Nhóm người Khưu Đống gia nhập vào chẳng khác gì một gáo nước lạnh giội vào nồi nước sôi, tuy có thể tạm giải trừ vây khốn cho Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư nhưng cũng không ngăn được ngọn lửa giàu nhiên liệu, thế sôi trào lại một lần nữa cuộn bùng lên.

Hơn nữa, quỷ non trong nháy mắt đã rơi vào thế hạ phong.

Một là lực lượng quá chênh lệch, căn bản là lấy một chọi mười; hai là nhóm Khưu Đống chỉ tới do thám, không có ý định động thủ, trên người không có vũ khí trang bị nào lợi hại; ba là quỷ non xuống tay luôn chừa lại đường sống, chỉ cốt đả thương hoặc đánh lui địch, dù sao giết người cũng là phạm pháp, không ai muốn vì chút thống khoái nhất thời mà đeo mạng người lên lưng cả – dẫu pháp luật truy cứu không tới thì lòng mình cũng khó an yên.

Nhưng họ rất nhanh phát hiện ra, đám người kia thật sự hạ sát thủ, không chút kiêng dè nào.

Nhóm họ vừa gia nhập đã đỡ trái hở phải, bốn mặt thụ địch, không bao lâu sau, chợt nghe Khuông Tiểu Lục kêu thảm một tiếng, bị một cái xẻng bổ trúng, Khưu Đống đỏ ngầu mắt, đang định lên cứu thì đồng bạn bên cạnh gầm lên giận dữ, nhưng lại bị hơn ba người kẹp đầu ôm chân, vật mạnh xuống đất.

Cứ tiếp tục thế này thì toi mạng cả đám, Khưu Đống nghiến răng, tung mình nhảy lên, đụng ngã ba người đang cưỡi trên người đồng bạn kia, lại mò lấy một cái cuốc rơi xuống trong lúc hỗn chiến, vung dọc quét ngang, lạc giọng hét: “Mọi người yểm hộ cho cô Mạnh!”

Lời còn chưa dứt, một tráng hán tung người nhào vào cái cuốc, kiên quyết ép thế quét ngang của cái cuốc xuống, Khưu Đống định gắng sức đoạt lại, chợt thấy sau đầu nổi lên tiếng gió đột kích, lập tức buông tay lăn sang bên cạnh nhưng vẫn bị muộn: bên vai chợt đau nhói, lúc ngẩng lên nhìn, một lão già móm răng rút lưỡi liềm ra, làm bộ lại muốn chém xuống.

Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện bị chừng mười người vây công, thể lực của cô còn chưa hồi phục, trải qua một trận chiến kịch liệt như vậy, đã khó cầm cự tiếp, cũng may có Giang Luyện thỉnh thoảng giúp đỡ bảo vệ, nhưng dẫu vậy cũng đã bị thương vài chỗ. Vết thương của Giang Luyện còn nhiều hơn, may là đều không phải chỗ yếu hại, đang thầm nóng ruột thì có hai quỷ non nghe thấy tiếng hét của Khưu Đống, nhịn đau mang vết thương đánh tới, quát một tiếng, dáng vẻ cùng liều mạng, một người gục còn muốn đạp thêm một người nữa, nhất thời mở ra một kẽ hở cho vòng vây.

Giang Luyện căn đúng thời cơ, kéo Mạnh Thiên Tư xông ra từ kẽ hở này.

Vừa lao ra được tầm mười bước thì một thanh đao Miêu chuôi vòng sáng loáng từ mé bên đâm tới, Giang Luyện vội dừng bước, chỉ cảm thấy bụng dưới lạnh buốt, áo đã rách, trên da nóng rực, đã trúng một nhát, may là còn chưa mổ bụng thủng dạ dày.

Bạch Thủy Tiêu rốt cuộc cũng lộ diện.

Vì Bạch Thủy Tiêu mà mấy giây tiên cơ hai hộ núi phải dốc hết toàn lực mới đổi được lại bị uổng phí, mắt thấy người phía sau cũng sắp đuổi tới nơi vây lại, Mạnh Thiên Tư nói cực nhanh một câu: “Anh liều mạng cũng phải giữ chân được họ, đừng để người khác đuổi theo tôi…”

Lời còn chưa dứt, đao phong của Bạch Thủy Tiêu lại ập tới, Mạnh Thiên Tư không cách nào nói thêm được gì nữa, lăn mình né đi, vươn tay đẩy lưng Giang Luyện ra ngăn cản, mình thì nương lực thế đẩy này mà nhanh chóng chạy vụt vào bóng tối bên cạnh.

Mục tiêu của Bạch Thủy Tiêu là cô, sao có thể để cô chạy thoát, nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người đuổi theo.

Nói thật thì, Giang Luyện nghe không hiểu lắm câu nói của Mạnh Thiên Tư, cho đến khi cô bỏ chạy, đẩy hắn ra cản Bạch Thủy Tiêu, trong lòng càng thêm lạnh ngắt, nhưng trông thấy Bạch Thủy Tiêu co giò đuổi theo, vẫn vô thức nhào lên xô Bạch Thủy Tiêu ngã xuống đất, mà gần như cùng lúc đó, phía sau lại có hai người nữa xông tới, một người ôm hông hắn, một người ôm chân hắn.

Nửa người dưới Giang Luyện cơ hồ không làm được gì, tự biết hôm nay quá nửa là phải nộp mạng tại đây, trông thấy Bạch Thủy Tiêu còn đang giãy giụa bò dậy, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, vươn tay tới kéo tóc cô ta giật ngược lại phía mình. Bạch Thủy Tiêu kêu lên, búi tóc xõa tung, trong lòng Giang Luyện khẽ động, đang định kiểm tra xem dây chuyền có thật là ở trong đó không, khóe mắt liếc có hai bóng người đuổi tới, dứt khoát đã làm thì làm hẳn, một tay tóm lấy eo Bạch Thủy Tiêu, khớp hàm khẽ nghiến, bả vai khiêng lên, lấy cô ta làm bao tải ném, đánh ngã hai người kia, ba người lăn lóc.

Giang Luyện cười to, cảm thấy quả này thật quá thống khoái, hắn quay đầu kêu với về hướng Mạnh Thiên Tư biến mất: “Mạnh Thiên Tư, nếu tôi chết, đừng quên chuyện cô đã đáp ứng tôi.”

Vừa dứt lời, trên vai đã ăn một dao, hắn nhịn đau quay đầu, vận hết sức lực còn lại táng thẳng một quyền vào cằm kẻ kia. Kẻ kia lảo đảo ngã xuống, lại lộ ra người phụ nữ mặc áo hai dây đỏ sau lưng. Ả đã máu me đầy mặt, không còn thấy rõ mặt mũi nữa, chỉ biết là đang dữ tợn cười sằng sặc, bởi hé ra hàm răng trắng nhởn nổi bật, đều dính máu chảy từ trên mặt xuống.

Bên tai không ngừng vang lên tiếng quát tháo xen lẫn tiếng kêu thảm của quỷ non, Giang Luyện cười khổ, cơn tức trong lòng chợt buông lơi: Tre già măng mọc, cây này nối cây sau là chuyện đã từ xưa…

Ngón tay khẽ cuộn lại, bỗng rờ tơi một sợi dây chuyền trên mặt đất, Giang Luyện không còn hơi sức đâu mà kiểm tra nữa, vô thức nắm vào lòng bàn tay: Là sợi dây chuyền của Mạnh Thiên Tư à? Có lẽ, ban nãy búi tóc của Bạch Thủy Tiêu xõa ra, có khả năng đã tuột xuống lúc ấy…

***

Đúng lúc ấy, trong rừng rậm bao la, trời đêm bát ngát, đột nhiên vang lên một hồi tiếng huýt gió hùng hồn khó tả.

Âm thanh này như một làn sóng khí, cuồn cuộn tỏa ra, nghe thì trầm thấp, lại như có cường độ có thể xâm nhập vào lòng người, sau khi thứ tiếng đó vang lên, trong núi rừng đột nhiên tĩnh bặt, cây lá như bị cố định lại, dường như đến gió cũng tan biến hầu như không còn.

Những dân trại như điên loạn này dừng sững lại trong khoảnh khắc. Tiếng huýt gió tựa hồ có thể kích thích nỗi sợ nguyên thủy đối với rừng núi, đêm tối và thú dữ vẫn luôn tồn tại từ xa xưa đến nay, ẩn sâu dưới đáy lòng con người.

Cách đó không xa, Bạch Thủy Tiêu đầu tóc rối tung, ngửa đầu nhìn về phía rừng rậm tối đen như mực đằng xa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi không khống chế được khẽ run run.

Sau đó, từ sự yên lặng chết chóc này dần tràn ra âm thanh.

Bắt đầu, như là có gió, khiến người ta nhớ tới câu “Gió rì rào, lá cây xào xạc” trong “Sở từ – Cửu ca”, ngay sau đó là tiếng huyên náo che trời lấp đất như có hàng ngàn hàng vạn sóng âm, xếp thành thế núi đáp khe thưa, tràn về phía này, cây cối phía xa không chịu nổi mà chao đảo, lớp sau xô lớp trước, nhấp nhô không dứt như sóng biển giữa không trung.

Giang Luyện nhìn mà ngơ ngẩn, người phụ nữ cầm lưỡi liềm bên cạnh quên mất việc phải tấn công hắn, hàm răng không ngừng đánh vào nhau cành cạch, cánh tay, bả vai và phần lưng lộ ra ngoài đều sởn hết da gà lên.

Bạch Thủy Tiêu thì thào một câu: “Đi.”

Lần đầu tiên nói hoàn toàn không phát ra được tiếng nào, cô ta gần như hoang đường mà nhớ tới Huống Mỹ Doanh, thì ra trong tình huống cực độ sợ hãi, con người đến giọng nói cũng mất sức, thực sự sẽ tắt tiếng.

Bạch Thủy Tiêu nuốt nước bọt, lần này, giọng nói như vạch bão phóng ra, chói tai đến biến âm: “Đi mau!”

Bấy giờ, dân trại mới tỉnh khỏi cơn mê, nhấc chân chạy thẳng, trong sóng người tan tác này là mấy hộ núi nằm sấp, Khưu Đống cả người đẫm máu ngửa đầu gào lên: “Thú rừng động rồi! Mau kết trận!”

Giữa lúc nói, gã cũng nhìn thấy Giang Luyện, nhớ ra người này ban nãy hình như đã giúp đỡ Mạnh Thiên Tư, do dự một thoáng rồi hét lên với hắn: “Anh cũng qua đây, nhanh!”

Những lúc thế này cứ nghe lời là được, Giang Luyện thất tha thất thểu, ba chân bốn cẳng chạy tới, lúc tới trước mặt, chợt nghe tiếng tí tách tí tách rơi xuống đất như mưa rơi, vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy giữa không trung lá rụng xoay vòng, vô số những con khỉ hoang to nhỏ đang không ngừng nhấp nhô nhảy vọt giữa các tán cây, không những thế, trên cao hơn còn có vượn đu bám, như có người thúc giục, trực tiếp đuổi theo đám người đang chạy thục mạng kia.

Khưu Đống túm lấy Giang Luyện, kéo hắn vào giữa nhóm người, nhanh chóng kết trận.

Gọi là “trận” nhưng thực chất chỉ là một kiểu tư thế: Cả nhóm quay lưng vào trong, mặt hướng ra ngoài, tất cả đều gót chân chấm đất, đầu ngón chân nhếch lên, cơ thể ngả vào giữa, gáy nối lại một chỗ, tạo thành một vòng tròn hình nón, hai tay dựng hai bên đầu như sừng hươu, năm ngón xòe ra, miệng như lẩm bẩm.

Giang Luyện bị quây vào giữa, chỉ có thể ngồi quỳ xuống, phát hiện trên đầu có máu chảy xuống, lúc ngẩng lên nhìn, là một hộ núi trong đó bị thương quá nặng, tuy có đồng bạn dìu đỡ gắng sức kết trận nhưng đứng không nổi, thân mình không ngừng run rẩy, làm cả trận pháp đều có vẻ nguy ngập khốn đốn. Giang Luyện vươn tay ra đỡ ngang lưng anh ta như một cái giá chống anh ta lên, lại xuyên qua giữa hai chân nhóm người nhìn ra ngoài.

Lúc này, sóng người đã tản đi, đèn bão, đèn pin và đuốc rơi lung tung khắp đất, những luồng sáng ngổn ngang kéo dài trên mặt đất, ngọn lửa bập bùng còn chưa cháy hết, thế dần yếu đi, phát ra những tiếng lách tách nho nhỏ – ai cũng đều biết nguồn sáng phải đặt ở trên cao thì mới có thể chiếu sáng một khoảng không gian ở mức độ rộng nhất, hiện giờ tất cả nguồn sáng đều ở dưới thấp, khiến nơi cao hơn chìm vào u tối mơ hồ.

Nhưng trong bóng tối gần như không rõ ràng đó lại không ngừng có những có bóng đen cường tráng nhanh nhẹn lướt vụt qua.

Có một nhóm hơn mười con, mình thon như chó, khí thế vô cùng hung hãn, Giang Luyện hoài nghi đó là sói Miêu, là cọp ngựa; có con thân hình to lớn, ít nhất cũng phải hai ba trăm cân, như một luồng gió tối đen lướt qua bên cạnh, răng nanh chìa ra như lưỡi dao sắc nhọn cắm ngược, bên thân còn có mấy con nhỏ hơn chút, hẳn là lợn rừng mõm lưỡi lê trong truyền thuyết của Tương Tây; có liên tiếp vài con như mèo mà lớn hơn mèo, dọc thân vằn đen hình mây, mười phần chắc đến tám chín là báo hoa hoang dã; còn có loài vật tiếng kêu xì xì với lớp vẩy lấp lánh ánh sáng lạnh thấu xương, vèo một cái đã vọt mất không thấy đâu nữa, quá nửa là loài mãng xà mà mỗi lần nhắc tới cụ nuôi đều biến sắc…

Gần trong gang tấc với nhiều loài mãnh thú đó giờ chỉ mới được nghe tên như vậy mà lại không có chấn song lồng sắt, cảm giác áp lực khổng lồ và hơi thở nguy hiểm quấn quanh thân, Giang Luyện không nhịn được hơi hoảng hốt, hắn nuốt nước bọt, nhắm mắt lại trấn định tâm thần, dần dần nghe ra “thần chú” nhóm Khưu Đống đang thấp giọng niệm đi niệm lại.

Đó không phải thần chú, là thiên “Quỷ non” trong “Sở từ – Cửu ca” của Khuất Nguyên.

Là đang cầu xin bà cố tổ trong truyền thuyết phù hộ à? Nữ yêu tinh diễm lệ, thần bí khó lường sống vào mấy ngàn năm trước ấy thực sự sẽ bảo hộ cho họ sao?

Giang Luyện vốn không tin điều này, nhưng những gì nhìn thấy trước mắt lại không khỏi khiến hắn tin tưởng.

Bốn phía dần tĩnh lặng, ngọn lửa bập bùng đã sớm tắt, đến tiếng cháy lách tách cũng không còn nữa, giọng nói khàn khàn trầm thấp của nhóm Khưu Đống quyện vào nhau, trở nên rất rõ ràng…

“…Khoác cỏ thơm, lưng thắt dây tơ, mắt ngóng nhìn, cười mỉm như mơ, dáng thiết tha, dịu dàng, xinh đẹp, xe tân di dùng báo đỏ kéo, cờ ngọc quế dắt chồn hoa theo…”

Niệm đến đây thì dừng lại.

Giang Luyện nhìn ra ngoài.

Rốt cuộc hắn cũng trông thấy Mạnh Thiên Tư.

***

Mạnh Thiên Tư nhìn khác hẳn ban nãy, không giống với bất kỳ lúc nào trước đây. Cô mặc rất ít, ống tay áo, vạt áo và ống quần đều đã dùng dao cắt bỏ, quanh eo quấn cành lá tùng la, hơn phân nửa da thịt đều để trần, được bóng tối làm nên, trông càng thêm trắng trẻo.

Vóc dáng cô rất đẹp, nhưng cũng không phải đẹp kiểu yếu ớt: vai cổ cao thẳng, vòng eo trơn mượt, cánh tay mảnh khảnh mà dẻo dai, đôi chân thon dài mà mạnh mẽ, lúc đi lại, anh có thể thấp thoáng nhìn ra bắp thịt căng mịn cân xứng. Cô đi chân trần, mái tóc dài xõa tung, hơi rối, cánh tay và hai chân đều có vết máu, nhưng điều ấy cũng không khiến cô trở nên nhếch nhác mà ngược lại, tăng thêm vẻ rắn rỏi và sức quyến rũ gần như hoang dã.

Bên cạnh cô là một con…

Giang Luyện hít mạnh một hơi.

Là hổ.

Hắn biết tiếng huýt gió ban nãy vang lên thế nào rồi, hổ gầm sơn lâm, tục ngữ có câu “gió theo hổ, mây theo rồng”, gió là sự chuyển động của không khí, gió hổ tương cảm, tiếng huýt vang lên bốn bề nổi gió, quả nhiên.

Giang Luyện cũng không phải là chưa từng thấy hổ, nhưng nhiều năm nay, hổ hoặc là bị sở thú hóa, hoặc là bị hoạt hình hóa, thế nên hắn đã gần như quên mất tướng mạo vốn có của hổ.

Đấy là một con hổ đã có tuổi, cũng là một con hổ lớn, thân dài gần ba mét, chỉ tính cái đuôi như một chiếc bàn chải bằng thép đang hơi vểnh lên kia đã một mét rồi, giống hổ Hoa Nam rất ít khi có thể to dài được đến vậy.

Lúc nó dời bước, nệm thịt đầy đặn, không một tiếng động, bắp thịt trên người lại rất có lực đạo mà nhấp nhô theo chuyển động, có thể từ đó suy ra được, dưới lớp da lông bao phủ ẩn chứ sức mạnh rung núi lay rừng như thế nào, nghe nói, cái tát của hổ nặng đến một tấn, bởi vậy nên có thể dễ dàng tát chết một người, cũng chẳng biết có thật hay không.

Vì không đủ sáng nên trong màn đêm đen kịt, hai mắt hổ thoạt nhìn cứ như hai quả bóng bàn lớn phát ra ánh sáng trắng, mắt hổ trừng trừng khiến người ta không dám đối diện, rất sợ sẽ bị hợp hồn đoạt phách.

Lúc một người một hổ này đi qua, Giang Luyện đến hít thở cũng ngừng lại.

Không chỉ hắn, nhóm Khưu Đống cũng đều cương cứng người, gắng đứng thật vững trong khoảnh khắc này. Giang Luyện đế ý thấy cánh tay và bên chân hướng về phía hắn của Mạnh Thiên Tư đều có vết dao, máu chảy xuống đều là từ vết thương này mà ra, nhưng cái này nhất định không phải là bị khi giao đấu: bởi ba vết trên nằm ngang, ba vết dưới hình cung ngược, xếp hàng rất ngay ngắn, khoảng cách gần như đồng đều.

Con hổ mà Mạnh Thiên Tư dẫn tới đứng cách đó không xa, in lên con ngươi Giang Luyện hai cái bóng một đứng một ngồi.

Từ đằng xa có tiếng thú gầm vọng lại, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài tiếng người kêu lên thảm thiết.

Cũng không biết bao lâu sau, Giang Luyện nhìn thấy Mạnh Thiên Tư buông tay xuống, xoa xoa đầu con hổ.

Con hổ kia đứng dậy, quay đầu rời đi, bước chân ban đầu chậm rãi uy vũ, lát sau, tung người vọt đi, biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Đến tận lúc này, mấy người quanh hắn mới chính thức thả lỏng người, Giang Luyện nghe tiếng Khưu Đống thì thào: “Núi Tương Tây chúng ta đúng là thật sự không còn hổ nữa rồi.”

Người bên cạnh tiếp lời gã: “Phải đó, tôi nghe nội tôi nói, năm bốn chín quân giải phóng diệt hổ, trong vòng nửa năm đã diệt hơn tám mươi con khắp tám huyện toàn khu, chỉ tính riêng quả núi sau trại nhà nội tôi thôi đã đánh chết bốn con rồi… Hiện giờ ở giữa núi sâu, cô Mạnh niệm chú phạm vi rộng như thế cũng chỉ có một con này, nhìn nó đã lớn tuổi, bên người lại không có con cọp nhỏ nào.”

Chỉ sợ cũng là con cuối cùng trong núi lớn Tương Tây.

***

Lúc thú núi động khí thế mãnh liệt, hội tụ lại thành một đợt sóng triều tiến công, rất có thanh thế rung trời chuyển đất, lúc đi lại chỉ phân tán bốn phía, ngoài thỉnh thoảng vọng lại một hai tiếng thú gầm ra thì gần như lặng yên không một tiếng động.

Tất cả những gì vừa xảy ra dường như chỉ là một giấc mộng đêm rừng.

Mấy đống lửa trại liên tiếp nổi lên, bãi chiến trường mấy phút trước còn làm kinh tâm động phách giờ đã thành khu doanh trại lâm thời nương thân.

Quỷ non gần như ai nấy đều bị thương, có hai người bị thương rất nặng, nhóm Khưu Đống cũng không mang theo thuốc thang gì, chỉ có thể liệu cơm gắp mắm, dẫn vài người bị thương nhẹ đi tìm thảo dược ở chung quanh, sau đó phân người ra làm hai tốp, một tốp chăm sóc cho người bị trọng thương, một tốp băng bó giúp Mạnh Thiên Tư.

Không có băng gạc, chỉ có thể mỗi người cắt xé một miếng quần áo xuống, tiếng vải xe vang lên không dứt bên tai. Giang Luyện không giúp đỡ được gì, bèn dứt khoát đứng ra ngoài cho khỏi làm lỡ chuyện của người ta.

Mãi đến khi Khưu Đống đã băng bó cho Mạnh Thiên Tư xong, hắn mới đi lên, đưa vật trong tay cho cô: “Của cô.”

Mạnh Thiên Tư và Khưu Đống cùng ngẩng đầu lên.

Dưới ánh lửa sáng rực bập bùng, giữa ngón tay Giang Luyện rủ xuống một sợi dây chuyền màu vàng đồng, đầu sợi hãy còn rung rinh, vài mảnh tròn mỏng nhẹ chạm cọ vào nhau, phát ra những tiếng chuông rất khẽ.

Môi Khưu Đống mấp máy, tựa hồ muốn nói gì nhưng lại nhịn xuống.

Mạnh Thiên Tư chẳng ừ hử gì: “Cái này à.”

Cô giơ tay lên đón, đầu ngón tay vô tình chạm lướt qua hắn, mãi đến khi nắm sợi dây chuyền vào lòng bàn tay rồi mới cười khẽ, lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Thanh toán xong, anh có thể rời đi được rồi.”

Lại phân phó Khưu Đống: “Gọi điện cho Mạnh Kình Tùng, thuận tiện hỏi anh ấy xem có tìm được Huống Mỹ Doanh và Vi Bưu không, nếu tìm được thì đừng làm khó họ.”

Bản hoàn chỉnh của bài Quỷ non (Sơn quỷ) trong “Sở từ – Cửu ca” của Khuất Nguyên và bản dịch thơ của Phạm Thị Hảo trên báo Hồn Việt số 37 tháng 7/2010, tớ cũng sẽ dùng bản dịch này cho mỗi lần bài thơ xuất hiện trong truyện (thực ra cũng làm gì còn nữa):

Nhược hữu nhân hề sơn chi a,

Bị bệ lệ hề đới nữ la.

Ký hàm thê hề hựu nghi tiếu,

Tử mộ dư hề thiện yểu điệu.

Thừa xích báo hề tòng văn ly,

Tân di xa hề kết quế kỳ.

Bị thạch lan hề đới đỗ hành,

Chiết phương hinh hề di sở tư.

Dư xứ u hoàng hề chung bất kiến thiên,

Lộ hiểm nan hề độc hậu lai.

Biểu độc lập hề sơn chi thượng,

Vân dung dung hề nhi tại hạ.

Diểu minh minh hề khương trú hối,

Đông phong phiêu hề thần linh vũ.

Lưu linh tu hề đảm vong quy,

Tuế ký yến hề thục hoa dư?

Thái tam tú hề ư sơn gian,

Thạch lỗi lỗi hề cát mạn mạn.

Oán công tử hề trướng vong quy,

Quân tư ngã hề bất đắc nhàn.

Sơn trung nhân hề phương đỗ nhược,

Ẩm thạch tuyền hề âm tùng bách.

Quân tư ngã hề nhiên nghi tác.

Lôi điền điền hề vũ minh minh,

Viên thu thu hề hựu dạ minh.

Phong táp táp hề mộc tiêu tiêu,

Tư công tử hề đồ ly ưu.

Dường như có người trên góc núi

Khoác cỏ thơm, lưng thắt dây tơ

Mắt ngóng nhìn, cười mỉm như mơ

Dáng thiết tha, dịu dàng, xinh đẹp

Xe tân di dùng báo đỏ kéo

Cờ ngọc quế dắt chồn hoa theo

Mui xe lan buộc đai đỗ hạnh

Tìm hoa thơm hái tặng bạn tình

Chốn thâm sâu, trời mây chẳng thấy

Đường gập ghềnh, ta tới trễ chăng?

Đứng lặng một mình nơi đầu núi

Phía bên kia, mây kéo giăng hàng

Ban ngày mà âm u mù mịt

Gió đông táp, mưa rơi nặng hạt

Ngóng đợi chàng, quên cả chuyện về

Hồng nhan tàn, tươi lại được sao?

Hái linh chi bên bờ khe suối

Đá lởm chởm, rậm rì cây cối

Oán bạn lòng quên cả chuyện về

Chàng nhớ ta nhưng chẳng rảnh chăng?

Người trong núi khác nào cỏ thơm

Ăn bóng tùng, uống nước suối trong

Lòng nhớ chàng, một mình lặng lẽ

Phải vì chàng nghi hoặc ta chăng?

Tiếng sấm rền, mưa mù u ám

Vượn hú đêm, não nuột tiếng kêu

Gió rì rào, lá cây xào xạc

Nhớ bạn lòng, luống những bi thương…

Bản phổ nhạc của ai-đô Winky Thiiiiiiiiiiiii Nghe cho thấm ạ:)))))

Hoặc là nghe bản cover này của Hoàng Thi Phù, giọng nữ chuẩn vang, ảo, ma mị đúng tính chất quỷ non ~