi……” Lam Liệt lắp bắp mà hô một tiếng.

Ân Tử Mạch nhiều năm không có lộ ra tươi cười, tuy rằng lãnh đạm, nhưng ở trong mắt Lam Liệt quả thực là thần tiên.

Hắn nhìn chăm chú.

Ân Tử Mạch đi tới, nâng tay chế trụ cằm hắn, hơi hơi nâng mặt hắn lên, nói: “Ngươi có phải hay không thật lâu trước kia muốn hôn ta?”

“Là……không……không phải……”

“Nga, nguyên lai không nghĩ a……” Ân Tử Mạch buông lỏng tay ra, quay người muốn xuống lầu.

Lam Liệt một phen túm chặt tay y, đem y kéo vào trong phòng, sau đó ấn ở ván cửa, cúi đầu hung hăng mà nhìn chằm chằm y.

Ân Tử Mạch phi thường vô tội mà chớp chớp mắt, một bộ biểu tình đạm nhiên.

“Mạch Nhi, ta yêu ngươi.” Lam Liệt rốt cuộc nói ra, nghiêm túc mà lại trịnh trọng, hắn kéo tay Ân Tử Mạch, để lòng bàn tay y đặt lên trên ngực, nói, “Ngươi xem, cứ như vậy nhìn ngươi, trái tim của ta liền hưng phấn cơ hồ muốn nhảy ra rồi.”

Ân Tử Mạch nhìn hắn, ánh mắt gợn sóng bất kinh.

Lam Liệt lúc này không có lúng túng nữa, nói: “Thật lâu, thật lâu trước kia, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ta đã liền yêu ngươi. Thực thần kỳ đúng hay không? Ta chỉ thấy ngươi một lần, lại như là thấy ngàn vạn năm rồi, trong lòng tất cả đều là ngươi. Từ đó về sau, không còn có người nào có thể vào mắt ta. Cho dù ngươi lạnh mặt đối ta, ta cũng cam tâm tình nguyện. Ta thậm chí nghĩ tới, chờ ta võ công vượt qua ngươi, ta muốn đem ngươi giam lại ở bên người, đời này đều không được rời khỏi ta. Chúng ta cùng nhau xuyên đến thế giới xa lạ này, ta nghĩ có thể là trời cao thương hại ta, một lần nữa cho ta một cơ hội, ta không thể lại bỏ qua cơ hội này. Mạch Nhi, ta yêu ngươi, ở lại bên ta đi, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ta có, bao gồm cả mạng sống của ta.”

Nói xong, Lam Liệt khẩn trương mà nhìn đôi mắt Ân Tử Mạch, sợ trong mắt y toát ra thần sắc chán ghét. 

Nhưng làm hắn vui sướng chính là, Ân Tử Mạch cũng không có biểu lộ một chút gì kháng cự.

“Mạch Nhi……” Lam Liệt cầm tay y, đem tay y đưa lên trên mặt, thấp giọng kêu, “Mạch Nhi, cho ta một cơ hội……”

Rất lâu sau đó, Ân Tử Mạch nhẹ giọng ân một tiếng.

Lam Liệt mở to hai mắt, run rẩy thanh âm nói: “Mạch Nhi, ngươi…… đáp ứng rồi?”

Ân Tử Mạch chậm rãi cong lên khóe miệng, nói: “Vừa rồi ngươi hôn ta, cảm giác không tồi.”

Sau đó, toàn biệt thự tựa như có thể nghe thấy tiếng tru, Lam Liệt mừng rỡ như điên mà ôm Ân Tử Mạch xoay một vòng, một bên xoay quanh một bên cất tiếng cười to, nhưng dù miệng cười, nước mắt vẫn không khống chế được mà trào ra.

“Lam Liệt?” Ân Tử Mạch hô một tiếng.

Lam Liệt đem y buông xuống, xoay người nhanh chóng lau đi lệ nơi khóe mắt, sau đó nói: “Không có việc gì, ta thật là vui, quá vui mà khóc.”

Ở thế giới kia, thời điểm hắn chết, ở trong tâm trí hắn chỉ lưu lại một ý niệm cuối cùng, hắn không thể có được Mạch Nhi. Hắn cho rằng, cả đời này trời cao đã an bài hắn như vậy, đến cả khi liều cả tính mạng của mình, hắn cũng vẫn là vô pháp có được Ân Tử Mạch.

Thậm chí, một cái ôm đều là quá xa. 

Cái loại tuyệt vọng này khắc vào cốt tủy, chỉ cần vừa nhớ tới, nội tâm liền đau.

Nhưng mà, tỉnh lại, hắn chân chính có được Mạch Nhi chỉ thuộc về hắn. 

Lam Liệt nước mắt lại trào ra, ngăn đều ngăn không được, hai mắt đẫm lệ mông lung, hắn nhìn thấy Ân Tử Mạch nhón chân dùng đầu lưỡi liếm đi giọt nước mắt nóng bỏng trên mặt hắn. 

Hắn nghe được Ân Tử Mạch đối hắn nói: “Nước mắt của ngươi, có điểm đắng, ta không thích. Ta thích xem ngươi cười.”

Lam Liệt đột nhiên ôm lấy y, dùng sức mà ôm y, nói: “Ta về sau mỗi ngày đều cười, có ngươi bên người, ta ngủ đều sẽ cười ra tiếng.”

Ân Tử Mạch nâng tay, chậm rãi vòng qua eo hắn.

Nhân sinh về sau còn rất nhiều thời gian, ở thế giới này thực xa lạ, nhưng chỉ cần có người mình yêu ở trước mặt, cho dù là thế giới xa lạ nào đi chăng nữa, cũng là thiên đường nhân gian.

_Toàn văn hoàn_