Phong Lai lập tức thu hồi biểu tình suy yếu, duỗi tay đoạt lấy cái hộp nhỏ trong tay Kỳ Lãng, mở ra vừa thấy, thấy bên trong nằm bò một con sâu béo.

Hắn vui sướng mà mở to hai mắt, nhìn về phía Kỳ Lãng, nói: “Đây là trăm cổ chi vương!”

Kỳ Lãng cười gật đầu: “Đúng vậy, đây là trăm cổ chi vương cổ trùng.” Nói xong giơ tay sờ sờ đầu Phong Lai, Phong Lai trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng nhìn cổ trùng trong tay, hắn nhịn xuống không né cái xoa đầu.

Kỳ Lãng cười tủm tỉm mà nhìn hắn, thuận tiện lại sờ mặt, trước lúc Phong Lai tức giận liền rời tay đi nói: “Lam cổ trùng là ta ở núi tuyết Trường Bạch Sơn ngẫu nhiên có được, dưỡng đã nhiều năm, hiện giờ đã là thành một con trùng béo như vậy.”

Phong Lai đóng hộp lại, nói: “Ngươi là muốn dùng lam cổ trùng giải Cực Dương cổ?”

“Cực Dương cổ tuy rằng là một loại cổ trung cực kì âm độc của Tây Vực, nhưng ở trước mặt lam cổ trùng, cũng chỉ chỉ là một bữa ăn sáng.” Kỳ Lãng nói, “Hơn nữa lam cổ trùng vẫn luôn ngốc ở Trường Bạch Sơn, tính hàn, vừa lúc khắc chế Cực Dương cổ.”

Ân Tử Mạch cùng Cố Thừa nghe xong, hai người liếc nhau, Ân Tử Mạch vui vẻ đứng lên đi tới, muốn nhìn xem này cổ vương trong truyền thuyết.

Phong Lai đem hộp đưa cho hắn, hắn mở ra xem xét một cái, tức khắc sợ tới mức thiếu chút nữa đem hộp ném!

Phong Lai vội đóng nắp hộp lại, Ân Tử Mạch lòng còn sợ hãi mà nhìn hắn, nói: “Này……Sâu lộn to như vậy lại là trăm cổ chi vương?"

Kỳ Lãng cười nói: “Này cũng không phải là sâu lông. Béo như vậy là do ta cho nó ăn qua quá nhiều cổ trùng.”

Ân Tử Mạch nghe xong sởn tóc gáy, thấy Cố Thừa đi tới, vội trốn phía sau hắn, thò đầu nói: “Này sâu lông…… Cổ vương phải làm sao mới có thể giải trừ Cực Dương cổ độc?”

“Các ngươi ở trên ngón tay cắt một cái, đem cổ vương đặt ở miệng vết thương hút máu, Cực Dương cổ sẽ theo máu bị cổ vương hút mà đi ra, sau đó ta lại cho các ngươi uống thuốc trừ bỏ Cực Dương cổ còn dư độc là được.” Kỳ Lãng giải thích nói.

Ân Tử Mạch trừng lớn mắt!

Ở trên tay cắt một cái! Sau đó để cổ vương ghé vào tay hắn trên hút máu!

Tưởng tượng đến loại này tựa sâu lông ghé vào tay hắn, Ân Tử Mạch liền cảm thấy chính mình vẫn là ngất xỉu đi tương đối tốt một chút!

Cố Thừa thấy hắn vẻ mặt sợ hãi, an ủi nói: “Không có việc gì, đến lúc đó điểm huyệt ngủ của ngươi, ngươi sẽ nặng nề ngủ, chờ ngươi tỉnh lại Cực Dương cổ đã bị đã bị trừ bỏ."

Ân Tử Mạch cảm kích mà nhìn hắn.

Kỳ Lãng vuốt cằm ý vị thâm trường mà nhìn Cố Thừa lại nhìn Ân Tử Mạch, nói: “Chẳng lẽ là ta rời giang hồ quá dài? Như thế nào minh chủ cùng giáo chủ……”

Phong Lai lại một phen bưng kín miệng hắn, hung hăng mà trừng hắn: “Câm miệng!”

Kỳ Lãng cầm tay hắn, Phong Lai sợ hắn lại như vừa rồi hôn một cái, nhanh chóng rút tay ra, đồng thời lại cảnh cáo hắn: “Không cần hồ ngôn loạn ngữ!”

Kỳ Lãng tuy rằng không quá minh bạch đã xảy ra cái gì, nhưng hai lần đều là hắn nhắc tới Ân Tử Mạch, lại bị Phong Lai bảo hắn câm miệng, nhìn nhìn Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch ở chung, hắn ẩn ẩn cảm thấy trong đó tất có huyền cơ (1).

(1) Huyền cơ: lí do bí mật.

“Ta trước tới thử xem, nhìn xem cổ vương được chưa.” Phong Lai vươn tay, nói.

Kỳ Lãng lắc đầu: “Ngươi không được, tuy rằng ta có chín phần nắm chắc, nhưng muốn ngươi thử đầu tiên, ta không yên tâm."

Hắn đứng lên đi ra ngoài, nói: “Ta đi đại sảnh tùy tiện đem một người lại đây, chờ ở trên người hắn thí nghiệm thành công, lại cho các ngươi giải độc.”

Phong Lai lấy ra chủy thủ nhanh chóng cắt vỡ ngón tay, kêu hắn: “Ta đã đem ngón tay cắt vỡ.”

Kỳ Lãng: “……”

Hắn nhanh chóng xoay người trở về, lấy ra lam cổ trùng mềm nhẹ mà đặt ở trên ngón tay Phong Lai, sau đó nhìn chằm chằm ngón tay Phong Lai vẫn luôn chảy máu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tiểu Lai, ngươi đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta.”

Phong Lai làm bộ không nghe hắn nói, nhìn lam cổ trùng hút máu, chậm rãi, trào ra rất nhiều tế trùng màu trắng.

Ân Tử Mạch xem cả người run lên, thiếu chút nữa mà nôn ra.

Ngay sau đó, mắt bị một bàn tay ấm áp che khuất, Cố Thừa nhàn nhạt mà nói: “Nhắm mắt lại.”

Ân Tử Mạch sửng sốt, hắn có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Cố Thừa, loại tiếp xúc này làm hắn nghĩ tới lần đầu tiên cùng Cố Thừa đi ra ngoài tìm hai thanh niên mất tích kia, Cố Thừa cũng dùng tay bưng kín miệng mũi hắn, bảo hộ hắn không hít phải khói đặc.

Lúc này, Cố Thừa dùng tay che khuất hai mắt hắn, miễn cưỡng làm hắn bớt sợ hãi.

Tay Cố Thừa thực ấm áp, làm Ân Tử Mạch tâm tựa hồ chảy qua một dòng nước ấm.

Một lát sau, ngón tay Phong Lai đã bị Kỳ Lãng băng lại.

Phong Lai nhìn ngón tay mình cùng bánh chưng bị gói giống nhau, mắt trợn trắng, nói: “Người không biết, còn có khả năng sẽ cho rằng tay ta đây là bị chặt đứt.”

Kỳ Lãng mềm nhẹ mà sờ soạng nhón tay hắn một chút, nói: “Tiểu sư đệ, sư huynh đây cũng là vì ngươi suy nghĩ, miễn cho ngươi lần sau lại cắt tay chính mình một đao.”

Phong Lai mặc kệ hắn, nói: “Cổ trùng đã hút ra, ngươi đi phối chế phương thuốc còn lại, ta tới cho bọn họ giải cổ.”

Kỳ Lãng: “Gấp cái gì, ngón tay ngươi bị thương, phải hảo hảo tĩnh dưỡng, giải cổ, ta đem lam cổ trùng cho bọn hắn, để cho bọn họ cắt một đao hút thì tốt rồi.”

Phong Lai: “…… Thật sự, ngón tay của ta chỉ là hơi bị cắt một chút, cũng không phải chém một đao.”

Kỳ Lãng cười tủm tỉm mà nói: “Theo ý ta cũng không có khác nhau, tóm lại tay ngươi bị thương, ta sẽ không để ngươi giải cổ cho bọn hắn.

Phong Lai quả thực cạn lời mà nhìn trời.

Cố Thừa tiếp nhận hộp, đối Phong Lai nói: “Ta đi giải cổ cho bọn hắn. Ngươi nghỉ ngơi một chút."

Sau nửa canh giờ, trừ Ân Tử Mạch, mọi người trên người Cực Dương cổ đều bị lam cổ trùng ăn……

Đến phiên Ân Tử Mạch.

Ân Tử Mạch nhắm mắt lại phi thường tự giác mà nói: “Ngươi điểm huyệt ngủ của ta đi, trực tiếp đánh nhất cũng được.”

Cố Thừa cười cười, duỗi tay huyệt ngủ của hắn.

Ân Tử Mạch ngất đi, Cố Thừa duỗi tay tiếp được hắn, sau đó bế tới phòng.

Chờ đến khi Cố Thừa ôm Ân Tử Mạch trở lại phòng, Kỳ Lãng rốt cuộc hỏi: “Ân giáo chủ sao lại thế này? Thấy thế nào cũng như đã thay đổi."

Phong Lai: “Ngươi quản làm gì.”

Kỳ Lãng một chút đều không có vì hắn lãnh đạm mà sinh khí, ngược lại cười nói: “Tiểu sư đệ, ngươi có phải hay không chỉ có thời điểm đối mặt ta mới tạc mao?”

Phong Lai cả giận nói: “Ngươi nói ai tạc mao?!”

Kỳ Lãng sờ sờ cằm: “Chính là hiện tại cái dạng này, trừng mắt khuôn mặt đỏ bừng, thật là đặc biệt đáng yêu.”

Phong Lai: “!!!”

Vì thế, Kỳ Lãng ngực lại ăn một chưởng.

Cố Thừa ôm Ân Tử Mạch trở phòng hắn, đem hắn để ở trên giường, sau đó lấy ra chủy thủ nhanh chóng cắt ngón tay hắn, dùng lam cổ trùng hút ra Cực Dương cổ, sau đó tự mình băng lại cho hắn.

Đem hộp đặt ở một bên, Cố Thừa đắp chăn cho Ân Tử Mạch, sau đó đi ra ngoài.

Kỳ Lãng đã đi phối dược, đại sảnh chỉ còn Phong Lai cùng Tả Yến. Hai người thấy Cố Thừa đi ra, đều vây lại hỏi: “Công tử hắn còn tốt đi?”

“Ngủ rồi, phỏng chừng phải đợi một hai cái canh giờ mới có thể tỉnh.” Cố Thừa nói, sau đó nhìn bọn họ chằm chằm.

Tả Yến sờ sờ cái mũi, không dấu vết mà dời tầm mắt, ho khan một tiếng, nói: “Tiểu Lai, không biết Kỳ huynh phối dược phải bao lâu?”

Phong Lai cũng dời đi tầm mắt, trả lời nói: “Hắn động tác luôn luôn nhanh chóng, ước chừng một canh giờ có thể được.”

Hai người nói xong, cùng nhau trầm mặc, sau đó yên lặng mà hướng bên cạnh dịch ra, tìm ghế dựa ngồi xuống.

Bọn họ quá rõ ràng Cố Thừa vừa rồi nhìn bọn họ là có nguyên nhân!

Đơn giản chính là thân phận giáo chủ của bọn họ có vấn đề!

Lại nói tiếp cũng là một phen chua xót nước mắt, một đường tới đây giáo chủ rõ ràng che dấu đều thực tốt, lại bởi vì nhất thời mềm lòng không thể để Cố Thừa tự phế võ công làm cho nội lực bạo trướng, dùng ra tuyệt chiêu của hắn, lại không nghĩ rằng bởi vậy mà rớt áo choàng.

Còn rớt hoàn toàn!

Nhưng trước khi Ân Tử Mạch chính miệng nói ra, hai người bọn họ chỉ có thể giả ngu!

Vạn nhất giáo chủ có lưu hậu chiêu còn có thể một lần nữa mặc vào áo choàng cũng không chừng.

Cố Thừa nhàn nhạt gọi một tiếng: “Phong Lai."

Phong Lai nguyên bản, bị Tả Yến lén lút đạp một chân, chính là nhịn xuống làm bộ cúi đầu xem tay chính mình bị bao cùng bánh chưng giống nhau.

Cố Thừa không mở miệng nói chuyện, từ trong địa cung Ân Tử Mạch dùng ra lưỡi dao gió băng, hắn liền cơ hồ nhận ra thân phận Ân Tử Mạch, hơn nữa vừa rồi những lời này vừa nãy của Kỳ Lãng càng nghiệm chứng suy đoán của hắn.

Cái bạch y thiếu niên này, chính là Huyền Thiên Giáo giáo chủ Ân Tử Mạch.

Làm Cố Thừa hoang mang chính là, vì sao hắn từ trên người thiếu niên này cảm thụ không đến nửa điểm lệ khí? Đừng nói là tàn nhẫn độc ác giết người không chớp mắt, hắn như vậy liền cắt ngón tay đều sợ đau, thấy sâu lông đều ngất xỉu, cùng trong truyền thuyết hỉ nộ vô thường thủ đoạn âm cay Ân Tử Mạch hoàn toàn không có nửa điểm tương tự.

Hơn nữa nghĩ đến Ân Tử Mạch khi sợ hãi liền trốn đến phía sau hắn, Cố Thừa liền càng vô pháp đem đơn thuần bạch y thiếu niên cùng một thân hồng y Ân Tử Mạch liên hệ với nhau.

Có lẽ, trong đó có cái gì hiểu lầm cũng nói không chừng.

Hắn cho Ân Tử Mạch thời gian, chờ nghĩ kỹ lại đến nói cho hắn, có lẽ, này hết thảy đều chỉ là hắn suy nghĩ nhiều, cái này bạch y thiếu niên như cũ là Viên đường ruộng, chẳng qua cơ duyên xảo hợp sẽ có lưỡi dao gió băng.

Kỳ Lãng bưng chén thuốc tiến vào, nói: “Đã tốt, ta nấu một nồi, đợi chút nữa liền đem mỗi người uống một chén là được. Các ngươi……” Vì cái gì hắn cảm thấy trong phòng không khí có điểm kỳ quái?

Cố Thừa ho khan một tiếng, đứng lên nói: “Vất vả Kỳ huynh.”

Kỳ Lãng đem dược đưa đến trước mặt Phong Lai, muốn uy hắn uống, Phong Lai chạy nhanh tay một chưởng chụp bay tay hắn, sau đó bưng lên bát thuốc mấy hớp liền uống xong.

Kỳ Lãng tiếc nuối mà nhìn hắn, Phong Lai bị hắn nhìn sởn tóc gáy, nói: “Ngươi không có việc gì có thể đi rồi.”

Kỳ Lãng ở bên cạnh hắn ngồi xuống, chậm rì rì mà nói: “Lần này ta không đi, ngươi đi đâu, ta đi theo đó.”

Phong Lai: “!!!”

Hắn trừng lớn mắt: “Sư phụ biết không?!”

Kỳ Lãng gật gật đầu: "Đương nhiên biết, ta nói ta tới tìm ngươi trở về, sư phụ thực vui vẻ, bảo ta cùng ngươi cùng nhau trở về, nói nếu là ngươi còn không trở về xem lão nhân gia hắn, liền đem ngươi bắt trở về."

Phong Lai: “……” Hắn ẩn ẩn cảm thấy mông có điểm đau.

“Tiểu sư đệ, ngươi kêu ta một tiếng sư huynh, đến lúc đó sư huynh giúp ngươi, sư phụ nói không chừng sẽ không đánh mông ngươi.” Kỳ Lãng tựa hồ biết Phong Lai suy nghĩ cái gì, cười tủm tỉm mà nói.

Phong Lai nhìn hắn, nửa ngày: “Ha hả.”

“Công tử, ngoài cửa có vị cô nương nói muốn gặp ngươi.” Cố bá đi vào, đi đến trước mặt Cố Thừa trước nói.

“Cô nương?”

“Nàng nói nàng họ Đỗ.” Cố bá nói.