Xuyên Cổ Đại Sinh Hoạt Nhàn Nhã

Chương 5: 5 Ban Đêm Dùng Thiện Xong Mẫu Thân Lưu Ta Lại Qua Đêm…

Ban đêm, dùng thiện xong mẫu thân lưu ta lại qua đêm cùng bà.

Đêm khuya, trong mành trướng, mẫu thân nghiêng người nằm đối diện với ta nhỏ giọng hỏi:

- Mấy nha đầu bên cạnh ngươi ai cũng đều nảy nở trở nên xinh đẹp nõn nà, tuổi cũng lớn, đủ để gả chồng rồi.

Ngươi có dự tính gì với các nàng không?

Nghe mẫu thân hỏi, ta không khỏi hơi ngẩn ra một chút.

Tuy ta sống ở cổ đại đã được một thời gian và thích ứng rất tốt đẹp.

Nhưng dù sao tâm lý sống ở đời trước có một số thứ cũng không phải cứ nói thay đổi là có thể thay đổi hoàn toàn triệt để được.

Ví như việc dựng vợ gả chồng, tuy ta biết ở thời đại này nữ 15-16 tuổi gả chồng sinh con là bình thường, mười tám tuổi đã là gái lỡ thì.

Trên thực tế, ta cũng không có ý cưỡng cầu muốn phải đủ mười tám, hai mươi gì đó mới chịu gả đi, hay lựa chọn yêu đương tự do gì cả.

Sống đâu theo đó, nó sao mình vậy.

Nếu quy tắc sống nơi đây là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, thì ta cũng sẽ không có ý phản kháng chi cả, mà cứ vậy vâng theo thôi.

Dù sao với trình độ yêu thương và coi trọng của mẫu thân và phụ thân đối với ta hiện tại, họ sẽ không hại ta, cố ý đem ta đưa vào hố lửa.

Còn việc làm sao để sau này sinh hoạt cho tốt thì đành phải dựa vào chính bản thân ta tự mình đi kinh doanh, tự tay làm lấy rồi.

Cái này là tuyệt không ai có thể thay ta quyết định hay làm giúp được cả.

Tri thức, vốn liếng và con đường tương lai phải đi song thân phụ mẫu đã đều giúp ta chuẩn bị hành trang cùng lựa chọn cái tốt nhất rồi.

Những gì có thể làm họ đều đã làm được.

Họ đều đã làm được đến như vậy mà ta còn khiến cho cuộc sống của mình trở nên hỏng bét nữa, thì đó chính là lỗi do bản thân ta dựng nên.

Không thể than trách ai được, đây không phải ý muốn mà bọn họ có thể tả hữu.

Tuy nói thời đại này nữ tính trong gia đình không được xem trọng bằng nam đinh nắm giữ vai trò quan trọng kế thừa hương khói, nối dõi tông đường.

Con gái nuôi lớn gả chồng như bát nước đổ đi không thể hốt lại.

Nhưng trên thực tế, có người làm cha làm mẹ nào trong trường hợp bình thường lại ý chí sắt đá không yêu thương quan tâm con cái do mình sanh ra đâu chứ.

Nhất là người mẹ mang nặng đẻ đau, vượt quỷ môn quan, đánh tan mọi chông gai, gập ghềnh, cực cực khổ khổ hao phí tâm huyết sinh ra đứa con dính liền huyết nhục với mình.

Rồi còn chịu thương chịu khó ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng con nên người trưởng thành.

Nếu không có những tấm gương tiêu biểu về những người mẹ vĩnh đại, người cha hy sinh mọi thứ cho con như vậy.

Thì cũng không có những câu truyện được truyền lưu về tình cha nghĩa mẹ trong xã hội.

Con người cũng sẽ không qua đó đề cao tôn vinh tấm lòng thương yêu, hy sinh cho con vô bờ bến của bậc làm cha làm mẹ.

Cũng vì những hy sinh cao cả đó của bọn họ, người con mới phải luôn ghi nhớ, phải hiếu thảo, tôn trọng, kinh yếu đối với trưởng bối của mình.

Nói về những bậc cha mẹ yêu thương con cái hết mực.

Trong đời sống có không ít bậc cha mẹ rất bất công, thiên vị con cái của mình.

Dù con của họ có bất hảo, khuyết điểm hết một tá lại đến một đống.

Nhưng thông qua lự kính trong mắt họ, con họ luôn là cái tốt, cái ngoan, là đứa con hiếu thảo.

Nếu có gì không tốt cũng là do còn trẻ chưa đủ chính chắn, chậm rãi lớn lên sẽ tốt.

Hoặc là do có người bên cạnh không tốt, dạy nó học cái xấu,… Tóm lại, con mình chính là vạn điều trăm mối đều là tốt, con người người ta thiếu này, khuyết kia, khuyết điểm đến là nhiều thực sự.

Cho dù thật có cha mẹ không yêu con của họ, thì họ cũng sẽ vì cái thanh danh, mặt mũi bên ngoài trong mắt người đời mà cũng sẽ làm sao cho trọn cho vẹn, sẽ không khiến cho nhìn đến quá khó coi.

Trừ phi là kẻ thù của nhau đã xé rách mặt, hay phạm vào kiên kỵ điểm mấu chốt, nghịch lân của đối phương.

Lại nói, tuy người đời bảo rằng nữ nhi gả rồi như bát nước hất ra ngoài, nhưng thực tế có người con gái nào gả chồng xong thật sự cùng nhà mẹ đẻ cắt đứt hoàn toàn, vĩnh không qua lại tương xem thăm hỏi đâu.

Trừ phi là mối quan hệ căng thẳng đến hoàn toàn bát đổ không thể vãn hồi, hoặc vì nguyên nhân nào đó biến thành kẻ thù của nhau như nói ở trên hay hai bên đã phân rõ giới hạn, ân đoạn nghĩa tuyệt, cắt đứt quan hệ huyết thống.

Bằng không, ở điều kiện bình thường, ít nhất là ngày lễ ngày tết, người con gái đã gả ra đi đó cũng sẽ cùng trượng phu và con cái cùng về thăm gia đình.

Nếu là nhà chồng gần, lại dễ tính, thì còn có thể được về thăm hay qua lại thường xuyên hơn nữa cơ.

Kết thành một mối lương duyên không chỉ là chuyện của hai vợ chồng son, mà trên hết còn là mối quan hệ ràng buộc, liên kết hỗ trợ ích lợi cho nhau cùng nhau nâng đỡ, bổ sung giữa hai họ nhà trai và nhà gái.

Cho dù là ở hiện đại cũng không ngoại lệ, huống chi là ở thời đại này.

Ở nơi này, nữ nhân mười lăm là đã cập kê, trưởng thành có thể gả chồng.

Ta cũng không phản đối ở độ tuổi này bị gả đi.

Mạc dù tính ra có chút nhỏ, nhưng vẫn là không vấn đề gì.

Mọi người đều như vậy, ta lại không muốn, cũng phải vâng theo số đông.

Nếu là lại làm eo chẳng phải sẽ trở thành dị loại?

Như vậy đối với mục tiêu ước muốn ban đầu của ta muốn một cuộc sống an nhàn, thoải mái không phải là tương phản?

Như vậy đâu có được.

Lấy chồng thì cứ lấy thôi, còn nếu không muốn sinh sớm ta có thể nghĩ cách chậm sinh, hoặc có thể tranh thủ từ nhỏ điều dưỡng thân thể cho tốt.

như vậy dù có mang thai sớm cũng không lo khó sinh.

Nơi này cũng không phải chỉ mình ta tuổi nhỏ sinh con.

Không phải mọi người đa phần đễu vẫn sống được bình thường đấy sao?

Ở hiện đại, nữ sinh yêu sớm, thanh thiếu nữ mang thai sinh con cũng không ít đâu.

Huống chi hiện tại điều này lại là bình thường bất quá.

Ít nhất nơi đây quy định là mười lăm tuổi mới tính cập kê, có thể bàn chuyện cưới gả, nữ tính đủ tuổi làm lễ cập kê xong mới được phép gả chồng sinh con.

Thậm chí, có không ít gia đình giàu có luyến tiếc con cái một kéo hai kéo đến gần mười tám mới gả ra đi.

Như vậy nếu đem so với các trường hợp đợi gả của nữ tính sống trong thời đại phong kiến xa xưa ở trái đất thì có thể nói chỉ cao cấp hơn chứ không kém.

Nếu ta không nhớ lầm thì trong lịch sử cổ đại ở trái đất, độ tuổi nữ tính gả chồng sinh con còn bị hạ thấp đến mức không tưởng được nữa kìa, ở thời đó mười hai mười ba tuổi đã có thể gả chồng.

Tính ra như vậy mới gọi là làm người cả kinh.

Mười hai mười ba tuổi không phải là độ tuổi mới tốt nghiệp tiểu học bắt đầu chương trình học cấp hai ở hiện đại sao? Không phải vẫn là trẻ con sao? Chỉ sợ nhiều bé gái còn chưa có tới ngày hành kinh đầu tiên nữa ấy chứ.

Nói như thế, tính ra ở đây vẫn nhân tính hóa tốt chán.

Ta tuy là đã chuẩn bị tốt tâm lý ở độ tuổi vừa cập kê xong sẽ bị đưa ra đi liên hôn.

Cũng ghi nhớ nữ tính ở đây bao nhiêu tuổi là có thể gả chồng.

Nhưng trong bất chi bất giác nếu không ai nhắc nhở thì ta cũng sẽ không chủ động suy nghĩ đến điều đó, huống hồ còn là đem người khác gả đi ra ngoài.

Vì thế, khi nghe mẫu thân nhắc đến mấy cái nha hoàn của mình đều đã đến tuổi mới khiến cho ta không khỏi chinh lăng trong chốc lát.

Nhưng cũng chỉ như vậy.

Ta đem dự tính đã sớm suy nghĩ tốt đối với mẫu thân nói ra:

- Cái này thật là con quên mất độ tuổi của các nàng, nhưng trên thực tế con đều đã suy nghĩ cẩn thận hướng đi cho các nàng ấy cả rồi.

Con vốn dự định là khi các nàng đến tuổi sẽ hỏi các nàng ai nguyện ý gả chồng, thì sẽ giúp nhìn xem một chút, tìm người thích hợp cho các nàng.

Nếu là đã có ý chung nhân và đối phương cũng đồng ý không dị nghị gì, con sẽ làm chủ cho các nàng chống lưng, lại ban thưởng một ít của hồi môn đem các nàng gả đi trong vẻ vang, cũng là hoàn lại một phần tình nghĩa chủ tớ lâu nay.

Cái này còn phải nhờ mẫu thân đi hỏi giúp rồi, tuổi con hiện tại không tiện.

Nếu là không muốn gả đi mà nguyện ý lưu lại, sau này con cũng sẽ mang đi theo.

Mẫu thân nghe ta nói được đầu đuôi rõ ràng như vậy, thì không khỏi nhẹ lòng thở ra một hơi, bà như trút được tảng đá trong lòng.

Bà nhìn ta mỉm cười trêu ghẹo, dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán ta nói:

- Ngươi một cái cô nương gia mở miệng liền nói gả không gả chồng, cũng không biết e lệ, xấu hổ hay không nha.

Ta đồng dạng cười tủm tỉm, đối với bà làm nũng:

- Mẫu thân! Có gì e không e lệ nha! Đối với mẫu thân của mình thì có gì không thể nói ra đâu chứ, đúng không ạ, hì hì.

Mẫu thân cười nhu hòa, bà vuốt nhẹ lên mái tóc dài đen nhánh thật dày của ta, âm thanh mang theo chút ẩn hàm lấy ta làm kiêu ngạo, bà nói:

- Nữ nhi của ta chính là phóng khoáng hào phóng, rất có chủ kiến và phong phạm của một chủ mẫu tương lai.

Như vậy rất tốt! Tốt lắm!

Đây mới là bộ dáng của nữ chủ nhân quản sự tương lai chứ!

Nói rồi, đột nhiên mặt bà nghiêm lại, bà nói tiếp:

- Nhưng là các nàng dung mạo đều quá xuất sắc, lại đi theo ngươi mấy năm nay được hun đúc khí chất không ít.

Ngươi cứ vậy mà an tâm đem các nàng để bên người sao?

Nghe ra giọng nói mang theo quan tâm lo lắng cho ta của mẫu thân, lòng ta ấm áp, ta đáp:

- Mẫu thân không cần quá lo cho hài nhi.

Các nàng có xinh đẹp mới càng thêm có thể gô trụ tâm nam nhân sao.

Nếu một hai đều phải lập thiếp, thu thông phòng, vì sao không dùng người của mình.

Người mình không những biết rõ tường tận, cũng dễ nắm giữ quản lý, lại có thể giúp mình củng cố địa vị.

Nhiều mặt song thắng như vậy cớ sao không làm.

Lại nói, mẫu thân còn không tin tưởng vào đệ tử thân truyền do chính tay người tay cầm tay giáo từng chút một là con sao?

Ngài dù không tin khả năng của con, thì cũng nên tự tin với bản lĩnh giáo dạy của bản thân chứ! Không phải có câu danh sư xuất cao đồ đó sao?

Người lợi hại như vậy, tự mình dạy dỗ con bao nhiêu năm như nay, chẳng lẽ còn không thể đem cục bột nếp là con biến hình nặn véo thành một cục bột nhân mè đen được sao?

Thời gian qua người cũng thấy con hành xử rồi đấy.

Tuy không dám bảo đảm thập toàn thập mỹ, nhưng nắm chắc đa phần nhân tâm cùng mắt nhìn người của con vẫn là kế thừa chân truyền ưu tú từ người nha.

Nếu là lỡ như tương lai có chuyện gì vượt khỏi tầm tay con, vậy không phải còn mẫu thân và phụ thân cùng đại ca sao?

Lúc đó chẳng lẽ con đã gả đi ra ngoài liền thật sự thành nước đổ đi không thể vớt lại?

Phụ thân không nói nữa, nhưng mẫu thân và ca ca lúc đó chẳng lẽ không chút quan tâm thay con chống lưng sao?

Vì vậy, mẫu thân à, người hãy cứ bạo dạn mà hạ một trăm cái an tâm trong lòng đi nhé!

Người cũng biết mà, đúng không? Nữ nhi của người có bao sâu bao cạn, có phải thực sự là quả hồng mềm như vẻ ngoài biểu hiện, hay là viên bánh nhân mè đèn?

Biết rõ con không ai bằng mẹ, con tuyệt sẽ không bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc không phải sao?

Mẫu thân nghe ta nói, nàng cười thư thái nói:

- Con nói đúng, ta xem Thúy Bình và Thúy Ngân là cái bổn phận trung tâm, sau này đem các nàng theo cũng là có cái trợ giúp.

Nhưng còn hai người kia, vẫn là hoãn lại tương xem thêm đi.

Ta nhẹ gật đầu đáp:

- Dạ, trước cứ hỏi các nàng đi đã.

Nghe các nàng trả lời sao ta lại tính bước tiếp theo.

Nếu không được cũng có thể chọn người khác bồi dưỡng.

Dù sao thời gian còn đủ sung túc, có thể chậm rãi nhìn, từ từ giáo.

Mẫu thân nghe ta nói thế liền gật đầu đồng ý.

Sau đó hai mẹ con lại nói một số chuyện gia sự khác rồi mới dừng lại từng người nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

….MUALARUNG91…..

Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà ta đã đến thế giới này được gần mười hai năm.

Hôm nay như mọi ngày, ta thức dậy bắt đầu một vòng luyện chữ, tĩnh tâm.

Đang lúc ta chuyên tâm luyện chữ được một nửa thì nha hoàn Thúy Bình vén rèm đi vào thông báo nói mẫu thân phái người tới ta bên này nhắn bảo ta nếu không có công chuyện gì bận rộn thì lập tức qua chỗ bà ngồi một chút.

Nghe vậy, ta không nghĩ nhiều, gật đầu đáp lại, ý bảo Thúy Bình cùng đối phương trở về hồi đáp một tiếng ta sẽ lập tức đi qua.

Dù sao lâu lâu mẫu thân buồn buồn cũng sẽ khiển người đến kêu ta qua tâm sự thiên hoặc căn dặn điều gì đó

Ta đặt bút lông xuống dưới sự trợ giúp của nha hoàn đem tay rửa sạch lau khô lại sửa soạn lại một chút quần áo cùng đầu tóc, nhìn xem một vòng không ra vấn đề gì mới dẫn đầu cất bước đi hướng viện Tùng Linh của mẫu thân ở.

Vì người đến chuyển lời cũng không nói rõ là có việc gấp gáp gì, nên ta cứ thế chầm chậm mà đi, từ từ cũng đến, không vội nhất thời.

Khi ta chậm rãi đi đến trong viện của mẫu thân thấy người đang ngồi bên giường bàn, một tay chống trên bàn gỗ đặt trên giường, mày liễu hơi nhíu lại một chút như đang lo nghĩ điều gì đó.

Thấy ta đến, mặt mày mẫu thân mới lập tức giãn ra, ánh mắt từ ái nhìn ta đánh giá một chốc, sau đó hài long gật gù.

Ta hiện tại đã mười lăm, mấy hôm trước mới vừa làm lễ cập kê xong không lâu.

Thân thể ta trưởng thành sớm hơn bạn đồng lứa một chút, nên hiện tại vóc dáng cũng nảy nở, mở ra trông thấy rõ.

Đặt biệt là thân cao, một met bảy, với độ cao này dù là ở hiện đại cũng không bị xem như tộc người lùn.

Ta khung xương rất nhỏ, nên dù toàn thân ta có hơi múp míp một chút cũng không thấy mập.

Ngược lại, trông ta càng thêm có vẻ mềm mại, nhỏ xinh,… dễ đẩy ngã (?).

Ta trường một gương mặt hơi bầu tròn trông rất nhu hòa phúc hậu, mắt hạnh mày ngài, mũi quỳnh nho nhỏ, môi anh đào không điểm tự hồng,… Đặc biệt, ta sở hữu một nước da trắng hồng khỏe mạnh tự nhiên, phơi không hắc.

Dáng người cũng tương đối cân bằng, do phát dục sớm, trước đột sau kiều, nhìn rất có liêu.

Xương hông của ta còn đặc biệt rộng khoan, điển hình vóc dáng thịnh vượng con cháu, dễ sinh nở.

Có thể nói ta trường một bộ dạng con dâu/ hậu bối nhà người ta, rất được các trưởng bối yêu thích.

Ta vừa đến, mẫu thân liền lập tức đứng dậy lôi kéo tay ta ngồi xuống bên cạnh bà, rồi đem tất cả hạ nhân trong phòng đuổi ra ngoài xa xa, chỉ để lại mấy cái thân tín đứng canh ở trước cửa.

Nhìn mẫu thân một bộ cẩn trọng như vậy ta còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm, đang lo lắng thì nghe mẫu thân đối với ta nhỏ giọng chậm rãi nói:

- Con ta, chắc con cũng có nghe loáng thoán chuyện phụ thân con làm chủ cho con tương xem nhân gia rồi chứ?

Ta gật gật đầu đáp lại, bà thở dài, nói tiếp:

- Ai! Ban đầu phụ thân con định chủ ý là đưa con vào cung làm nương nương hoặc tuyển một vị vương gia, thế tử nào đó thuộc hoàng tộc để con là chính thê.

Nhưng là sau khi chúng ta bàn bạc cẩn thận lại thì đã bác bỏ chuyện này.

Con từ nhỏ thông tuệ chắc cũng hiểu câu nói một đời vua một đời thần, lại có câu đế quyền rung chuyển thay đổi thất thường khó mà nắm bắt.

Vì thế nên sau khi chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng, phụ thân con mới lựa chọn cùng Lương gia kết thân.

Lương gia cùng nhà chúng ta tương so xem như môn đăng hộ đối, đôi bên trước giờ lại có nhiều mối quan hệ ràng buộc, khó bề phân biệt, tựa như câu nói nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.

Ta nghe đến đây lập tức cho thấy lập trường của mình:

- Mẫu thân yên tâm, nữ nhi hiểu khổ tâm của phụ mẫu.

Hai người quyết định điều gì cũng là đều đã suy nghĩ cặn kẽ hết cả rồi, sẽ không sai được.

Con tin tưởng hai người sẽ không lầm con.

Cha mẹ đặt đâu con xin ngồi đó.

Mẫu thân nghe ta nói thì không cấm vui mừng, bà nói:

- Nói thật bản thân tư tâm là mẫu thân không hề muốn con vào cung đâu.

Con biết đấy, một khi vào cửa cung liền rất khó lòng gặp được mặt nhau.

Trong cung tuy nhìn bên ngoài huy hoàng tráng lệ, nhưng ở nơi ta không chú ý đến, mặt âm u của nó cũng là hố sâu ăn thịt người.

Làm một người mẫu thân ta chỉ mong con cái mình an vui hạnh phúc, vinh hoa phú quý an nhàn cả đời mà không phải trường kỳ sinh hoạt trong tranh đấu giành giật nơi hố lửa địa ngục.

Nói ra câu này thật phạm thượng, nhưng ta là thật sự không hy vọng con sa vào hố lửa đó (hoàng cung).

Bên Lương gia kết thân lần này tuy cũng là dòng chính, nhưng lại là đích thứ tử.

Trên có con trai cả kế thừa gia nghiệp, đã thành gia lập thất, sinh ra đích trưởng tôn.

Hiện đương gia làm chủ ở Lương gia vẫn là Lương lão gia và phu nhân hắn.

Con gả vào đó vừa có song song trưởng bối đè nặng, bên cạnh còn thêm gia đình đại bá, trưởng tẩu.

Tuy lúc này quyền quản gia đa phần hiện nắm ở trong tay Lương phu nhân, tức bà bà tương lai của con.

Nhưng dù sao, một khi Lương lão gia và phu nhân rời đi giá hạc về tây, thì kế thừa Lương phủ cũng là bên nhánh gia đình nhà đại bá.

Vì vậy, mặc dù con không cần cúi đầu trước mặt một nhà đại bá bọn họ làm gì, nhưng nếu có thể tránh xung đột vẫn là tránh đi mũi nhọn một chút.

Còn nếu không thể tránh được thì cứ ai chiếm lý, ai tới, không cần sợ hãi, Vân gia ta cũng không phải ăn chay mới phát triển đến tình trạng hiện tại.

Sau này con gả về đó cẩn trọng chú ý xung quanh một chút, quan sát cẩn thận, làm nhiều ít nói, như vậy là được.

Còn về việc quản gia mọi thứ đều tùy duyên đi, tất nghe theo trưởng bối an bài, không nên cố ý vì này…

Ta đáp:

- Mẫu thân yên tâm, lòng con hiểu rõ, nhiều động không bằng một tĩnh.

Mới đến nhà người ta không thể quá trương dương, mọi sự như người nói, đều dựa vào trưởng bối phân phó quyết định.

Mẫu thân thấy ta thông tuệ, một điểm đã hiểu lập tức gật gù đầu nói:

- Chính thế, chính thế, không tranh chính là tranh.

Nghĩ nghĩ, ta lại đối với mẫu thân hỏi:

- Mẫu thân, vị Lương gia công tử này là người ra sao? Tài năng như thế nào?

Mẫu thân nghe ta hỏi thì lập tức nhắn lại mày đẹp, bà nói:

- Nghe nói vị tiểu công tử này dung mạo thanh điệt, phong lưu phóng khoáng, từ nhỏ rất là thông minh lanh lợi, thiện thi từ ca phú, đến hiện tại cũng có chút tài danh bên ngoài, nhưng lại như là có chút không thông sự đời.

Yêu thích hàng ngày chính là tham gia các cuộc tụ họp của các văn nhân nhàn rỗi, cùng nhau ngâm từ, làm thơ, một bộ vô tâm không phổi không có chí tiến tới.

Tuy không gây chuyện thị phi gì, phong bình cũng tương đương sạch sẽ, nhưng nếu đem so với đại huynh trưởng đã sớm vào triều làm quan nhiều năm thì thật so không bằng.

Đây cũng là nguyên nhân duy nhất mẫu thân không hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Nghe mẫu thân nói ta càng thêm khẳng định phán đoán trong lòng về tình hình triều chính hiện tại nhất định xảy ra vấn đề gì đó.

Bằng không phụ thân cũng sẽ không đem ta, một đích trưởng nữ được dốc sức tài bồi nhiều năm vội vàng gả cho một đích thứ tử vô dụng, không có chí tiến thủ, an nhàn thường nhật như hiện tại.

Đây là nóng lòng muốn cùng Lương gia kết thân.

Ta gật đầu hướng mẫu thân tỏ vẻ hiểu được, cũng không có ý kiến gì, hoàn toàn chính là một bộ thuận theo.

Mẫu thân nhìn ta như vậy càng thêm từ ái nói:

- Nói như vậy không có nghĩa là muốn con mặc kệ buôn xuôi, dù sao cuộc sống là do bản thân tự mình đi cảm nhận, biết ấm biết lạnh.

Con có thể thử cải tạo đối phương, khiến cho hắn có tiến tới tâm.

Nhưng là phải nắm cái độ vừa phải không thể vì vội vàng nhất thời mà đem toàn bộ ván bài đều lật úp.

Từ từ tiệm tiến trong vô thức ảnh hưởng khiến cá nhân thay đổi mà không tự biết mới là chính đạo.

Trước mắt vẫn là cần gây dựng mối quan hệ đôi bên khắng khích, sao cho vị trí của con phải thật vững vàng trong mắt đối phương cái đã, sau đó mới thử điều chỉnh từ từ, xem như thế nào cho phù hợp, biết không?

Ta ngoan ngoãn đáp:

- Đã biết, mẫu thân.

Nghe nói vị hôn phu tương lại này của ta năm nay mới mười tám, ở hiện đại là mới tốt nghiệp cấp ba, vẫn là một đưa trẻ.

Nam nhân ấy hả, có người trưởng thành sớm đương gia, có kẻ lại tận ba mươi, hơn ba mươi mới bắt đầu chính chắn thành thục đi lên.

Hiên tại nói chuyện tiền đồ tương lai còn quá sớm, tên tiểu tử này khả năng hiện tại còn chìm trong giai đoạn phong hoa tuyết nguyệt cũng nói không chừng.

Nhưng đứa trẻ từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều nhẹ nhàng, không có gánh nặng gia tộc đè trên vai, không có ngôi vị hoàn đế để kế thừa, cũng không cần quan tâm quán xuyến lo âu chuyện gì.

Loại người này ấy hả, phải đợi đến khi vấp trúng trắc trở, cảm nhận được nhân tình ấm lạnh.

Thì lúc này mới có thể thông suốt lỗ tai đem lời khuyên của người khác nghe lọt đi vào đại não được.

Hiện tại, khó.

Ta dự tính quan sát một đoạn thời gian xem như thế nào rồi mới quyết định bước kế tiếp phải đi ra sao.

Cân nhắc đánh ra con bài gì mới là thích hợp nhất.

Nếu đối phương là loại bùn nhão trét không thượng mặt tường thì thà cứ để nguyên như thế lại tốt hơn là đi ra ngoài tai họa người vô tội, không nói được lại rước họa về nhà cũng không biết chừng.

Nếu là loại có tiềm lực còn thể đào tạo, uốn bẻ trở lại, ta sẽ xem tình hình mà vạch ra phương án đối sách điều chỉnh sao cho phù hợp.

Còn đừng nói, trước kia ở hiện đại từ dưới tay ta ‘sống sót’ đi ra tinh anh nhân sĩ không nói quá vài chục cũng có không dưới mười vị anh tài lợi hại vô cùng đâu.

Dù sao, vô luận là cái nào thì lấy khả năng của hai nhà Vân – Lương chúng ta, đảm bảo cuộc sống vinh hoa phú quý, một đời ăn uống không lo vẫn là có thể làm được.

Mẫu thân thấy ta đáp ứng thì càng thêm hài lòng, bà dịu dàng nói:

- Mẫu thân tin tưởng ngươi, biết ngươi thông tuệ, ta cũng an tâm nhiều.

Lại nói đến đồ cưới của ngươi, ngoài những thứ bên ngoài được liệt kê trong danh sách, ta còn chuẩn bị riêng thêm một phần danh mục ẩn, đảm bảo con có thể gả ra vẻ vang cũng có thể tự chủ dự trù để lại một cái ám tay.

Trong cuộc sống phải hai tay cùng chuẩn bị mới có thể vạn vô nhất nhất.

Hạ nhân theo gả cũng chuẩn bị sẵn, lát ta đem khế ước bán mình của bọn họ cho con nắm.

Từ nay về sau bọn họ đều là người của con, có thể tùy hành xử trí.

Ta cảm động nghiêng đầu dựa trên vai mẫu thân nói:

- Cảm ơn người, mẫu thân, cũng chỉ có ngài là yêu thương ta nhất.

Mọi chuyện luôn thay ta suy nghĩ chu đáo.

Mẫu thân nâng tay lên vuốt tóc ta, bà không khỏi có chút cảm tính nói:

- Nhớ mới đây ngươi còn chỉ là một cô bé con, nho nhỏ một đoàn, xinh xắn đến không được.

Lớn lên chút xíu lại bắt đầu học làm đại nhân, trông ngươi khí ấy đáng yêu khẩn.

Những lúc đó mẫu thân chỉ muốn đem ngươi ôm vào lòng xoa bóp hôn hít không thôi.

Ấy vậy mà thoắt cái ngươi đã trưởng thành lên thế này rồi, lại sắp sửa xuất giá, mẫu thân thật luyến tiếc ngươi a.

Nghe mẫu thân nói chuyện, ta chớp chớp mắt nỗ lực đem nước mắt sắp trào ra nuốt trở lại, ta dùng thanh âm trịnh trọng đối với bà nói:

- Mẫu thân, ta nhất định sống thật tốt.

Không cần biết hoàn cảnh Lương gia ra sao, mặc cho Lương Thiên Minh (chồng tương lai của ta) là người như thế nào, ta, Vân Như Tuyết nhất định có thể sống thật tốt, thật thoải mái, hạnh phúc.

Tựa như năm đó mới đến thế giới này ta đã hạ quyết tâm hòa nhập với sinh hoạt nơi đây.

Bất kể cuộc sống ra sao, đã sinh trưởng trong một gian đình phú quý, vậy ta sẽ nỗ lực sống sao cho thật sung sướng, thoải mái, không làm ô cái danh xuất thân đại tộc của mình..