Bình hoa trong phòng tan vỡ, mảnh nhỏ rải đầy đất, chưởng phong đi đến, bàn ghế vỡ, một mảnh hỗn độn.

Nhưng người trong phòng không có đem lực chú ý đặt ở đống đồ bị đánh nát, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ân Tử Mạch ngồi trên giường, trong lòng hiện lên muôn vàn suy nghĩ.

Đặc biệt là Cố Thừa, khi hắn nhìn thấy Ân Tử Mạch mở to mắt đánh ra chưởng, tâm cơ hồ nhấc tới cổ họng.

Như là nói cho chính hắn, Ân Tử Mạch trong lòng hắn vẫn là Ân Tử Mạch của hắn, Cố Thừa trên tay dùng vài phần sức lực, gắt gao mà đem Ân Tử Mạch ôm vào trong ngực, sau đó mở miệng hô một tiếng: “Mạch Nhi?”

Ân Tử Mạch không có đáp lại hắn, mà là chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn.

Cố Thừa tức khắc nheo mắt, tâm sinh dự cảm, hắn lại thấp giọng hô một câu: “Mạch Nhi?”

Ân Tử Mạch đột nhiên giơ tay ôm cổ hắn, gắt gao mà ôm lấy hắn, kích động mà nói: “Cố Thừa, võ công của ta khôi phục! Võ công của ta đã khôi phục!”

Cố Thừa sửng sốt, ngay sau đó nhẹ nhàng thở ra, còn tốt còn tốt,vẫn là Ân Tử Mạch của hắn.

Hắn nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng Ân Tử Mạch, nói: “Đúng vậy, võ công cuuar ngươi khôi phục.”

“Ta không phải con chồng trước (1)!” Ân Tử Mạch hưng phấn mà cọ lên ngực hắn, hai mắt sáng lên.

(1) Con chồng trước: con ghẻ. Ý bạn ấy là bạn ấy không phải con ghẻ của bạn cuộc đời, bạn ấy vẫn có bàn tay vàng.

Cố Thừa cười nói: “Trước nay đều không phải. Ngươi là bảo bối của ta.”

Ân Tử Mạch có điểm ngượng ngùng, hắn cào cào mặt, nghi hoặc nói: “Không biết vì sao đột nhiên liền khôi phục công lực, chẳng lẽ là tối hôm qua……”

“Khụ khụ!” Ân Tử Uyên lập tức ho ra tiếng ngăn Ân Tử Mạch nói.

Ân Tử Mạch: “!!!”

Hắn chậm rãi quay đầu qua đầu nhìn về phía Ân Tử Uyên, sau đó phát hiện trong phòng không chỉ có có ca ca hắn, còn có bọn Phong Lai!

Ân Tử Mạch: “……” Ngọa tào vừa rồi hắn đã nói gì đó! Hắn còn chủ động ôm lấy Cố Thừa!

Hắn nhanh chóng buông tay, từ trong lòng Cố Thừa chui ra, mặt đỏ tai hồng nói: “Ca, các ngươi khi nào tới đây?”

Ân tử uyên: “Trước khi ngươi tỉnh.”

Ân Tử Mạch: “……”

“Giáo chủ, vừa rồi nội lực trong cơ thể ngươi tán loạn, minh chủ thấy ngươi khó chịu khẩn, liền gọi ta tới đây.” Phong Lai nói, “Giáo chủ, ngươi hiện tại trong cơ thể còn cảm giác khó chịu hay không? Nếu còn có, muốn minh chủ khơi thông nội lực một chút cho ngươi.”

Ân Tử Mạch lắc đầu: “Đã không còn, vừa rồi ta hình như là đang nằm mơ, cảm thấy đặc biệt khó chịu, tỉnh cũng vẫn chưa tỉnh lại. Bất quá hiện tại sẽ không.” Hắn nâng tay cẩn thận mà nghiên cứu một phen, dùng chưởng hướng cửa đánh tới, cửa phòng bị mở ra, loảng xoảng một tiếng đánh vào trên vách tường.

“Chúc mừng giáo chủ luyện thành thần công!” Phong Lai cùng Tả Yến đồng loạt quỳ xuống, cao giọng hô.

Ân Tử Mạch: “……”

Hắn vội nói hai người lên, nói: “Không cần quỳ ta, sau khi trở về cùng huynh đệ trong giáo đều nói một tiếng, về sau nhìn thấy ta không cần quỳ lạy.”

“Đa tạ giáo chủ!” Phong Lai cùng Tả Yến đứng lên, mặt lộ vẻ vui mừng.

“Mạch Nhi, nhớ tới việc trước kia sao?” Ân Tử Uyên hỏi.

Ân Tử Mạch lắc đầu: “Không có.” Nghĩ đến hắn đời này đều sẽ không thay đổi thành Ân Tử Mạch ban đầu, Ân Tử Mạch hơi mang áy náy mà nói: “Ca, ta khả năng đời này đều tìm không được ký ức ban đầu.”

Ân Tử Uyên nhất thời trầm mặc, Ân Tử Mạch không dám nhìn hăn.

“Không có việc gì, nhớ được hay khồn cũng thế, dù sao ký ức trước kia cũng không có bao nhiêu vui sướng, vẫn là bộ dáng này tốt hơn.” Ân Tử Uyên thở dài, nói, “Ca ca vẫn là thích ngươi giống như bây giờ vô ưu vô lo.”

“Ca……” Ân Tử Mạch cảm kích mà nhìn về phía Ân Tử Uyên, duỗi tay cầm tay hắn.

Ân Tử Mạch cười vỗ vỗ tay hắn, nói: “Võ công khôi phục liền tốt, về sau không ai dám khi dễ ngươi. Ngủ tiếp đi, nói vậy tối hôm qua ngươi cũng mệt mỏi.” Hắn thật là không đành lòng nhìn dấu vết trên cổ Ân Tử Mạch!

Ân Tử Mạch: “……”

Chờ đến khi phòng chỉ còn lại Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch, Cố Thừa kích động mà đem hắn đặt ở trên giường, dùng sức mà hôn mặt hắn, nói: “Mạch Nhi, thật tốt quá! Vừa rồi ngươi như vậy thật là làm ta sợ muốn chết!”

Ân Tử Mạch giơ tay gạt bay đầu hắn, nói: “Đừng dựa vào như vậy, ta đánh ngươi đấy.”

Cố Thừa cười tủm tỉm mà nói: “Mạch Nhi, ngươi khôi phục võ công là dùng để tự bảo vệ mình, không phải dùng để đối phó ta a!”

Ân Tử Mạch cười nói: “Kia muốn xem ngươi biểu hiện. Về sau ngươi nếu là dám khi dễ ta, ta liền rắc một tiếng……” Nói xong, hắn giơ tay lên khoa tay múa chân, tươi cười đầy mặt mà nhìn Cố Thừa.

Cố Thừa ha ha cười nói: “Ngươi rắc nơi nào đều được, nơi này không được. Không có cái này, ta như thế nào cho ngươi hạnh phúc.”

Ân Tử Mạch: “…… Hừ.”

Cố Thừa ôm hắn hôn hôn, đứng dậy xuống giường cầm quần áo, nói: “Quần áo trên người của ngươi đều ướt, thay đi, miễn cho cảm lạnh.”

Ân Tử Mạch lười biếng mà nằm ở trên giường không muốn động, nói: “Ta hiện tại có thể dùng nội lực hong khô quần áo.”

Cố Thừa lôi kéo tay hắn, nói: “Vẫn là thay đi, ngươi không muốn làm, ta tới giúp ngươi thay, dù sao làm loại việc này ta đặc biệt vui.”

Ân Tử Mạch hừ một tiếng, cũng không kháng nghị, nhắm mắt lại để Cố Thừa giúp hắn cởi quần áo, thay quần áo sạch sẽ, đem quần áo dó ném tới một bên, sau đó lại ôm hắn nằm vào trong ổ chăn.

Ân Tử Mạch ban đầu là quay lưng về phía Cố Thừa, nhưng chờ đến khi Cố Thừa phất tay diệt ánh nến, hắn trở mình, chui vào lòng Cố Thừa, đem đầu dựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại nặng nề ngủ.

Trong bóng tối, Cố Thừa khóe miệng khẽ nhếch, đem tay đặt ở bên hôngÂn Tử Mạch, đem hắn ôm vào trong lòng ngực.

Nửa tháng qua, võ lâm đại hội sắp bắt đầu. Tần Hoài Hà cũng tụ tập càng ngày càng nhiều võ sĩ trong giang hồ, đi bên ngoài trên phố, tùy tùy tiện tiện là có thể nhìn đến người cầm trường kiếm hoặc là cầm trong tay roi dài.

Ân Tử Mạch vô ưu vô lo mà cùng Cố Thừa ở bên nhau, nhưng trong lòng hắn kỳ thật đã khẩn trương.

Đặc biệt là Ân Tử Uyên ba lần bốn lượt mà nhắc nhở hắn, nói hiện tại hắn võ công đã khôi phục, có thể chọn ngày lên đường hồi Huyền Thiên Giáo, lưu lại nơi này mà nói, đến lúc đó nếu Cố Thừa bị mọi người xúi giục, chỉ sợ sẽ càng thương tâm hơn.

“Mạch Nhi?” Cố Thừa đi tới, hô một tiếng, nói, “Suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?”

Ân Tử Mạch tay chống cằm dựa vào trên bàn, nói: “Ngày mai chính là võ lâm đại hội.”

Cố Thừa cười nói: “Nghĩ cái này nghĩ như vậy cả buổi làm cái gì, có thời gian thì nghĩ tới ta. Tới, ăn viên kẹo đậu phộng.”

Ân Tử Mạch há mồm cắn kẹo đậu phộng, nhìn hắn, nói: “Cố Thừa, cái kia…… Ta trước kia có rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều kẻ thù……”

“Ân?”

Ân Tử Mạch lại cường điệu nói: “Nghe nói kẻ thù trải rộng toàn bộ giang hồ……”

Cố Thừa cười cười, duỗi tay cầm tay hắn, nói: “Ngươi lo lắng ngày mai ở võ lâm đại hội bọn họ cùng nhau bao vây tiêu trừ ngươi?”

“Ta hôm nay đi ra ngoài, nghe được thật nhiều người nói chuyện của chúng ta. Xem ra ca ca ta nói đúng, chuyện chúng ta ở bên nhau giấu không được người trên giang hồ.” Ân Tử Mạch nói, “Ta đều có thể tưởng tượng ra biểu tình khiếp sợ của bọn họ khi nghe được ngươi cùng ta ở bên nhau.”

“Mạch Nhi, mặc kệ như thế nào, ta sẽ không đối với ngươi động thủ, cũng sẽ không bỏ ngươi. Vị trí minh chủ này ai cũng có thể làm, nhưng thiên hạ này, ngươi chỉ có một.” Cố Thừa nắm tay hắn, nghiêm túc mà nói.

Ân Tử Mạch nhìn hắn, chậm rãi gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi.”

Tháng 11 ngày 11, mỗi năm một lần võ lâm đại hội được tổ chức.

Anh hùng hào kiệt từ khắp nơi về tề tụ ở Tần Hoài Hà, mặt ngoài thoạt nhìn cùng với hoạt động thường niên nhìn giống nhau, các đại môn phái tìm thời gian tìm địa điểm tụ ở một khối liên hệ một chút cảm tình, luận bàn một chút võ công, thuận tiện mỗi năm một lần có cơ hội cùng Cố Thừa tỷ thí một phen, nhìn xem một năm qua võ công của chính mình có lên tay vài phần hay không.

Nhưng lúc này, nhân sĩ võ lâm tới đây so dĩ vãng nhiều gấp đôi, bất quá năm nay có người ở xa xôi lần này cũng ngàn dặm chạy tới, đơn giản là mấy ngày gần đây trên giang hồ đồn đãi ——

Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch ở bên nhau.

Võ lâm minh chủ cùng Huyền Thiên Giáo giáo chủ ở bên nhau!

Ai cũng không biết tin tức này đến tột cùng là ai truyền ra, nhưng chờ đến khi tất cả mọi người đều biết, tin tức này đã truyền khắp toàn bộ giang hồ.

Ở trong lòng những người võ lâm chính đạo, tin tức này không khác tiếng sấm động trời!

Ân Tử Mạch gây thù chuốc oán vô số, nhưng không có người nhìn qua khuôn mặt hắn. Lúc này, tất cả mọi người muốn chạy tới nhìn xem Huyền Thiên Giáo giáo chủ tàn nhẫn độc ác đến tột cùng trông như thế nào, cư nhiên có thể đem Cố Thừa bắt lấy!

Mà những môn phái có thù oán cùng Ân Tử Mạch, lại là thừa dịp lần này có cơ hội trừ bỏ Ân Tử Mạch, nếu có thể một nhát diệt Huyền Thiên Giáo, vậy càng đúng ý bọn họ.

Cho nên, chờ Cố Thừa một thân hắc y đi ra, đoàn người đều duỗi dài cổ hướng phía sau hắn nhìn lại. Nhưng làm cho bọn họ thất vọng chính là, Cố Thừa bên người không có đi theo bất luận kẻ nào.

Cùng thường lui tới giống nhau, Cố Thừa là một mình tới đây.

Thực mau liền có người kìm nén không được, đứng lên nói: “Cố minh chủ, gần đây chúng ta đều nghe được một tin tức, muốn cùng minh chủ xác nhận một chút, tin tức này là thật hay không.”

Cố Thừa cười cười, nói: “Là thật.”

“Minh chủ, ta còn chưa nói cái tin tức gì đâu.” Người nọ nói.

Cố Thừa cười nói: “Ta cùng Ân Tử Mạch ở bên nhau. Hơn nữa, đời này cũng muốn cùng hắn. Ta tưởng, các ngươi nghe được chính là tin tức này.”