Tần Thi về đến nhà, phát hiện Cố Thanh Hải đang mang theo Bình Bình, An An đọc truyện tranh nhận chữ.

Cô phát hiện hai đứa nhỏ rõ ràng đều nghe không quá nghiêm túc, ánh mắt Bình Bình vẫn luôn ở trên bản vẽ màu sắc rực rỡ, An An luôn bảo Cố Thanh Hải kể kế tiếp xảy ra chuyện gì.

Không đợi Tần Thi nghĩ nhiều, bọn nhỏ đã phát hiện cô trở lại, tập thể ngẩng đầu nhìn cô.

Sửng sốt một giây, An An trực tiếp bò lên, chạy về phía Tần Thi bên kia, trong miệng còn hô: “Tần Thi Tần Thi, có phải cậu mua đồ ăn ngon không?”

Tần Thi đặt bao lớn bao nhỏ đồ lên trên bàn, trước tiên đem ba chai sữa bò còn ấm áp đẩy đến trước mặt con bé, “Tớ đặt cho các cậu sữa bò rồi, về sau mỗi sáng đều uống, rất tốt với cơ thể.”

Ánh mắt An An sáng lên, “Ah! Cảm ơn Tần Thi ~”

Dứt lời, liền duỗi tay mỗi tay cầm một chai, xoay người đi về phía Cố Thanh Hải bên kia.

“Cho này, đại ca, Bình Bình.” An An đưa chai sữa bò cho tụi nó.

Bình Bình ngoan ngoãn tiếp nhận sữa bò, Cố Thanh Hải lại không muốn, “Anh không uống thứ này.”

Tần Thi: “Sữa bò vô cùng có dinh dưỡng, bên trong có đại lượng Canxi, các cậu bây giờ đúng là thời điểm cơ thể phát triển, uống nhiều hẳn là có thể cao lên.”

Tuy rằng phía trước nghe không hiểu lắm, nhưng phía sau “Có thể cao lên” bọn nó lại hiểu rõ.

Long phượng thai hơi hơi trừng lớn đôi mắt, mắt hàm chứa chờ mong nhìn sữa bò trong chai thủy tinh, bọn nó đều muốn lớn lên cao như Lục Trạch Thiên.

An An không nói hai lời, đưa chai sữa bò cho Cố Thanh Hải, sau đó tự mình chạy tới cầm của mình.

Nhưng là nó không mở được nắp.

An An ngẩng đầu nhìn Tần Thi, không chút do dự đưa sữa bò cho Tần Thi, thỉnh cầu cô trợ giúp, “Tần Thi Tần Thi, cậu có thể giúp tớ không?”

Tần Thi cười tủm tỉm buông đồ trong tay ra, vặn mở nắp giúp con bé, “Đương nhiên.”

An An nói một tiếng cảm ơn, hai tay bưng chai lên uống, hương vị sữa thơm nồng tràn ngập toàn bộ khoang miệng, cho dù không bỏ đường, An An cũng uống nheo lại đôi mắt.

Bình Bình cũng thích uống sữa bò, rất nhanh đã uống xong rồi, nó trả chai lại cho Tần Thi, có chút thẹn thùng cười nói lời cảm ơn với cô: “Cảm ơn, sữa bò uống rất ngon.”

Thú con ngoan ngoãn đáng yêu vẫn rất được người ta yêu thích, Tần Thi không nhịn được xoa xoa đầu nhỏ của Bình Bình, “Đi chơi đi.”

Cố Thanh Hải nhìn em gái em trai “Làm phản”, tức ngứa răng, nó nhìn thoáng qua An An vô tâm vô phổi, nghĩ thầm nha đầu thúi này một chút cũng không xem Tần Thi là người ngoài, mới một ngày đã không sợ người ta rồi?

Vặn nắp chai thì không thể tới tìm nó sao? Đi thêm hơn hai bước uống muộn sẽ thế nào hả!

Cố Thanh Hải vặn chai ra, từng ngụm từng ngụm uống hết sữa bò, sau đó đứng dậy đặt chai lên trên bàn.

Tần Thi nghiêng đầu nhìn nó, hỏi: “Trong nhà có cái hộp nhỏ rương nhỏ linh tinh không, sau này người ta mỗi sáng sẽ đến đưa sữa, chúng ta chuẩn bị cái rương sữa.”

Cố Thanh Hải nghĩ nghĩ, nói: “Trong nhà không có rương gỗ, hộp dễ nát mà?”

Tần Thi gật gật đầu, “Vậy tớ lát nữa lại để ba cậu làm một cái đi.”

Cố Thanh Hải liếc mắt nhìn Tần Thi một cái, nói: “Ba tôi rất bận, tôi làm là được.”

Tần Thi vừa định nói đinh mấy thứ đó quá nguy hiểm, nhưng ngẫm lại trẻ con thời đại này đều sớm biết lo liệu việc nhà, Cố Thanh Hải đã 9 tuổi, ở nông thôn đều tính nửa người lớn, vì thế cũng không ngăn cản, chỉ là dặn dò cẩn thận không làm bản thân bị thương.

Cố Thanh Hải hơi hơi nâng cằm lên, nghĩ thầm chút việc nhỏ này sao có thể làm mình bị thương được.

Nó xoay người đi rồi, Tần Thi liếc nhìn bóng dáng nó một cái, nhanh chóng thu dọn xong đồ mua về, cầm đồ ăn và ghế đẩu ngồi ở trong sân nhặt.

Không ngăn lại thì không ngăn lại, nhưng nhìn chằm chằm vẫn phải nhìn chằm chằm, bị thương thì phiền phức.

Chẳng qua tay Cố Thanh Hải khéo tay, rất nhanh đã lấy tấm ván gỗ làm xong một cái rương nhỏ, còn dùng bút viết hai chữ “Rương sữa” to ở phía trên.

Tần Thi thấy không có việc gì, thì bưng đồ ăn về phòng nấu, không đi nhìn nó cố định cái rương trên cửa lớn.

Sau khi nó làm xong, dùng tay túm túm, phát hiện rất vững chắc, lúc này mới rất là tự đắc cười cười.

Cố Thanh Hải chuẩn bị xoay người trở về, nhưng nhìn chai sữa trong rương nhỏ vẫn còn bẩn, do dự một chút, vẫn là lấy chúng nó ra, rửa sạch sẽ mới lại đặt trở về.

Tần Thi nhìn lướt qua bóng dáng của nó, hơi hơi cong cong khóe miệng, bắt đầu xào rau.

Cũng chính là ở đại viện quân khu, vật tư còn tính là phong phú, muốn đổi thành địa phương khác, nhất định là đặt không được sữa bò.

Ừm…… Chẳng qua thịt vẫn là chỗ nào cũng thiếu cả.

Tần Thi quay đầu nhìn thoáng qua xương cốt lớn hầm trên bếp, nghĩ thầm ăn thịt còn phải sáng tinh mơ đi đoạt lấy, đi chậm thì dư lại nước với xương cốt, thật khó mà.

Nhanh chóng làm xong cơm trưa, Tần Thi bưng cơm đã nấu xong ra, bọn nhỏ đã sớm rửa tay xong nhìn mấy đĩa đồ ăn trên bàn, có chút gấp không chờ nổi.

“Nồi cơm thật lớn.” Bình Bình nhìn cơm kinh hô một tiếng nho nhỏ.

Cố Thanh Hải sửng sốt một chút, phản ứng lại: “Buổi trưa ba tôi trở về ăn?”

Tần Thi gật đầu, bới cơm xong đưa cho Bình Bình, An An, đổi lấy hai tiếng “Cảm ơn” mềm mại.

Cố Thanh Hải quay đầu trông cửa, “Phải đợi ba sao?”

Tần Thi: “Không cần, ăn đi.”

Đang nói, bên ngoài đã truyền đến động tĩnh, là Lục Trạch Thiên đẩy cửa lớn ra.

Anh nhìn rương sữa treo ở cửa, có chút kinh ngạc nhướng mày, sau đó nghĩ đến quả nhiên vẫn là phụ nữ cẩn thận.

Sau khi vào cửa, mùi vị thơm nức truyền đến, bước chân Lục Trạch Thiên không khỏi nhanh hơn.

“Ba ba!”

“Ba vậy mà thật sự trở về rồi!”

Bình Bình An An trừng mắt nhìn Lục Trạch Thiên, có chút khiếp sợ lại có chút mừng rỡ, bọn nó bình thường ban ngày rất khó nhìn thấy Lục Trạch Thiên.

Tần Thi liếc mắt một cái Lục Trạch Thiên, cười ý vị thâm trường, Lục Trạch Thiên vừa nhìn đã hiểu, lập tức giải thích: “Gần đây không quá bề bộn, ba có chút thời gian, một thời gian ngắn nữa bận sẽ không trở về ăn cơm.”

Tần Thi chỉ cười không nói, Cố Thanh Hải lại ở trong lòng “chậc” một tiếng.

Còn không phải là muốn ăn cơm Tần Thi làm, đặc biệt giữa trưa trở về sao? Còn tìm cớ cho mình.

Cố Thanh Hải trong lòng ê ẩm, nó nhìn thoáng qua Tần Thi, lại nhìn thoáng qua Lục Trạch Thiên miệng lớn và cơm, mím môi, gắp một đũa bắp cải dấm.

Giòn, non, ngon miệng, chua lại không sặc, hương vị vừa vặn.

Cố Thanh Hải bỗng chốc càng khó chịu, nó muốn chê bai cơm Tần Thi làm, nhưng lại ăn quá ngon, nó lại hoàn toàn hiểu được cha mình tại sao lại như vậy.

Cơm nhà ăn bọn nó cũng thường ăn, không có chuyện không thể ăn, nhưng cũng không ăn ngon chỗ nào, muốn ăn mỹ vị, vậy chỉ có thể đến nhà ăn nhỏ mua đắt hơn.

Nhưng Tần Thi là tự mình mua đồ ăn, rẻ, hương vị lại đỉnh cao, không phải kẻ ngốc, nhất định đều về nhà ăn.

Cố Thanh Hải có chút bi phẫn vùi đầu lùa cơm, áp xuống tâm tình nghẹn khuất, an ủi mình như vậy cũng tốt, về sau còn có thể thường xuyên nhìn thấy cha.

Ăn cơm xong, Lục Trạch Thiên không nóng nảy về bộ đội, Tần Thi tự nhiên giao cho anh công việc rửa chén.

Bình Bình An An thấy anh rửa chén không có phản ứng gì, nhưng Cố Thanh Hải lại là mở to hai mắt nhìn, phảng phất nhìn thấy chuyện gì không thể tưởng tượng được.

Chờ đến khi Lục Trạch Thiên đi rồi, nó nhịn nửa ngày cũng không nhịn xuống, tìm được Tần Thi chuẩn bị dọn dẹp nhà, hỏi cô vì sao để Lục Trạch Thiên rửa chén.

Tần Thi nhìn nó: “Cậu có phải cho rằng rửa chén làm việc nhà đều là chuyện của phụ nữ không? Đàn ông không nên đụng vào?”

Cố Thanh Hải không nói chuyện, nhưng ánh mắt biểu đạt nó chính là nghĩ như vậy.

Tần Thi cười cười, nói: “Trước kia xã hội phong kiến là như thế này không sai, nhưng hiện tại là xã hội mới, phụ nữ cũng có thể nắm giữ một mảnh trời, đàn ông làm phụ nữ cũng có thể, phụ nữ làm đàn ông đương nhiên cũng có thể.”

Cố Thanh Hải cảm thấy đây là ngụy biện, nhưng nó lại tìm không thấy lý do phản bác, chỉ có thể nhíu mày.

“Đàn ông làm việc nhà chính giúp đỡ vợ mình, là đang cống hiến vì gia đình, như vậy không mất mặt.” Tần Thi hỏi thằng bé: “Cậu về sau kết hôn, là nguyện ý trợ giúp vợ mình, để cô ấy nhẹ nhàng hơn một chút, hay là rõ ràng có thời gian có năng lực, lại nằm ình trên sô pha nhìn cô ấy bận rộn?”

Cố Thanh Hải: “Tôi đây nhất định giúp cô ấy!” Lười biếng như vậy giống bộ dáng gì!

“Vậy không phải đúng rồi,” Tần Thi cười tủm tỉm nhìn nó: "Ba ba cậu giúp tớ rửa chén, thì tớ có thể đi làm chuyện khác, sớm một chút dọn dẹp xong nhà, buổi tối tớ còn có thể làm bữa tiệc lớn đúng hay không?”

“Đợi tí nữa tớ muốn dời tủ bàn, cậu muốn giúp tớ hay không?”

Cố Thanh Hải vốn còn nghiêm túc suy nghĩ biểu tình ngưng lại, ánh mắt lập tức thay đổi, “Lại là như vậy, nói qua nói lại cậu chính là muốn để người khác giúp cậu làm việc!”

Tần Thi cười: “Không có, tớ đang thỉnh cầu trợ giúp.”

Cố Thanh Hải nhìn chằm chằm cô.

Tần Thi cũng vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn nó, nửa ngày qua đi, Cố Thanh Hải chịu không được ánh mắt của Tần Thi, dời tầm mắt trước, “Tôi cũng là trẻ con, quá nặng tôi cũng không thể chuyển nổi.”

“Không sao, cậu phụ giúp tớ một chút là được.”

“Vậy đến lúc đó cậu gọi tôi.” Cố Thanh Hải ném xuống một câu như vậy, thì xoay người chạy chậm rời đi.

Tần Thi nhìn bóng dáng nó giống như chạy trốn, hừ cười một tiếng, "Thằng oắt con, trị không được con.”

Tần Thi cũng không phải thật sự sai sử bọn nó làm việc, chỉ là nhân cơ hội gần gũi với bọn nó, cho nhau quen thuộc kéo vào cảm tình, hơn nữa bồi dưỡng cho bọn nó lòng trách nhiệm và năng lực động thủ.

Buổi chiều làm việc vẫn là một mình Tần Thi làm, Cố Thanh Hải chỉ là phụ một chút, hai đứa nhỏ càng là cầm giẻ lau chà lau lung tung mà thôi.

Chỉ có điều tuy rằng bọn nó làm chẳng ra gì, nhưng vẫn rất nghiêm túc, Tần Thi vẫn hung hăng khen bọn nó một phen, làm long phượng thai vui vẻ không thôi.

Long phượng thai vốn không có mâu thuẫn gì với làm việc nhà, buổi tối sau khi ăn qua táo và khoai lang đỏ ngào đường Tần Thi làm, lần này càng là yêu thích làm việc nhà.

Tần Thi làm gì bọn nó đều xúm lại, muốn hỗ trợ, kiếm lấy mỹ vị, cũng là làm Tần Thi có chút dở khóc dở cười.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lục Trạch Thiên đưa cho Tần Thi mấy quyển sách, “Bộ đội cố ý cho em dẫn dắt khoá tiếng Anh tiểu học, bồi dưỡng hứng thú của bọn nhỏ đối với tiếng Anh, em có hứng thú không? Hay là nói em muốn tiếp tục học đại học?”

Tần Thi cũng không muốn học đại học, đời trước học nhiều năm như vậy đã đủ rồi, hơn nữa cô đi rồi bọn nhỏ làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ hệ thống chó má lại giật điện mình mất?

Đời trước cô liều mạng đọc sách, qua ba ải trảm sáu tướng bước vào công ty lớn, liều mạng thăng chức lấy đãi ngộ tiền lương cao, còn không phải là không muốn 996 (*) nữa, hưởng thụ cuộc sống thật tốt sao?

(*): Văn hóa làm việc 996 - cái tên dựa trên ý tưởng làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày/tuần.

Đời này Tần Thi không định làm khó chính mình, chỉ nghĩ đem đời trước không hưởng thụ đến toàn bộ hưởng thụ một lần.

Đi học…… Mau quên đi, cô lại không phải không từng học, không muốn lại vất vả.

Tần Thi nhận lấy sách, tỏ vẻ không muốn bước vào đại học, chuẩn bị lấy chút tư liệu trở về tự học, đến lúc đó thi cái chứng chỉ.

Lục Trạch Thiên đương nhiên tôn trọng lựa chọn của cô, “Một tuần sau có cuộc phỏng vấn, em qua thì ngồi lên chức.”

Còn nửa tháng nữa trường học sẽ khai giảng.

Sau khi trở về phòng, Tần Thi nhìn sách tiếng Anh “chậc” một tiếng, cô vốn là nghĩ tự mình làm chút buôn bán, nhưng không nghĩ tới Lục Trạch Thiên đưa “Chén vàng” này tới cho cô.

Cái niên đại này giáo viên vẫn rất nổi tiếng, tiền lương không thấp, đãi ngộ cũng tốt, bọn học sinh cũng không khó làm như đời sau vậy.

Tần Thi cân nhắc một chút, nghĩ thầm cái này cũng không tồi, vậy làm trước đi.

Trước tích cóp chút tiền, chuyện tương lai sau này lại nói.

.