Mạnh Thiên Tư là kiểu người một khi đã nằm xuống là rất lười chuyển ổ.

Thần Côn bảo cô đổi vào giữa, phản ứng đầu tiên của cô là định từ chối, còn định mắng lão hai câu: Tôi có phải lão đại của ông không? Không nghe rõ thì lại gần mà nghe, dựa vào đâu mà tôi phải di dời chứ.

Nhưng ý nghĩ đột nhiên xoay chuyển, bản thân cũng không nắm rõ được đó là ý nghĩ gì, bèn bò dậy, chênh vênh leo qua chạc cây đổi với Thần Côn.

Lúc nằm xuống lại lần nữa, không biết vì sao lại hơi căng thẳng.

Quái thật, ban nãy bên cạnh là Thần Côn thì cô chẳng có cảm giác gì, giống như bên cạnh là một khúc gỗ cũ kỹ vậy, cần nhắm mắt thì nhắm mắt, cần trở mình thì trở mình, giờ đổi vào giữa, bên phải nhiều thêm một Giang Luyện, cô hơi nghiêng người sang phải, chợt cảm thấy mất tự nhiên.

Không sao coi Giang Luyện là khúc gỗ được, hắn là một người, tràn trề sức sống, vẫn đang tỏa nhiệt lượng ra ngoài, không sai, cơ thể người luôn toả ra nhiệt lượng, mắt rắn không phải là có thể “thấy” được sao?

Hắn vẫn đang hít thở, hít vào thở ra, miên man nhịp nhàng, hơi hơi chạm đến giường thừng, nhiệt lượng này, hít thở này, tất cả đều nhiễu loạn khiến tinh thần người ta khó mà tập trung nổi.

Cô chậm rãi dịch người cách xa hắn ra một chút, ho khan hai tiếng, muốn tiếp tục câu chuyện để phân tán sự chú ý, lại quên mất mình đã nói đến đâu.

May mà Thần Côn nhắc nhở cô: “Cô Mạnh, ma nước tìm thế thân, sau đó thì sao?”

Giang Luyện khẽ cười một tiếng, tiếng cười đó lập tức vang lên bên tai cô, rất gần, bởi rất gần nên khác hẳn bất kỳ khi nào trước đó, trong trầm thấp còn có chút ý tứ không nắm bắt được: lông măng trên cánh tay cô như đột nhiên dựng hết cả lên, tựa như rất nhiều mạt sắt vì một lực hấp dẫn nào đó mà run rẩy, nhón chân ngóc đầu dậy.

Cô lại nhích người sang phía Thần Côn.

Giang Luyện nói: “Ma nước mà cô Mạnh nói đến hẳn là cũng tương đương với quỷ non, cũng là một gia tộc nào đó có rất nhiều người, rất nhiều quy định.”

Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng: “Ma nước là một đám người sống ven sông nước, nghe nói thiên phú của họ là xuống nước, mấy người vị trí cao nhất có thể tự do hô hấp dưới nước, ở đó nửa ngày một ngày cũng không thành vấn đề, không cần nhờ đến bất kỳ trang bị gì, cũng không coi áp lực nước vào đâu, dường như trời sinh đã có thể sống dưới nước.”

Thần Côn nuốt nước bọt, hai mắt tỏa sáng, loại vịt cạn như lão hâm mộ nhất là kiểu này.

“Bất kể là nhìn từ phương diện nào, quỷ non và ma nước tựa hồ hẳn phải là huynh đệ cùng phe, đời đời qua lại, nhưng tôi cũng không rõ là vì sao mà hai bên dường như xưa nay đều không có ngọn nguồn gì, hơn nữa đều tuân theo một câu nói là ‘Non nước không chạm mặt’, nói cách khác, đường lớn lên trời, ai đi lối người nấy, không quấy rầy lẫn nhau, cũng không gây trở ngại lẫn nhau, lâu dần, càng ngày càng ít liên hệ, đến đời tôi, thậm chí còn có rất nhiều quỷ non cho rằng ma nước căn bản là không tồn tại.”

Thần Côn chen lời: “Ma nước hẳn là bí ẩn lắm? Tôi cũng coi như vào nam ra bắc nhiều năm rồi mà chỉ nghe đến danh hiệu quỷ non chứ ma nước thì…quả thật là chưa từng.”

“Không sai, họ giữ rất nghiêm bí mật của gia tộc, đóng kín cửa chỉ chơi một mình. Trung Quốc có ba con sông lớn nổi tiếng khởi nguồn từ Côn Lôn Sơn, trải từ nam xuống bắc, lần lượt là Hoàng Hà, Trường Giang và Lan Thương, ma nước theo đó phân chia dòng họ, mỗi bên cát cứ một sông, lần lượt ứng với họ Đinh, họ Khương và họ Dịch.”

Giang Luyện thấy hơi lạ lùng: “Chỉ có ba họ?”

“Phải, bởi vậy nên còn có một tên gọi là ‘Ba họ ma nước’.”

Ba họ…

Giang Luyện hơi nhíu mày: Làm vậy quá không thực tế rồi, ví dụ như khó tránh khỏi cưới xin với họ khác, lẽ nào bí mật này đến người bên gối cũng không nói cho biết?

Có điều cũng không rảnh suy nghĩ quá kỹ, Mạnh Thiên Tư đã tiếp tục.

“Nhà họ đời đời làm một nghề rất kỳ quái, giống như cung cấp két sắt, giúp người ta bảo quản tài vật, thu tiền thuê vậy.”

Thần Côn ngạc nhiên: “Vất vả vậy à, thế thì kiếm được mấy đồng chứ? Vì sao không đánh cá, hay là xuống nước đãi vàng ấy?”

Lão nghĩ đến ngăn đựng tiền quầy thu ngân của siêu thị, mỗi lần đều chỉ dùng để đựng tiền lẻ, rồi lại nghĩ đến người trông xe trên đường phố, một tiếng năm hào, ma nước thật sự là…quá không biết lợi dụng thiên phú của mình rồi.

Giang Luyện nói lão: “Người ta là…cái kiểu két sắt như ngân hàng Thụy Sĩ ấy.”

Non nước non nước, cảm giác như mỗi bên một vẻ vậy: tư thái của quỷ non lớn như vậy, ma nước hẳn cũng không kém bao nhiêu.

Ngân hàng Thụy Sĩ á, Thần Côn bừng tỉnh: Vậy thì trâu bò rồi, ngân hàng của cả thế giới đều là anh gửi tiền, nó trả anh lợi tức, chỉ có ngân hàng Thụy Sĩ là không những không trả lợi tức mà còn thu của anh một món tiền thuê xa xỉ, nhưng đám nhà giàu đại gia đó lại trả rất cam tâm tình nguyện, bởi tính an toàn tốt, tính bảo mật tốt, không cần phải khai báo nguồn gốc tiền, cũng không cần lo lắng chính phủ vận dụng cường quyền lấy mất tiền đi, bất kể là thiên tai, nhân họa hay chính quyền thay đổi, tài khoản còn là tiền còn.

Chỉ là gần trăm năm nay, Trung Quốc liên tiếp gặp phải mấy phen họa lớn, nào là Tây Tạng biến động, nào là dân Anh đánh vào, đến nơi xa xôi như hang Mạc Cao còn bị người ta vơ vét văn vật quý giá, chở hàng chuyến xe đi mất thì két sắt của ma nước được dựng ở đâu, bền vững đến mức nào?

Một ý nghĩ vụt lướt qua: “Két sắt…không phải là ở dưới nước đấy chứ?”

Lão đoán trúng thật rồi, Mạnh Thiên Tư đáp: “Đúng là dưới nước.”

Nghe nói ba họ có tổ sư gia, vị tổ sư gia này cũng tương đương với bà cố nội của quỷ non, ba vị tổ sư gia này từ xa xưa đã vào sâu sông nước, khai quật được không ít chỗ bí ẩn để giấu đồ dưới nước, những chỗ như vậy được gọi là “hang canh vàng”, ngụ ý rằng giấu kín báu vật, như bưng canh vàng, cũng ám chỉ rằng chỗ như vậy thành đồng vách sắt (*).

(*) Canh vàng (金汤 – kim thang) nghĩa bóng là vững chắc, kiên cố.

Tất cả hang canh vàng của ba họ hợp lại thành một quyển “lịch canh vàng”, xuống nước cất châu báu gọi là “khóa canh vàng”, tên sao ý vậy, đến kỳ hạn thì lấy tài vật ra giao lại cho khách hàng, gọi là mở canh vàng.

Thần Côn cảm khái: “Cái này gọi là dân thường vô tội, mang ngọc có tội, hẳn là có rất nhiều người không từ thủ đoạn muốn cướp lấy lịch canh vàng này.”

Giang Luyện cũng nghĩ vậy: Thời cổ đại, trang bị và kỹ thuật đều chưa tân tiến, dù có người đỏ mắt ngấp nghé cũng có lòng mà không có sức, hiện giờ thì khác, dụng cụ lặn, có bình oxy nhiều như rừng, kéo dài vô hạn tính mạng con người tới những nơi sâu hiểm.

Mạnh Thiên Tư khẽ hừ một tiếng: “Hai người nghĩ lầm rồi, có được lịch canh vàng, biết vị trí món tài vật đó ở đâu cũng vô ích. Lấy một ví dụ khác, hai người nghe ngóng được địa chỉ của một người ở số 10 đường Bắc Kinh, nhưng cứ dựa theo địa chỉ đó mà tìm có chắc là tìm được không?”

“Nếu tuy mỗi ngày người đó đều ra vào cửa nhà số 10 nhưng căn bản không ở đó thì sao – người đó đích xác là phải vào cánh cửa đó, nhưng sau khi đi vào còn phải đi đường hầm, leo tường, xuyên qua ba con phố, rẽ chừng bảy tám ngõ, mới thật sự đến nơi ở.”

Trong lòng Giang Luyện khẽ động: “Tức là trên lịch canh vàng chỉ đánh dấu một địa điểm xuống nước xác thực trên mặt nước, nhưng đi thẳng từ đó xuống căn bản không tìm được đồ mà sau khi xuống nước còn phải xuyên kênh vượt khe, đi một đoạn đường phức tạp?”

Mạnh Thiên Tư gật đầu, cô rất thích cảm giác nằm kể chuyện này: Nói một đoạn dừng một lúc, nghe họ đặt câu hỏi, đưa ra quan điểm, có căng có chùng, rất thoải mái.

Thần Côn hậm hực: “Vì cất giấu châu báu cũng thật là hao tâm tổn sức, cẩn thận tới cực điểm, đến cả đường đi cũng không chịu ghi lại bằng văn bản, chỉ cho một biển số nhà giả – vậy đi thế nào là dựa vào học thuộc à?”

Giống như vài dân tộc thiểu số vậy, không có chữ viết, không có sách vở, nhưng có ca dao truyền miệng.

Giang Luyện cũng cảm thấy không logic: “Ghi nhớ cũng không an toàn mà, bị người bắt cóc, nghiêm hình bức cung thì cũng không giữ được bí mật.”

Mạnh Thiên Tư không nhanh không chậm: “Đó chính là vấn đề, không ai biết con đường dưới nước đi như nào, dẫu là đương gia ma nước hiện tại cũng không biết – ba vị tổ sư gia để lại ba tấm bài vị tổ tiên, gọi tắt là bài vị, ma nước xuống nước khóa mở canh vàng phải ôm theo cả bài vị xuống.”

Ôm bài vị? Giang Luyện cảm thấy không sao tưởng tượng ra nổi.

Thần Côn nói ra thắc mắc trước hắn: “Như thế…không phải là quá không kính trọng tổ tiên à? Bài vị tổ tiên là để thắp hương cúng chứ, ôm tới ôm lui như vậy không kiêng kỵ sao?”

Mạnh Thiên Tư nói: “Chưa kể xong mà, kiên nhẫn chút, đó gọi là ‘thỉnh tổ sư gia nhập hồn’.”

“Sau khi họ xuống nước rồi, áp bài vị lên trán, nghe nói sẽ bị ‘nhập hồn’, quen đường quen nẻo tìm tới hang canh vàng, hoặc mở hoặc khóa, hoàn thành tất cả các thao tác, cuối cùng nổi lên mặt nước – vậy nhưng sau đó, đoạn ký ức dưới nước ấy đối với họ hoàn toàn trống rỗng, căn bản là không nhớ được.”

“Họ đã thử dùng vài cách, chẳng hại như phái người bám theo, sử dụng camera dưới nước để quay, đều vô dụng: Người bình thường không có khả năng của ma nước, không ở được lâu dưới nước, nếu anh cứ cố gắng bằng được, mang dăm mười bình oxy theo, vậy thì chắc chắn sẽ không mở được canh vàng; còn các thiết bị điện tử thì, bất kể là điện thoại di động, camera hay máy ảnh, dù chống thấm nước có tốt đến đâu cũng đều bị nhiễu.”

Nói xong, đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai nói gì, đại khái là đều đang tiêu hóa lý giải.

Im lặng một lúc, Giang Luyện bật thốt: “Nhập hồn… Lẽ nào hồn ma của tổ sư gia lại ở trong bài vị?”

Mạnh Thiên Tư cười, lần đầu tiên cô nghe kể chuyện này cũng phản ứng như vậy, thậm chí còn thẳng thắn hơn Giang Luyện…

Cô trực tiếp hỏi Mạnh Kình Tùng: “Trong bài vị của họ có ma à?”

Giường thừng rung lên một hồi làm chạc cây cũng vang lên kẽo kẹt, là Thần Côn hưng phấn bò dậy: Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện đều chưa hiểu Thần Côn, đợt lát nữa họ sẽ biết ngay, là vị “chuyên gia” này muốn phát biểu đoạn mở đầu của màn kiến giải độc đáo.

Thần Côn nói: “Nói đến ma, tôi muốn giải thích với mọi người rốt cuộc ma là gì.”

Mạnh Thiên Tư chưa từng thấy vừa vào bài đã lạc đề bao giờ: “Chúng ta không nói đến ma.”

“Không không không, cô Mạnh, cô kiên nhẫn nghe tiếp sẽ biết là tôi không lạc đề.”

Lão hắng giọng: “Cách đây rất lâu tôi đã hình thành một lý luận về ma của riêng mình, đương nhiên, không hẳn toàn bộ đều là của riêng mình, có một phần tham khảo định luật bảo toàn năng lượng của Newton.”

Địa vị của Newton đúng là rất lớn, nhưng mấu chốt là, sao lại liên quan gì đến “ma” chứ, Mạnh Thiên Tư cảm thấy không ngại nghe thử xem.

“Trong mắt tôi, ma là một loại sóng điện não, một loại năng lượng, cái được gọi là ‘nhập hồn’ chẳng qua là sóng điện não của người này vừa vặn trùng tần số với sóng điện não của người bị nhập hồn mà thôi. Trung Quốc cổ đại có hình thái cực cặp cá âm dương, nhấn mạnh ‘vạn vật trong âm có dương, trong dương có âm, bù trừ để hòa hợp’, có nghĩa là gì? Chính là, vạn vật phải âm dương điều hòa, đạt được trạng thái chính phụ cân bằng.”

Mạnh Thiên Tư nghe nửa hiểu nửa không, nhưng Thần Côn còn lôi cả văn hóa ra nói khiến cô hơi nảy sinh chút kính nể.

“Chúng ta trở lại nói về người, cái gì làm nên một con người? Vật chất và tinh thần phải cùng phát triển, thể xác và linh hồn phải cùng tồn tại, thể xác là chính, linh hồn là phụ, thiếu cái nào cũng không được, chỉ có thể xác mà không có linh hồn, gọi là cái xác không hồn, chỉ có linh hồn mà không có thể xác thì gọi là gì? Nói chung đều không thể gọi là một người chân chính, nói cách khác, một chính một phụ, hoặc là cùng tồn tại, hoặc là đều không tồn tại, như vậy, năng lượng thế gian mới có thể được bảo toàn vĩnh cửu, đó chính là sự linh hoạt trong cách áp dụng định luật bảo toàn năng lượng của Newton.”

Giang Luyện muốn nói gì đó, lại nhịn xuống: Nếu Newton biết Thần Côn linh hoạt sử dụng định luật năng lượng của mình để bảo toàn vĩnh cửu như thế, chẳng biết sẽ mừng rỡ hay suy sụp nữa.

“Dưới đây chúng ta sẽ quay trở lại chủ đề chính, người sau khi chết, linh hồn có lập tức về không hay không? Tôi cho là không, bởi thể xác con người cũng không lập tức chết hẳn mà còn sót lại sóng điện sinh học, căn cứ vào định luật bảo toàn năng lượng, linh hồn cũng sẽ không hoàn toàn về hư vô, cũng còn sót lại chút ít, bởi phải bảo toàn vĩnh cửu lẫn nhau. Phải biết rằng, người cổ đại không hỏa táng, người sau khi tắt thở, thi thể đặt ở đó để anh ta từ từ chết hẳn, linh hồn cũng giống vậy, từ từ tiêu tan, lúc nào thì hoàn toàn biến mất, thời cổ đại có một quan niệm chuyên môn là thất đầu. Sau thất đầu mới hoàn toàn hết hi vọng, chấp nhận rằng người này thực sự đã ra đi.”

“Bởi vậy nên sau thất đầu, tất cả đều trở về hư vô. Tử vong là một quá trình, không phải trong nháy mắt, cũng giống như người sinh ra phải dài dòng trải qua quá trình thai nghén vậy, tôi cho rằng tử vong của con người từ lúc bắt đầu tới khi triệt để chết đi, hẳn cũng là một quá trình.”

Giang Luyện sởn da gà, nói một cách công bằng, hắn cũng không hoàn toàn tán thành cách giải thích của Thần Côn, nhưng có một vài câu trong đó quả thực khiến hắn không nhịn được suy nghĩ sâu xa.

Mạnh Thiên Tư cũng không nói gì, cô nhớ tới Lưu Thịnh, một dao cắt họng, có lẽ ở một góc độ khác, mới chỉ là “bắt đầu tử vong”.

Thần Côn tiếp tục: “Bên trên là quy luật đại khái. Nhưng trên thế giới này luôn nảy sinh vài chuyện bất ngờ, ví dụ như bị chết oan, chịu khổ chết thảm, người như vậy, trước khi chết tinh thần sẽ hoạt động vô cùng kịch liệt, dù thể xác đã đi rồi nhưng linh hồn vẫn có thể cầm cự được ba năm rưỡi, dẫn đến năng lượng tạm thời không thể bảo toàn vĩnh cửu, chỉ là tạm thời thôi nhé, không ảnh hưởng gì tới kết quả tổng thể – cuối cùng, sóng điện não và năng lượng còn sót lại của loại mất đi vật dẫn này, nhất định sẽ từ từ suy yếu, càng ngày càng suy yếu, cho đến khi biến mất.”

Mạnh Thiên Tư bất giác “ừ” một tiếng.

Nói lâu như vậy, cuối cùng cũng được đáp lại, Thần Côn được khích lệ phấn chấn hẳn lên: “Như vậy, chúng ta trở lại với chủ đề ban đầu, Tiểu Luyện Luyện nói hồn ma của tổ sư gia nằm trong bài vị… Cô Mạnh, tổ sư gia của ma nước sống cách nay bao năm?”

Mạnh Thiên Tư không chắc chắn lắm: “Hẳn là không khác quỷ non mấy, dù sao cũng phải…hơn hai ngàn năm.”

Thần Côn vỗ đùi: “Hơn hai nghìn năm, hồn ma của tổ sư gia đã giải quyết vấn đề bảo toàn năng lượng này thế nào? Trừ phi…”

Lão đưa ra kết luận, nói rất khí phách: “Bài vị của họ có vấn đề!”

“Theo tôi, tuyệt đối không phải bài vị tổ tiên bình thường, có thể là một vật dẫn, phức tạp như não bộ của con người, có thể chứa đựng, thậm chí bảo tồn lâu dài ý thức con người, hoặc giả, là một thai thể, nói chung, là một loại vật chất thần kỳ không rõ.”

Mạnh Thiên Tư hơi lưỡng lự: “Cái này… Tôi không chắc lắm, có điều nghe họ nói, vật chất của bài vị đúng là rất đặc thù, đến nay biết được là, lửa đốt, dao chặt, nước ngâm các thứ đều không thể gây tổn thương tới nó.”

Thần Côn càng thêm kích động: Quả nhiên! Suy luận của mình đúng là cẩn thận chặt chẽ, trình độ lý luận lại tinh tiến rồi!

Lão muốn rèn sắt khi còn nóng, tung thêm hai câu, lại cảm thấy cái gì cần nói đã nói xong, bèn một lần nữa nằm trở lại giường thừng: “Cô Mạnh, cô tiếp tục đi.”

***

Mẹ nó, ngắt lời cô lâu vậy, bô bô lắm lời vậy, còn bảo cô tiếp tục, sao cô nhớ được mình nói đã đến đâu chứ.

Giang Luyện nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Nói đến ma nước phải ôm bài vị xuống nước, nhưng hoàn toàn không có ký ức gì về những chuyện đã xảy ra sau khi xuống nước.”

Mạnh Thiên Tư nối lại được, cô tổ chức ngôn ngữ rồi kể tiếp.

“Tuy có một vài ma nước cảm thấy cổ quái nhưng dù sao cũng là biện pháp lão tổ tông truyền xuống, có thể kiếm được thù lao kếch xù, bởi vậy nên họ cũng cứ thế truyền từ đời này sang đời khác mà thao tác.”

“Tuy nhiên, bắt đầu từ khoảng một trăm năm trước thì xuất hiện một tình trạng, họ không mở được canh vàng, trong cách nói của họ thì đó gọi là ‘lật nồi’, lật nồi chẳng phải việc gì hay ho, họ giúp người ta bảo quản tài vật, thu tiền cắt cổ như vậy, một khi không giao được tài vật ra, khoản bồi thường lại cũng là giá trên trời.”

“Cũng may tổ sư gia có để lại lời, dường như đã sớm tiên đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nói là có thể tới dưới Côn Lôn Sơn, đầu nguồn ba dòng sông, tìm một hang động nằm sâu trong lòng đất, thường xuyên thay đổi vị trí, còn gọi là hầm đất trôi nổi, chỉ cần tìm được hầm đất, mọi thứ đều có thể giải quyết dễ dàng.”

“Vào giữa những năm chín mươi thế kỷ trước, ma nước tập hợp nhân thủ ba họ, chia ra làm mấy đạo, đi tìm hầm đất trôi nổi. Họ tìm kiếm trải rộng khắp Tam Giang Nguyên, trong có một đạo nhân số có khả năng trên trăm, thực sự đã tìm được hầm đất kia.”

Tuy cô trần thuật rất bình tĩnh nhưng Giang Luyện vẫn nghe ra chút ý tứ không lành trong giọng cô: “Đã xảy ra chuyện?”

Mạnh Thiên Tư thở dài: “Phải, cả đạo đó gần như bị diệt toàn quân, chết tại chỗ hơn nửa, nghe nói da cháy thịt rữa, tứ chi vặn vẹo, thậm chí xương cốt còn điên cuồng mọc dài, đâm rách da thịt. Non nửa được cứu về cũng lục tục chết trong mười năm kế đó, có thể nói là…không một ai được chết yên lành.”

Thần Côn nghe mà thầm khiếp hãi: “Là…gặp phóng xạ? Hay trúng thứ độc lợi hại gì?”

Mạnh Thiên Tư cũng không đáp được.

“Sau lần đó, ma nước bị tổn thương nguyên khí, yên lặng không ít năm, nhưng hai người biết đấy, chuyện như vậy không tìm hiểu được đến tận cùng thì không qua được. Một năm trước, họ lại tổ chức đi Tam Giang Nguyên quy mô lớn, thăm dò hầm đất trôi nổi lần hai, lần này thương vong cũng nghiêm trọng, còn mất mất đương gia Đinh Bàn Lĩnh. Có điều cũng có chút tiến triển, họ phát hiện ra trong hầm đất một thứ rất kỳ quái, nói là cùng chất liệu với bài vị.”

“Ma nước liên tiếp gặp đả kích ngập đầu, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ đành phái người, vẫn đang truy tìm tung tích hầm đất trôi nổi kia, vẫn tuyên bố với bên ngoài là mình khảo sát địa chất. Mấy tháng trước, cũng chính là một năm sau cuộc thăm dò hầm đất trôi nổi lần hai, một phân đội nhỏ họ phái tới đóng ở Tam Giang Nguyên một lần nữa không ai sống sót.”

Vãi chưởng, Thần Côn suýt nữa nhảy dựng lên, lão thật sự phải sốt ruột thay cho đám ma nước này: “Tại sao lại thế, tại sao lại chết?”

Mạnh Thiên Tư hỏi một đằng đáp một nẻo: “Vậy nhưng, doanh trại đó lại nhiều thêm một người tới.”

Thần Côn và Giang Luyện gần như đồng thời truy vấn: “Ai?”

“Vị đương gia đời trước đã mất tích một năm của ma nước, Đinh Bàn Lĩnh.”

Thần Côn nổi hết cả da gà da vịt lên: “Ông ta trở lại? Trong một năm nay, ông ta đã đi đâu? Là sống ở…hầm đất trôi nổi kia sao?”

Mạnh Thiên Tư vẫn hỏi một đằng đáp một nẻo: “Phát hiện ra Đinh Bàn Lĩnh là một người Tạng bản địa, anh ta là bạn tốt với người trong doanh trại đó, hôm ấy, anh ta tới tặng thịt dê cho họ. Theo lời anh ta, lúc đó, doanh trại vốn náo nhiệt không có một bóng người, lại nhiều thêm một Đinh Bàn Lĩnh.”

“Đinh Bàn Lĩnh nói với anh ta, người của doanh trại lâm thời ra ngoài khảo sát, mình mới tới nên ở lại trông giữ. Người Tạng kia cũng tin theo, bỏ lại thịt dê rồi lái xe rời đi.”

“Lái được một đoạn, nhớ ra có chuyện quên hỏi, lại vòng về, lần này, trong doanh trại hoàn toàn không còn ai.”

Thần Côn sợ run người: “Đinh Bàn Lĩnh đâu? Chạy rồi?”

“Chết rồi.”

Theo lời ma nước kể lại, hiện trường có giấu vết tranh đấu kịch liệt, nhưng Đinh Bàn Lĩnh là tự sát, tất cả vết chân, vết cào, vết máu đều là của chính ông ấy, xem chừng là ông ấy liều mạng muốn giết chính mình song đồng thời cũng liều mạng phản kháng.

Cuối cùng vẫn phải chết, một dao xuyên họng, bên cạnh vũng máu tươi lớn là ba chữ rưỡi ông dùng ngón tay chấm máu viết.

Ba chữ đó là: Tìm quỷ non.

Chữ rưỡi là: Giúp.

Giúp, là nửa phần trên của chữ “Giúp (帮)”, bởi vậy nên, khả năng cao đó là một chữ “giúp” chưa viết xong, giúp đỡ.