Được Cố Thừa bảo đảm: Chỉ cần thương thế của hắn tốt một chút liền đem Nội Công Tâm pháp truyền lại cho hắn, Ân Tử Mạch hận không thể chuyển vết thương ở vai ra khỏi hắn.

Vết thương ở vai nếu tốt lên, và nếu Nội Công Tâm pháp của Cố Thừa cũng hữu dụng, công lực của hắn liền có thể khôi phục toàn bộ, úc, sinh hoạt thật sự cực kỳ tốt!

"Giáo chủ, thuốc này nên chậm rãi mà uống, uống như vậy sẽ sặc." Phong Lai nấu thuốc bưng đến đưa cho Ân Tử Mạch, thấy hắn nhận chén liền giơ lên vội vàng uống, Phong Lai vội nói.

Ân Tử Mạch nhận khăn hắn đưa qua lau miệng, chờ không nổi nói: "Tiểu Lai, ngươi xem miệng vết thương này có phải tốt hơn rồi hay không?"

Phong Lai cười nói: "Tối hôm qua mới kiểm tra rồi, tuy rằng đã bắt đầu kết vảy, nhưng vẫn phải cẩn thận, không thể hoạt động mạnh."

"Ngươi nhìn lại đi, nói không chừng hôm nay đã khỏi hẳn." Ân Tử Mạch dùng ánh mắt tha thiết nhìn hắn.

Phong Lai đành phải buông chén thuốc, kéo vai áo hắn cẩn thận kiểm tra một phen, nói: "Vẫn giống hôm qua."

Ân Tử Mạch rất nôn nóng, tại sao vẫn như vậy! Sinh hoạt của hắn sau này có tốt đẹp hay không hoàn toàn dựa vào Nội Công Tâm pháp của Cố Thừa, thừa dịp Cố Thừa còn chưa nhìn ra thân phận của hắn, thừa dịp hắn vì Cố Thừa mà bị thương, nhanh chóng luyện thành thôi.

"Giáo chủ, ngươi có phải muốn đi làm việc gì hay không?" Phong Lai nghi hoặc nói: "Nếu có chuyện quan trọng có thể giao cho ta cùng Tả Yến đi làm, mấy ngày này giáo chủ dưỡng thương cho tốt là được."

Ân Tử Mạch khổ sở mà nói: "Cố Thừa đồng ý dạy ta Nội Công Tâm pháp, nhưng muốn miệng vết thương của ta hoàn toàn khỏi hẳn trước, nói là như thế mới không ảnh hưởng, bằng không đến lúc đó vạn nhất miệng vết thương nứt ra, lại ảnh hưởng đến ta."

Phong Lai sửng sốt, ngay sau đó vô cùng vui mừng, kích động nói: "Cố Thừa đáp ứng đem Nội Công Tâm pháp dạy cho giáo chủ?!"

Ân Tử Mạch gật gật đầu, thấy vẻ mặt Phong Lai không dám tin, hắn cười cười, nói: "Ngay cả ta cũng không dám tin, không nghĩ tới hắn có thể hào phóng dạy lại cho ta."

Phong Lai cảm khái nói: "Cố Thừa không hổ là võ lâm minh chủ, làm việc công bằng, giáo chủ, ngươi lần này bởi vì hắn bị trọng thương, trong lòng áy náy, đối với ngươi xem như phụ trách đến cùng."

Ân Tử Mạch cũng biết Cố Thừa là một hảo hán, nhưng hắn nghĩ đến mục đích của chính mình, có vẻ là hành vi của tiểu nhân.

Phong Lai thấy tâm tình của hắn trùng xuống, hơi đoán một chút liền hiểu, an ủi nói: "Giáo chủ ngươi cũng đừng quá áy náy, chúng ta này cũng không hại người. Nhiều nhất cũng chỉ là lừa minh chủ một chút."

Ân Tử Mạch thở dài một hơi, nói: "Về sau ta mong có cơ hội giúp lại hắn, nếu có thể giúp hắn chắn một đao một kiếm thì không còn gì tốt hơn."

Phong Lai: "......" Vì sao giáo chủ mất trí nhớ, tính cách có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy? Hắn nghĩ không ra giáo chủ vô tình đầy thủ đoạn trước kia là ai.

Phong Lai lại từ trên xuống dưới nhìn nhìn Ân Tử Mạch, thấy hắn mở to mắt bẹp miệng vẻ mặt khổ sở, liền cảm thấy giáo chủ như thế này mới tốt, sẽ không bởi vì bọn họ nói sai một câu liền phế bỏ một thân võ công.

"Viên huynh." Cố Thừa đi vào, Phong Lai tự giác đứng dậy đi ra ngoài.

Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, vừa rồi hắn cảm giác Phong Lai đi ra ngoài thật nhanh a!

Cố Thừa ngồi ở bên mép giường, dò hỏi thương thế Ân Tử Mạch, sau đó nói: "Ta có đề nghị này, không biết Viên huynh có hứng thú nghe một chút không?"

Ai da có phải muốn đem nội công tâm pháp nói ra?! Kia, nhất thiết có hứng thú!

Hai mắt Ân Tử Mạch sáng lấp lánh nhìn Cố Thừa, nói: "Kỳ thật ta thật sự có thể luyện võ."

Cố Thừa cười nói: "Không phải việc này."

Ân Tử Mạch khó hiểu nói: " Vậy là chuyện gì?"

"Cố gia chúng ta ở Tần Hoài Hà có một tiệm buôn, khoảng thời gian trước là khách điếm tự do. Nhưng hiện tại Viên huynh bị thương, ta nghĩ nếu Viên huynh không chê, không bằng đến Cố gia đi, bên kia có người chăm sóc cũng tiện, đầu bếp cũng tốt hơn, Viên huynh nếu uống thuốc, có thể làm điểm tâm cho ngươi ăn." Cố Thừa nói.

Ân Tử Mạch đặc biệt đồng ý!

Dọn đến Cố gia ở, kia chẳng phải tương đương đánh vào bên trong sao!

Hắn cao hứng muốn ôm Cố Thừa hoàn hô vài tiếng được chứ!

Thấy Ân Tử Mạch cười, mắt cong cong, Cố Thừa cười nói: "Vậy Viên huynh đồng ý?"

Ân Tử Mạch nhanh chóng dùng sức gật đầu, sợ gật đầu chậm, gật đầu nhẹ Cố Thừa sẽ nghĩ hắn không đồng ý!

Cố Thừa sờ sờ hắn đầu, nói: "Như vậy hiện tại liền đi?"

"Chờ một chút." Ân Tử Mạch bắt tay duỗi vào trong quần áo sờ sờ, sau đó đem khối ngọc vẫn đeo bên người cởi xuống đưa cho Cố Thừa, nói, "Ngươi đối ta tốt như vậy, ta cũng không biết làm sao. Khối ngọc này nghe nói là một bảo bối, đông ấm hè lạnh, còn có thể trừ tà, là ca tìm cho ta, tặng cho ngươi."

Cố Thừa hơi sửng sốt, nhìn Ân Tử Mạch, hắn thấy Ân Tử Mạch tràn đầy chờ mong, không khỏi duỗi tay xoa xoa tóc của hắn, nói: "Ta đối với ngươi tốt, là bởi vì ngươi xứng đáng. Cố Thừa ta cái khác không dám nói, nhưng nếu nói muốn phụ trách nhất định sẽ phụ trách đến cùng. Cho đến khi thương thế của ngươi hoàn toàn khỏi hẳn, ta sẽ luôn bồi ngươi."

Sau đó, hắn đứng lên, cong lưng đem ngọc một lần nữa mang lên cổ Ân Tử Mạch, nói: " Bảo bối tốt như vậy, chính ngươi mang đi, đối thân thể tốt."

Ngón tay Cố Thừa đụng vào da Ân Tử Mạch làm hắn thấy hơi ngứa, Ân Tử Mạch ngơ ngác nhìn hắn, nói: "Vậy ngươi có đặc biệt thích đồ vật nào hay không?"

Cố Thừa cười nói: "Chờ thân thể ngươi tốt, liền bồi ta uống một bữa rượu là được."

Ân Tử Mạch nhăn mặt nhỏ nói: "Chỉ sợ ngươi còn không có uống say, ta đã say rồi." Một ly cũng say, tửu lượng thấp thật sự vô cùng khổ!

Khoé miệng Cố Thừa khẽ nhếch, cười nói: " Thành Giang Nam có một cao thủ ủ rượu, hắn ủ một loại rượu hoa đào, vị ngọt, không dễ say, ngươi cũng có thể uống được ba bốn ly, chờ thân thể ngươi tốt lên, ta mang ngươi đi uống."

"Nói không chừng có thể uống năm sáu ly!" Ân Tử Mạch hào hùng nói, rượu hoa đào a, nghe tới liền thèm!

Cố Thừa cười cười, hùa theo hắn nói: "Ân, uống bảy tám li cũng không thành vấn đề."

Ân Tử Mạch hơi ngượng ngùng, gãi gãi mặt, nằm lại trong ổ chăn, đem chăn kéo lên che đến cằm, mặt hơi hồng, mở to hai mắt nhìn Cố Thừa.

Cố Thừa thấy hắn đỏ mặt, nghĩ thầm đại khái là do da Ân Tử Mạch quá trắng, hắn mới có thể cảm thấy một màn ửng đỏ này thế nhưng lại có loại cảm giác diễm lệ.

Tả Yến cùng Phong Lai nghe thấy Cố Thừa mời bọn họ dọn đến Cố gia, đều kích động đối Ân Tử Mạch tỏ vẻ giáo chủ quả nhiên thần thông quảng đại, không chỉ có có thể học Nội Công Tâm pháp, mà hiện giờ còn trực tiếp tiến vào trong nhà!

Ân Tử Mạch nhắc nhở nói: "Kia chỉ là Cố gia ở Tần Hoài Hà, cũng không phải Cố Thừa gia."

Tả Yến cùng Phong Lai nhất trí nói: " Gia đình làm ăn bên trong đều là cơ mật a so với trực tiếp tiến vào trong nhà còn khó sao!"

Ân Tử Mạch: "......" Vì cái gì mà hai người này kích động như vậy, giống như từ nay về sau hắn liền thành người của Cố gia?!

Cố Thừa làm việc nhanh chóng, trưa hôm đó người hầu Cố gia tới, nói là tới giúp hắn chuyển nhà.

Ân Tử Mạch: "......" Hắn kỳ thật chỉ có mấy cái bao quần áo mà thôi a có một nhóm ám vệ là đủ rồi!

"Vị công tử này, ngươi thay công tử chúng ta chắn một kiếm, còn bị con ưng khổng lồ trong truyền thuyết quắp vai, từ nay về sau ngươi chính là đại ân nhân nhà chúng ta!" Một lão quản gia thoạt nhìn tuổi tác đã cao hai mắt đẫm lệ bắt lấy tay Ân Tử Mạch, nói.

Ân Tử Mạch chớp chớp mắt không hiểu ra sao, hắn khi nào thay Cố Thừa chắn một kiếm?!

Cố Thừa đi tới, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: "Vị này chính là quản gia chăm sóc ta từ bé, lần này vừa lúc tới Tần Hoài Hà chơi. Ta nói với hắn, ngươi là bởi vì ta chịu thương, kết quả không biết như thế nào bọn họ đều cho rằng ngươi vì ta chắn một kiếm, dù sao đều là bởi vì ta, ta liền không có cố ý giải thích."

Ân Tử Mạch: "......" Chính là cái này cùng chân tướng kém hơi xa a! Quả thực đều là lời đồn!

Cố gia cách khách điếm bọn họ ở cũng không xa, từ bên ngoài đi tới, là một cửa hàng đặc biệt lớn, kinh doanh vải vóc cùng sản phẩm dệt. Mà sau cửa hàng là một sân lớn, nguyên liệu thô sơ phơi bảy tám đống lớn trong sân, trong sân còn bố trí hòn non bộ, còn có một ao sen.

"Thật là đẹp." Ân Tử Mạch cảm khái nói.

"Tiểu công tử thích là tốt rồi, ngươi là đại ân nhân của công tử nhà chúng ta, chúng ta......" Lão quản gia lại bắt đầu nhắc mãi nếu không có Ân Tử Mạch xả thân cứu giúp, Cố Thừa nói không chừng liền bị thương.

Ân Tử Mạch nghe được, thần sắc sáng ngời, hướng Cố Thừa nhìn thoáng qua.

Cố Thừa ho khan một tiếng, nói: "Cố bá, Viên huynh ở lại đây, các ngươi an bài ở nơi nào?"

Cố bá mang theo bọn họ đi vào phòng nam, hướng nhà ở, nói: "Ta đem tiểu công tử an bài ở phòng cách vách phòng ngươi, phòng đã quét tước sạch sẽ, tiểu công tử nhìn xem còn cần gì nói cho ta, để ta sai người chuẩn bị."

Ân Tử Mạch nhìn lướt qua phòng, bên trong các loại đồ vật thông thường đều chuẩn bị đầy đủ hết, đệm chăn thoạt nhìn là hoàn toàn mới, còn có vài tranh chữ vô cùng quý, nhìn thế nào cũng nhìn ra được bọn họ bố trí phòng này cũng tốn một phen công phu.

Ân Tử Mạch vội nói: "Đã rất tốt rồi, đa tạ Cố bá."

"Không dám nhận a không dám nhận, ngươi là ân nhân của công tử chúng ta......"

Cố Thừa thấy Ân Tử Mạch lại hướng hắn xin giúp đỡ, hắn đành ngắt lời cố bá nói: "Cố bá, không bằng hiện tại đem thủ hạ của Viên huynh tới phòng bọn?"

Chờ đến khi trong phòng cũng chỉ còn lại Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch, Ân Tử Mạch nhẹ nhàng thở ra, đi đến phía trước cửa sổ ló đầu ra xem cảnh sắc bên ngoài, sau đó quay đầu lại nói với Cố Thừa: "Nơi này nhà các ngươi bố trí thật sự rất đẹp."

Cố Thừa đi tới bên người hắn, nói: "Bọn họ đều đem nơi này trở thành nhà, đều dùng tâm mà trang trí."

"Khó trách vừa tiến vào liền cảm giác đặc biệt ấm áp." Ân Tử Mạch nói.

"Nhà các ngươi thì sao? Lại nói, đến bây giờ chưa có hỏi qua tên giáo phái của Viên huynh." Cố Thừa nói, " Thủ hạ của Viên huynh thân thủ cao cường, đặc biệt là tiểu Yến cùng Tiểu Lai, tâm tư kín đáo, võ nghệ lại giỏi, như cao thủ xuất sắc trong giang hồ, trước kia thế nhưng chưa từng nghe qua."