Xuyên Cổ Đại Sinh Hoạt Nhàn Nhã

Chương 15: 15 Cái Chết Của Thập Nhất Công Chúa…

Sứ giả (Phạm công công) vừa đi khỏi, Lương lão gia cho người đóng lại cổng chính.

Ông không hổ là nguyên lão hai triều, không những kinh nghiệm phong phú mà định lực cũng cực tốt, hoàn toàn chính là một bộ thong dong tự tại, không hề có bất kỳ biểu hiện gì kỳ lạ nào, ngay cả biểu tình cảm xúc cũng không có nốt.

Từ trên mặt ông, ta không nhìn ra được chút tin tức gì.

Hay nói đúng hơn, lúc này, mặt ông vẫn như thường ngày, một bộ uy nghiêm cực trọng, diện than, không chút biểu cảm.

Vậy nên, dù khá tò mò nhưng ta cũng chẳng thể biết được lúc này ông ấy đang suy nghĩ điều gì cả.

Lương đại ca tuy đã vào triều làm quan được một đoạn thời gian, nhưng nếu so sánh với phụ thân của hắn, thì hỏa hậu vẫn còn chưa đủ.

Người (Phạm công công) vừa đi khỏi, mặt hắn lập tức đanh lạnh đi xuống, không đến mức đen như đáy nồi, nhưng cũng không thể nói tốt được bao nhiêu.

Chung quy, vẫn là để ta nhìn ra được hắn rất không hài lòng với ý chỉ vừa được tuyên cáo.

Thậm chí, ta còn nhìn ra được, hắn đối với vị thập nhất công chúa này phản cảm vô cùng, đặc biệt là khinh thường thấy rõ

Hắn nhìn về phía Lương lão gia như muốn nói gì đó:

- Phụ thân…

Lương lão gia nâng lên mí mắt nhìn hắn (Lương đại ca) một cái, ánh mắt sắc bén không giấu đi sự uy nghiêm, khí thế của một vị gia chủ thống lĩnh toàn thể đại tộc thế gia lâu đời toàn bộ khai hỏa.

Lương đại ca vừa bị ông nhìn, liền ách hỏa, lời nói đang chuẩn bị xuất khẩu liền mắc nghẹn tại cuốn họng, nửa chữ cũng phát âm không ra.

Trước mặt Lương lão gia, Lương đại ca không khác gì con thỏ nhỏ khi đối mặt với hổ vương, chúa tể sơn lâm, một cái nhúc nhích cũng không dám động đậy.

Không cần biết bên ngoài hay trong gia đình nhỏ của mình, Lương đại ca có bao nhiêu uy phong, nhưng một khi đối mặt với phụ thân của hắn, hắn chỉ có thể nhận túng, không dám hó hé gì thêm.

Chỉ với một ánh, Lương lão gia khiến con trai cả im tiếng tức khắc.

Qua đó có thể thấy, hiện tại trong Lương phủ này, người nắm quyền to nhất, làm chủ quyết định tất thảy mọi việc lớn trong nhà (việc nhỏ do Lương phu nhân quản) vẫn là Lương lão gia ông, uy nghiêm của ông là không thể xâm phạm hay nhúng chàm.

Lương lão gia liếc mắt nhìn trưởng tử của mình một cái, sau đó ông đối với con trai út (Lương Thiên Minh) nói:

- Ngươi nếu có việc gì thì đi làm đi, hoặc không thì về trước viện của mình, chuyện ý chỉ của thái hậu đối với đại ca ngươi lần này có ta và ca ca ngươi lo.

Không việc gì, ngươi cũng không cần quá nhọc lòng lo lắng làm chi.

Nếu có gì nữa thì chờ đến tối, trong bữa ăn ta sẽ nói chuyện sau.

Lương Thiên Minh mang ánh mắt lo lắng nhìn đại ca hắn, rồi lại quay đầu xem phụ thân mình, nhìn biểu tình bình thản của ông, hắn dường như bị thái độ của ông tác động cảm xúc, tâm thần liền vững vàng ổn định lại.

Hắn tin tưởng năng lực của phụ thân, cũng tin phụ thân và đại ca có thể giải quyết ổn thỏa chuyện lần này.

Nói thật, hắn cũng là nghe đến thanh danh vị thập nhất công chúa này.

Hắn không có gì đánh giá đối với nàng ta, nhưng là hắn cũng không thích, lời đồn tuy chưa chắc tất cả là thực, nhưng chuyện công chúa dưỡng nhiều trai lơ trong phủ là không giả.

Việc này hắn thông qua một vài vị bạn bè có con đường tin tức linh thông biết được kha khá.

Như hôm nay phủ công chúa lại thêm tân nhân (nam sủng) như thế nào, hôm sau mấy người nam sủng trong phủ công chúa vì tranh giành tài nguyên mà không ngừng phóng ra đại chiêu, muốn vàn thủ đoạn để lấy lòng công chúa ra sao,…

Cũng không phải không có công chúa dưỡng một hai nam sủng bên người, nhưng những người khác đều cẩn thận che lấp đi, tin tức đều bị mơ hồ không rõ ràng.

Chỉ có vị công chúa này tính cách quá trương dương, không biết thu liễm hành cử cá nhân.

Thế nên chuyện nàng một lúc dưỡng hơn chục vị thiếu niên lang từ mười lăm đến hai mươi lăm tuổi trong phủ cung nàng sủng hạnh, ngoạn nhạc, cũng bị phát tán, phanh phui ra ngoài cho rất nhiều người biết.

Đặc biệt các nhà quyền quý danh giá tại kinh thành đều hiểu rõ ràng mấy việc làm hoang đường của vị công chúa đang thịnh sủng thánh ân này.

Vì biết rõ nên Lương Thiên Minh thật không hy vọng vị kia (thập nhất công chúa) bước vào cửa nhà mình.

Bằng không, hắn chỉ sợ lâu ngày không chịu nổi mà thật sự thực hành ý nghĩ trước kia đi tìm một nơi ẩn cư mất.

Lương Thiên Minh hướng phụ thân và đại ca chắp tay hành lễ cáo từ, rồi xoay người rời đi.

Lương lão gia nhìn con út rời đi xong, ông đối với trưởng tử nói:

- Đi, đi vào thư phòng của ta nói chuyện.

Sau đó ông bắt hai tay chắp ra sau lưng, sải bước dẫn đầu rời đi về hướng thư phòng của mình.

Lương đại ca nghe phụ thân bảo, lập tức không nói hai lời nhanh chóng nhấc chân đi sát theo sau.

Lương phu nhân xoa xoa thái dương mệt mỏi, thở dài một hơi, rồi bà kêu người đỡ mình về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi đi, bà hướng ta và Trần thị phất tay nói:

- Các ngươi cũng về viện của mình nghĩ ngơi đi, có gì lúc sau lão gia phân phó lại nói tiếp.

Sau đó bà đối với những người khác nói:

- Giải tán hết cả đi.

Ai có việc đi làm việc, ai đang ở cương vị nào mau chóng về vị trí đó.

Được rồi, lui hết đi.

Nói xong, bà nương nha hoàn thân tín đỡ hờ mình đi chậm bước chậm rời đi.

Trần thị nhìn mọi người đều đi hết, không ai quan tâm hay chú ý đến nàng, không biết là vì bị kích thích quá độ hay sao, chỉ thấy sau khi bà bà vừa rời đi không lâu mà nàng vẫn đứng im bất động tại vị trí quỳ ban đầu lúc tiếp ý chỉ.

Sau khi được nha hoàn nâng đỡ dậy, hai chân và cả người nàng đều run một run.

Cuối cùng liền đương trường ngất qua đi.

Sau một trận rối ren vì Trần thị đột nhiên bất tỉnh, đại phu được mời đến hỏi khám, mới tra ra là nàng có thai hai tháng.

Do bị kích thích dẫn đến tâm thần không yên mới động đến thai khí mà ngất qua đi, nhưng cũng không đáng ngại.

Chỉ cần nàng tỉnh lại uống vài phó dược, rồi dưỡng một dưỡng, bổ sung huyết khí và giữ cho tinh thần vui vẻ, bình thản là không có việc gì nữa.

Trần thị sau khi tỉnh lại nghe nói bản thân có thai nhưng lại không như tưởng tượng vui vẻ, mà ngược lại, nàng bật khóc lên, nàng khóc thật sự hung, khóc đến mệt lả sau đó lại thiếp qua đi.

Ta ngồi trong phòng mình nghe Thúy Trân nói Trần thị lại ngất tập hai, thì cũng không nói gì.

Ta vẫy tay cho nàng lui xuống, rồi tiếp tục công việc đang dang dỡ trong tay mình, thêu họa tiết (hình vịt con) lên yếm cho con trai ta.

Không cần biết bên đại phòng sóng gió nổi lên ra sao, phần chúng ta, gia đình nhỏ của ta, ai cũng không nghĩ, vẫn bình thường sinh hoạt, trước sao nay vậy.

Dù sao công chúa có hay không gả đến thì cùng gia đình nhỏ của ta cũng không mấy ảnh hưởng.

Sinh hoạt cứ thế chậm rãi trôi đi, ngày thành hôn giữa đại bá và công chúa càng gần.

Đột nhiên, vào trước ngày rước dâu một ngày, phủ công chúa truyền ra tiếng thét thấu tận trời xanh, binh hoan mã loạn một mảnh.

Sau khi mọi chuyện được tạm bình ổn xuống dưới, Thúy Kiều chạy đi nghe ngóng tin tức trở về, liền hớt ha hớt hải cùng ta thông báo tin nóng, nàng nói:

- Nhị thiếu nãi nãi, công chúa không có rồi.

Nàng là bị người ta giết chết ạ.

Thật kinh khủng!

Nghe nói nàng chết ngay trên giường của mình.

Lúc bị phát hiện, trên người nàng không một manh áo che thân, toàn thân da thịt từ đầu đến chân đều không có một chỗ lành lặn.

Tất cả đều bị thứ vũ khí như là đao cùn cắt nát bấy nhìn không ra hình hài luôn.

Nếu không phải trên tay nàng có đeo đôi vòng ngọc phỉ thúy long phượng trình trường độc nhất vô nhị, vốn là cống phẩm năm nay được thái hậu tặng nàng ta đeo dành cho hôn lễ với đại thiếu gia.

Thì rất khó nhận ra xác chết thê thảm trên giường kia là thập nhất công chúa đấy ạ.

Nói tới đây, mặt Thúy Kiều và những người khác đang nghe đều không khỏi tái nhợt đi một chút.

Tuy các nàng không tận mắt nhìn thấy, nhưng không phải con người còn có trí tưởng tượng sao? Đôi khi, ý nghĩ nó càng thêm đáng sợ gấp mấy lần thực tế.

Các nàng nghe miêu tả, sau đó kết hợp não bổ, vậy là hoàn thành một khung cảnh ghê người đủ sức tự mình dọa mình rồi, thế đấy.

Ta không định để cho các nàng tự mình chìm trong cảm xúc tiêu cực, tự dọa chính mình lâu hơn, ta lên tiếng hỏi:

- Thập nhất công chúa chết rồi? Vậy có biết hung thủ là kẻ nào không? Mức độ canh phòng tại phủ công chúa sẽ không tệ đến mức để người ngoài lẻn vào đem chủ nhân giết chết thảm như vậy, lại không ai hay biết gì đó chứ? Nếu thực như vậy, thì thật quá khó tin rồi, trừ phi đối phương có thần thông quảng đại khó lường nào đó.

Thúy Kiều và những người ngay lập tức bị ta dẫn đường lực chú ý, mọi người đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía người mới đi thâu tin trở về là Thúy Kiều.

Các nàng không nói, nhưng ánh mắt đều biểu đạt chung một số ý nghĩ như: ‘Mau nói tiếp nha.

Rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy? Hung thủ giết công chúa là ai? Việc điều tra đến đâu rồi? Có manh mối nào không?,…’

Lúc này, các nàng hoàn toàn đem hình ảnh xác chết của vị công chúa xui xẻo kia ném đến tận Thái Bình Dương luôn rồi.

Tâm hồn bát quái của nữ tính một khi được bật nút ‘on’ lên, liền lập tức có thể càng quét sạch sẽ toàn bộ đại lục, mà không ai có thể ngăn cản được đấy.

Thúy Kiều thấy mọi người đều mong chờ tin tức từ mình (trong đó có ta), thì cũng không cố ý giả bộ thân bí điều gì, nàng trắng ra nói:

- Không phải người bên ngoài, hung thủ là một trong số những trai lơ do công chúa dưỡng.

Vị trai lơ này giết công chúa thành công xong cũng nuốt vàng tự sát ngay tại chỗ.

Nghe nói còn để lại huyết thư gì đó, nhưng cái này nô tỳ không nghe ngóng ra cụ thể được.

Thúy Kiều ánh mắt mang theo xin lỗi hướng ta và mọi người nhìn quanh, nàng chỉ là một hạ nhân bình thường, hơi có chút thủ đoạn nho nhỏ.

Mấy cái tin tức bình thường còn không có gì, nhưng chuyện lần này liên quan đến hoàng tộc, cũng kinh động đến thái hậu và hoàng thượng.

Vậy nên, người bên quan phủ cũng hành sự điều tra cẩn mật rất nhiều.

Với khả năng của nàng ấy ở hiện tại còn không thể đủ sức tìm hiểu được nhiều thông tin hơn.

Ta biết chuyện này nặng nhẹ ra sao, nên cũng không trách Thúy Kiều làm việc không tận tâm hay điều gì khác, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi vẫy tay cho nàng lui xuống nghĩ ngơi một chút.

Lần này là thật mệt đến nàng ta (Thúy Kiều).

Thúy Kiều một mình đi tìm hiểu chuyện bên ngoài, nơi phủ công chúa, còn có thể nhanh chóng nghe ngóng được từng đó tin tức đã là rất lợi hại.

Mọi người nghe xong Thúy Kiều nói cũng không có ý kiến gì, chỉ là có chút thất vọng và cồn cào trong lòng thôi.

Rõ ràng khó khăng lắm mới cực cực khổ khổ đem lửa đốt lên xong, người ta lại nói không cần nữa mau dập tắt đi.

Như vậy ai không chán nản đâu.

Tâm hồn bát quái không được thỏa mãn hoàn toàn, cảm giác cứ như có cái gai vướng trong cuống họng vậy.

Thật sự là làm khó người ta quá mà!

Chuyện thập nhất công chúa bị sát hại lần này tuy cùng Lương đại ca vô can, nhưng vì là vị hôn phu tương lai của công chúa nên hắn cũng bị liên đới đến một chút.

Thế nên, vì lo lắng cho ca ca nhà mình, mà Lương Thiên Minh đã nhanh chóng bắt tay vào âm thầm điều tra.

Hắn thật sợ có kẻ thù cố ý vì mượn chuyện này đem nồi ném lên trên đầu đại ca hắn.

Tựa như trước kia vụ Hạ hoa khôi, có người định mượn thông qua tay hắn hãm hại ca ca hắn vậy.

Có thể nói, Lương Thiên Minh chính là một lần bị rắn cắn, suốt đời sợ rắn rình mò lần nữa cạp chân mình một cái lúc nào mà mình chẳng hay.

Vì chuyện vừa xảy ra, lại không phải có người cố ý vì này che lấp điều gì, thêm nữa hoàng đế và thái hậu cũng đều nhìn chằm chằm tiến triển cuộc truy tra.

Vậy nên, rất nhanh đã làm Lương Thiên Minh tra được tất cả cái đế hướng lên trời, cũng tìm ra rất nhiều bằng chứng hữu hiệu chứng minh sự việc lần này cùng ca ca hắn cũng như Lương phủ một mao tiền quan hệ cũng không có.

Lương Thiên Minh tra được kết quả người đầu tiên biết được không ai khác chính là ta.

Hắn cùng ta cảm thán:

- Vị thập nhất công chúa này đúng là quá không ra gì! Nàng chết cùng là chưa hết tội, quả đắng lần này cũng là do nàng ta tự gieo cả.

Đáng đời! May mà lão thiên gia có mắt không để đại ca và Lương phụ bị nàng ta nhúng chàm.

Nếu không thật không biết ra sao nữa.

Theo như Lương Thiên Minh giảng giải đầu đuôi sự việc, ta biết được toàn bộ sự kiện một cách trọn vẹn.

Nguyên nhân dẫn đến cái chết thê thảm của thập nhất công chúa rất đơn giản, cũng chính như Lương Minh nói là do nàng ta tự làm nghiệt không thể sống.

Không phải nói nàng ta dưỡng trai lơ sao?

Nam nhân ở thời đại này có mấy kẻ không cần mặt muốn đi làm ngưu lang, bán nụ cười lấy lòng một nữ nhân đâu.

Dù là công chúa xuất thân cao quý cũng vậy.

Trừ phi là bị cưỡng ép không cách nào phản kháng, hay đến đường cùng không thể không cúi đầu khom lưng,… Tóm lại, đều là bị buộc mà không phải tự nguyện.

Trong số những trai lơ công chúa dưỡng có bị người nhà vì lấy lòng công chúa, muốn được chỗ tốt mà chủ động dâng lên con cháu, em út trong nhà.

Cũng có gia đình quá nghèo, nhà lại đông con, không thể không bán con, rồi lại không nỡ bán vào nam quán (kỷ viện/ thanh lâu nơi nam nhân làm nghề buôn bán da thịt) hay đưa vào cung làm công công.

Nên chỉ cần hơi có chút nhan sắc lập tức đem người tiễn vào phủ công chúa làm hạ nhân.

Nếu chẳng may lọt vào mắt xanh của nàng sẽ một nước lên trời, vinh thăng thành công tử (danh ngữ xưng hô trai lơ trong phủ công chúa) hầu hạ bên cạnh chủ nhân.

Ngoài các trường hợp trên cũng có không ít người là bị công chúa hoặc những kẻ vì lấy lòng nàng ta, thấy nàng ta ngỏ ý yêu thích liền dùng tiếc các loại thủ đoạn đem người cưỡng chế lộng tiến đi vào.

Vị trai lơ giết chết thập nhất công chúa chính là một nạn nhân trong đó.

Hắn vốn là một thư sinh nghèo, đã đính hôn, tình cảm hai bên còn rất tốt, chỉ chờ hắn thi đậu tú tài lập tức cùng vị hôn thê hỉ kết lương duyên.

Cái xấu ở đây chính là hắn trường một gương mặt đẹp, lại cũng có tài hoa, điển hình mẫu người lý tưởng mà thập nhất công chúa yêu thích.

Năm đó, hắn đậu tú tài đạt được đệ nhất, đang lúc hăng hái vui mừng ngóng trông trở về quê nhà cùng gia thân báo tin vui cũng cùng thông gia tương lai đề việc lên lịch đem vị hôn thê cưới về nhà.

Thi đậu đạt thành tích cao, nhân duyên lại khá tốt, các bạn cùng trường lôi kéo hắn đi trà lâu chúc mừng, cũng là khi này xui rủi đụng phải công chúa đi ngang qua, bị nàng ta ta nhìn trúng.

Sau khi công chúa tung ra cành ô liu đối với hắn lợi dụ không thành liền tức giận vô cùng.

Như ta đã từng đề cập qua, cái gì càng khó có được, sẽ càng khiến người ta tâm niệm không bỏ.

Ở trường hợp này cũng vậy, thập nhất công chúa bị thư sinh từ chối khiến nàng ta vừa thẹn lại bực.

Đồng thời, cũng càng thêm muốn đem đối phương bắt về quy phục dưới váy lụa của mình.

Vì vậy, nàng ta thả ra tiếng gió muốn có được thư sinh, ai làm hắn chịu quy phục dưới thạch lựu váy của nàng, nàng sẽ hậu tạ ai.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Gặp Em Đúng Lúc

2.

Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng

3.

Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

4.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

=====================================

Như thế, trước ích lợi bày ra, có không ít người quen tay hay việc chủ động ra trận đem thư sinh đưa đến dâng lên cho công chúa.

Từ ban đầu dụ lợi, đe dọa, đến cuối cùng vì để tú tài chịu cúi đầu, những kẻ điên kia, vì tư lợi của bản thân mà đem gia đình của vị tân tú tài này từ trên xuống dưới, toàn bộ già trẻ đến đứa bé sơ sinh là con trai đầu lòng của đại ca hắn cũng không buông tha.

Tất cả bảy điều mạng người toàn gia nhà hắn đều đồng loạt bị kẻ ác thủ hủy diệt, phá vỡ tan nát.

Liên đới cả gia đình bên vị hôn thê của hắn và gia đình nhà mẹ đẻ của đại tẩu hắn đồng dạng cũng chịu liên lụy chết thảm.

Tính sơ sơ, tổng số người bị hại trong vụ tú tài nọ cũng lên đến gần hai mươi điều mạng người.

Vì để thỏa mãn tư dục cá nhân, để đạt được vị nam sủng mình tâm niệm, thập nhất công chúa tuy không trực tiếp nhúng tay thực hiện việc diệt môn cả nhà tú tài và hai gia đình thông gia với nhà hắn.

Nhưng nàng lại chính là căn nguyên của mọi tội ác được dựng nên.

Vì vậy, so với những tên đao phủ trực tiếp giết người, nàng càng thêm đáng chết hàng vạn lần.

Tú tài vì điều tra kẻ thù cũng như để báo thù rửa hận cho thân nhân liền không thể không cúi đầu trước cành ô liu mà thập nhất công chúa lần nữa tung ra.

Sau đó, hắn một mặt cùng nàng chu toàn, một mặt trong âm thầm điều tra.

Đến hiện tại, mọi chuyện sáng tỏ, hắn mới không còn gì lưu luyến, cũng cảm thấy bản thân hiện giờ đã trở nên vô cùng dơ bẩn không mặt mũi sống sót tiếp.

Hắn hạ quyết định tự sát, đồng thời cũng nhất quyết muốn đem công chúa chôn cùng.

Hắn đem nàng hành hạ cho đến chết (dùng dao cùn cắt nát thân thể khiến nàng phải chịu đau đớn cho đến lúc máu chảy khô mới có thể chết).

Hắn muốn kéo nàng xuống địa phủ cho thân nhân của hắn dập đầu tạ tội.

Còn những kẻ khác tiếp tay cho công chúa thực hành trực tiếp hãm hại thân nhân hắn, thì hắn đã sớm nương từ việc lấy lòng công chúa dùng tay nàng thay hắn xử lý từng tên ác nhân không chừa một ai.

Có thể nói toàn bộ câu chuyện từ nhân đến quả diễn ra hết sức ngoạn mục, lên xuống phập phồng không ngừng.

Hoàng gia cũng tra được kết quả này, nhưng bọn họ cũng chẳng làm được cái mịa gì.

Nguyên nhân sâu xa đều là do công chúa tự làm tự chịu, hung thủ cũng đã chết, thân nhân của hung thủ cũng đã sớm bị hại không còn một ai.

Cuối cùng, kết quả thu được cũng chẳng làm được gì cả.

Có cũng chỉ là trong âm thầm, bí mật đem xác hung thủ giết hại công chúa và đào mộ thân nhân của hắn lên đem ra quất xác cho hả giận mà thôi.

Vì nguyên nhân cái chết của công chúa quá không sáng rọi, thế nên phía chính phủ chỉ phải hàm hồ tuyên cáo ra bên ngoài là công chúa bị đột quỵ, ra đi đột ngột, còn ai muốn tin sao thì tin, nghĩ sao thì nghĩ.

Phủ công chúa bị niêm phong, hạ nhân kẻ bị đánh chết, người bị bán đi đào quặn than nơi xa, dàn trai lơ cũng bị phân phát không còn.

Sau khi chuyện hôn sự của đại bá và công chúa hoàng tộc ngâm nước nóng vĩnh viễn, Trần thị từ ngày ngày nước mắt rửa mặt, khóc nháo, quấy phá, làm trời làm đất đủ kiểu đến hiện tại tạm yên ổn xuống dưới.

Đi đường có nha hoàn đỡ, nhìn vẻ mặt nàng đều một bộ sung sướng khoái trá, trương dương kiêu ngạo đi lên.

Bà bà từng một lần cùng ta thông khí, nói ta độ lượng chút, nhường nhịn nàng (trần thị) chút, vì nàng dù sao cũng đang mang thai, còn là bị nàng nháo đến hơi chút động thai khí.

Ta cười cười đối với bà bà nói:

- Mẫu thân an tâm, kính trọng trưởng tẩu vốn là bổn phận, huống chi nàng hiện còn đang hoài đứa nhỏ.

Nghe ta đảm bảo, bà bà rất hài lòng, bà cười nhu hòa vỗ về nhẹ lên mu bàn tay ta, nói ba tiếng ‘tốt’, còn tặng thưởng cho ta không ít đồ bổ, vải dệt cùng trang sức mới.

Sau đó, mỗi lần ta đi ra ngoài đều cẩn thận lưu ý tránh đi Trần thị, không phải ta sợ nàng điều gì, chỉ là không ưa phiền toán, mà nàng hiện tại chính là cái phiền toái di động đó.

Lại nói, năm nay Minh Thần cũng đã đến tuổi làm quen với học tập, đến khi hắn đủ sáu tuổi là có thể chính thức đi học nhập môn.

Minh Thần tính cách tương đối hiếu động, ngược lại, Minh Nhật dịu ngoan hơn nhiều, hắn thích dán lấy ta và đại ca hắn.

Mỗi khi ta dạy Minh Thần đọc sách, hắn cũng ngồi nghiêm chỉnh ngoan ngoãn một bên nhìn chăm chú, còn có hiểu hay không lại là chuyện khác nói.

Ta quan niệm là sống sao cho tự tại, thoải mái, muốn làm gì thì làm đó, không để người khác tùy ý tả hữu, ảnh hưởng đến chất lượng cũng như tâm trạng sinh hoạt của mình và các con.

Vì vậy, mặc dù ta cũng không quá cố tình chủ động cùng Trần thị tránh đi, nhưng vì bận việc dạy dỗ Đại Bảo học tập và chăm sóc Nhị Bảo, nên mỗi ngày của ta đều bận rộn, thích thú vô cùng.

Ta càng không có thời gian đi ra ngoài hạt dạo không đâu.

Vì vậy càng khó lòng gặp mặt được nàng ta đến lấy một lần.

Trừ lúc ta đi cho bà bà thỉnh an.

Trần thị dù được bà bà nói miễn thỉnh an hằng ngày, tập trung lưu ý ở trong viện an thai, nhưng nàng ta vẫn cố tình đến như thể muốn hướng ta khoe ra cái bụng của nàng ấy vậy.

Trời biết, ta dù sao cũng là mẹ của hai đứa con trai, và đứa nào cũng đều khỏe mạnh kháu khỉnh, thông minh cả.

Nàng lấy tự tin đâu ra cùng ta đi khoe cái thai nhi còn chưa biết nam nữ, tròn méo ra sao ở trong bụng nàng ấy chứ? Thật buồn cười!

Mỗi khi như vậy, ta cảm tưởng như trước mặt mình không phải là một người, đại tẩu Trần thị của ta, mà là một con công đang xòe đuôi khoe khoan lông cánh của bản thân nó.

Liên tưởng đến đây ta liền không kiềm được buồn cười, lại nhìn ai đó đang ngồi trên ghế dựa lót nệm mềm, một bộ cố tình ưỡn bụng, ngẩn cằm, hếch mũi hướng lên trời, càng nhìn càng thấy giống đến lạ.

Chỉ là con công nó bày ra tư dáng thì trông đẹp thật, còn nàng ta làm cái dáng vẻ kia trông nó kệch cỡm và xuẩn xuẩn đến làm sao ấy, ha ha ha.

Bụng Trần thị mỗi ngày một to lên như quả bóng bị thổi phồng.

Lúc này, Thúy Bình cũng được tra ra có thai, ta liền thuận tay đem nàng và Thúy Ngân cùng lúc thăng vị lên di nương, chính thức trở thành thiếp thất của Lương Thiên Minh.

Ta đối với hai nàng nói:

- Các người đều là người của ta, cùng ta trưởng thành từ nhà mẹ đẻ đến tận đây, đều là trợ tá đắc lực bên cạnh ta.

Tuy lần này chỉ có Thúy Bình mang thai, nhưng ta cũng không nặng bên này nhẹ bên kia.

Dù sao cũng là một chuyện, ta liền đem cả hai các ngươi đồng thăng lên.

Nhưng vậy, hai ngươi cũng có thể cho nhau chiếu ứng.

Thúy Ngân hiện chịu vất vả chút, những việc của Thúy Bình trước đây làm ngươi lúc này kiêm nhiệm luôn đi.

Còn Thúy Bình chỉ lo an thai cho tốt là được, tốt nhất sinh cho ta và tướng công một đứa trẻ khỏe mạnh, không quy định nhất thiết phải là nam hay nữ, ta đều được.

Thúy Bình đi xuống nghỉ ngơi đi, từ giờ không cần ngươi đến thỉnh an, nếu buồn chán có thể cùng Thúy Ngân và bọn Thúy Trân trò chuyện thiên, cũng có thể thi thoảng đến xem ta và các bảo bảo.

Đúng rồi, ngươi nhớ lưu ý tự mình đi chọn bà vú và người hầu hạ thích hợp, sau đó báo ta cái danh sách là được.

Thôi, hai người các ngươi lui xuống chuẩn bị công việc với đi nghỉ đi.

Ta vẫy tay làm cho Thúy Bình và Thúy Ngân lui xuống, rồi tiếp tục công việc trong tay còn đang dang dở.

Các nàng hướng ta nhún gối hành lễ đáp lời rồi cùng nhau sóng vai ra ngoài.

Hôm sau, ta mang theo các nàng đi gặp Lương phu nhân, sau khi hoàn thành các gia lễ, các nàng cũng chính thức trở thành di nương của Lương Thiên Minh.

Bà bà nghe ta nói Thúy Bình có thai thì rất đỗi vui mừng, thời này luôn quan niệm khai chi tán diệp, nhiều tử nhiều phúc.

Vì vậy, cho dù là con thứ do di nương sinh nàng cũng là thấy vậy vui mừng, ban thưởng cho các nàng không ít thứ, rồi mới cho các nàng bình lui.

Trần thị cũng ở, nàng ngồi trên ghế bên cạnh ánh mắt không hảo ý nhìn ta, âm dương quái khí nói:

- Đệ muội cũng thật là hiền huệ, đem nha đầu của hồi môn đều nâng lên thành thiếp thất của nhị đệ.

Như vậy không phải sau này sẽ bó tay chân không người dùng thuận hay sao?

Bà bà nghe Trần thị nói vậy liền nói lát sẽ kêu quản sự đem người đưa qua đi cho ta chọn lựa thêm cái nha hoàn, nha đầu gì đấy.

Ta tất nhiên là vui mừng hướng bà bà cảm tạ.

Trần thị lúc này lại cắm miệng vào, nàng nói:

- Hay ta cũng đem nha đầu Xuân Lan tặng cho muội muội nhé.

Xuân Lan có một tay thêu công và may vá nhất tuyệt đấy, người cũng linh động tiểu xảo.

Ta nghe nàng nói mà không cấm giật mình một cái, nghiêng đầu nhìn về phía bà bà đang ngồi trên chủ vị, cẩn thận hỏi:

- Xuân Lan? Nàng ấy không phải nha hoàn hồi môn của đại tẩu sao?

Nha hoàn hồi môn chính là ‘người một nhà’, không lý nào lại đem tặng người, còn là trưởng tẩu đem người tặng cho chú em chồng nữa chứ, quả thật không nói nổi.

Người như vậy ai dám muốn, không sợ là gián điệp nằm vùng sao?

Có đầu nước vào mới cần.

Nhưng trong thâm tâm ta lúc này thật muốn làm cái đầu bị úng nước một lần..