Có tức không à? Có chứ, nếu không phải kẻ bày trận quá ngoan tuyệt, đã giết người còn lấy mất sợi dây chuyền, thì hắn sao đến mức rơi vào tình cảnh bây giờ.

Giang Luyện cảm thấy mình như không dưng rơi vào một cục diện hỗn loạn khổng lồ: thận châu bị hủy, dính líu vào án mạng, đồng bạn bị bắt làm con tin, mình cũng bị người khác khống chế, không thể không giúp người ta tìm dây chuyền…

Hắn giơ tay phải lên, lật lên lật xuống lòng bàn tay mu bàn bày xem hai lượt, mắng nó như một ông cụ mắng đứa cháu không ra gì: “Mày nói xem mày có hèn hạ không hả?”

Giật cái gì không giật lại đi giật dây chuyền của Mạnh Thiên Tư, giật lầm một cái để hận nghìn đời, đắc tội một cô ả lai lịch thì to mà bụng dạ thì nhỏ.

***

Phía sau trại Bát Kháng kề sát núi vậy nhưng người trong trại gần như không bao giờ lên núi, bởi trại Bát Kháng vốn đã xúc đất xúc đá gắng gượng dựng trại nơi hõm núi hoang vu, chẳng khác nào xây nhà ngay bên nanh hổ vuốt sói, phía sau thông thẳng vào núi thẳm không có lấy một dấu vết nào của con người – thời xưa, vào những ngày tuyết lớn mùa đông, không kiếm được thức ăn, hổ sói bị đói thường hay mượn con đường này để tới gần trại vồ người, khiến dân trại không thể không đặt bẫy quanh thôn trại, đúng giờ vác dao cuốc gậy gộc tuần tra xung quanh.

Lúc mới giải phóng, liên tiếp gặp phải chiến loạn phỉ loạn, mấy loài cầm thú này cũng ra ngoài góp vui, làng xóm các nơi đều gặp rất nhiều chuyện hổ sói tấn công người, sau khi báo cáo lên trên, đúng lúc quân bốn bảy (*) quân giải phóng đang phụ trách trừ loạn ở Tương Tây, trang bị kĩ thuật tân tiến đời mới, bèn nhân thể diệt hổ diệt sói, đến cả pháo cối kiểu sáu mươi cũng đem ra dùng, hiệu quả còn cao hơn thợ cọp Mai Sơn, diệt một trận đã gần như sạch bong.

(*) Quân đoàn 47 của quân đội giải phóng nhân dân Trung Quốc là một đơn vị lục quân được thành lập từ năm 1930, quân bộ chính đóng ở khu Lâm Đồng, thành phố Tây An tỉnh Thiểm Tây, nay đã giải trừ quân bị.

Nhưng Tương Tây dù sao cũng lắm núi nhiều rừng, khó mà có thể nói được có con cá lọt lưới nào núp sâu bên trong sinh sôi nảy nở hay không, bởi vậy nên người bản địa họp chợ đi đường đều chỉ đi đường núi lúc đông người, rất ít ai nổi hứng đi khai phá đường mới.

Lúc Giang Luyện mới vào trại, lão Gàn đã nhiều lần nhấn mạnh với hắn rằng núi rừng hung hiểm, đó cũng là lí do vì sao đêm mưa vào núi hắn đều mang bình xịt hơi cay theo – núi rừng là nơi ở của hổ báo thú vật, hắn là khách ngoại lai, tới đây hí hoáy đã là mượn đường quấy nhiễu rồi, nếu còn đem dao súng hung khí vào đối phó với người ta thì không khỏi quá ngang ngược rồi.

Trên con đường mòn hỗn tạp dấu chân, hẳn là do quỷ non để lại sau khi điều tra. Đám người này làm việc không ẩu tả chút nào, nơi họ đã sàng lọc cẩn thận đoán chừng đều không bỏ sót cái gì.

Giang Luyện không cam lòng, tiếp tục đi vào sâu hơn.

Con đường phía sau lác đác đá vụn, cành mục lá úa chất thành đống, càng lúc càng khó đi, nhưng đối với hắn thì cũng chẳng thành vấn đề gì, thứ nhất, thân thủ hắn không tệ, đi lại cũng nhanh nhẹn, bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm nhảy mượn đà, tốc độ bước đi ít nhất phải cao hơn gấp rưỡi gấp đôi lần người thường; thứ hai, đã ra vào mấy lần đêm mưa nên cũng hiểu được đại khái tình hình đường đi, coi như quen việc dễ làm – phiền phức nằm ở chỗ ngọn lửa trên đuốc càng lúc càng yếu: dù sao cũng không phải là đuốc nhúng dầu, chỉ tiện tay rút củi dưới đáy nồi ra dùng, khả năng duy trì đốt lửa có hạn, ngọn lửa dần nhỏ đi tối lại, lung lay qua lại như một đàn đom đóm màu đỏ, trông chẳng khác gì ma trơi, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt mất.

Không đủ khả năng chiếu sáng thì cũng khó mà đi xa được, Giang Luyện đang lưỡng lự không biết có nên vòng về không thì chẳng biết chính xác là từ hướng nào bỗng loáng thoáng vọng lại tiếng gầm gào quái dị.

Thứ tiếng đó vừa nghẹn ngào vừa the thé, nghe như tiếng chó con mới sinh chưa đầy tháng sủa, khiến người ta nghe mà khó ở.

Giang Luyện chợt rùng mình trong sát na.

Mấy lần trước vào núi, đại khái là vì có gió lớn mưa to, dã thú cũng không muốn ra khỏi ổ nên quả thật là chưa từng gặp phải, vượt núi băng rừng cũng không thấy sợ, nhưng hiện giờ không gió cũng chẳng mưa, tĩnh lặng như tờ, giữa trời còn treo mảnh trăng trắng nhởn như nanh thú, trông sao cũng thấy vắng lặng yên bình song hắn lại như đứng trước đầu gió, cả người rét lạnh.

Giang Luyện thu bước, xoay người định đi, liếc mắt qua một chỗ nọ lại khựng lại.

Phía trước cách hắn mười bước, dưới gốc một lùm dăm bảy cây sam cao lớn ngổn ngang những vệt trắng xóa như có ai dùng bột thạch cao quệt lung tung lên.

Quái thật, màu sắc nổi bật như vậy mà sao mấy lần trước hắn lại không thấy? Chẳng lẽ là mới bôi?

Ngọn lửa vẫn còn duy trì được đôi chốc, Giang Luyện nhất thời hiếu kỳ, tiến lên xem.

Có ánh lửa soi chiếu, hắn nhìn rõ được: những vệt trắng đó thực chất đều là những vết cào bằng móng vuốt sắc nhọn, chỉ có điều lực cào quá lớn khiến lớp biểu bì bị tróc ra, để lộ phần thịt vỏ nhạt màu.

Giang Luyện sờ tay lên vết cào, cảm giác ươn ướt, chắc là mới cào, lại lùi ra sau xem xét quanh cây, trên đất bùn quả nhiên có không ít dấu vuốt, cũng không lớn, nhìn khá giống vết chân chó, hơn nữa số lượng tuyệt đối không chỉ có một con.

Chó hoang à?

Trong ấn tượng của Giang Luyện, đối với loài chó, cây chỉ có công năng hỗ trợ đi tiểu mà thôi, nhiều chó ra sức bào cây như vậy là vì sao chứ?

Giang Luyện ngẩng đầu nhìn lên cao.

Trên chạc cây lớn cao tầm bảy, tám mét có thứ gì đó mềm oặt treo rũ, Giang Luyện còn tưởng là khỉ ­– có vài con khỉ khi chết sẽ treo trên chạc cây như rong biển giống vậy.

Có điều rất nhanh sau đó hắn phát hiện, đó thật ra là một người.

Còn là một cô gái.

***

Lão Gàn ngả người kề bên lò sưởi uống say đến mắt lờ đờ, chợt thấy Giang Luyện cõng một cô gái như cái hồ lô máu trở về, cả kinh há hốc mồm, sững sờ tại chỗ.

Giang Luyện trừng lão: “Đờ ra đó làm gì, cứu người đi chứ.”

Ờ, đúng, lão Gàn vội vàng đứng dậy, luống cuống chạy vào nhà, lôi chiếu ra trải xuống mặt sàn phòng khách, lại giúp Giang Luyện đặt cô gái kia lên. Giang Luyện không rảnh nhiều lời, rảo bước lên tầng lấy hộp cấp cứu.

Lúc xuống dưới, trông thấy lão Gàn đang ngẩn người nhìn chòng chọc cô gái kia.

Lão già này thật chẳng trông cậy được gì, Giang Luyện lười nói lão, nhanh chóng lục tìm trong hộp cấp cứu lấy kéo, kẹp ghim và băng vải ra. Lúc này lão Gàn mới hồi thần được, thình lình thốt ra một câu: “Tôi biết cô gái này.”

“Hả?”

“Tôi biết thật đấy,” lão Gàn nói giọng chắc nịch, “Hôm nay tôi lên huyện ăn, cô ấy ngồi bàn bên cạnh bàn tôi.”

Giang Luyện nổi cáu: “Đã là người quen thì lão còn đứng đó làm gì?”

Lão Gàn như vừa tỉnh lại khỏi cơn mê, tay chân rốt cuộc cũng nhanh nhẹn hơn, lấy khăn mặt bưng nước nóng tới. Trên người cô gái kia có vết cào xước, có cả vết thương do dao, vết cào phân bố khắp người, từng vệt từng vệt, quần áo rách bươm, nhất thời không phân biệt rõ được vết dao thế nào, chỉ biết vết dễ thấy nhất là ở bụng, mạnh tay hơn chút nữa là gần như mổ bụng rồi.

Giang Luyện cắt quần áo của cô gái ra, vắt khăn lau người cho cô trước. Có lẽ là do động tác lớn chạm tới vết thương, cô gái kia trong cơn đau nhức khôn cùng, đột nhiên mở mắt.

Ánh mắt ban đầu ngơ ngác, trong chớp mắt đã biến thành hoảng sợ cực độ, giọng khản đặc hét lên: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi chỉ đi ngang qua, tôi chỉ đi ngang qua thôi mà…”

Cô đã bị thương vậy rồi mà còn giãy loạn được vậy cơ à? Giang Luyện vội ghì vai cô xuống, ổn định cơ thể cô, mềm giọng nói: “Đừng sợ, cô bây giờ rất an toàn.”

Cô gái kia co quắp nhìn hắn, có lẽ là cảm thấy người này trông có vẻ hiền lành, đúng là không có ý gây tổn thương cho mình nên không còn run lẩy bẩy như trước nữa, sau đó ánh mắt dần rã ra, lại ngất đi.

Bấy giờ Giang Luyện mới rảnh tay, giúp cô rửa sạch băng bó, kỳ thực có vài vết thương cần phải khâu lại nhưng việc đó quá tinh vi, hắn không làm được.

Lão Gàn ngồi bên cạnh hỗ trợ, lải nhải phát biểu ý kiến.

“Cọp ngựa, chắc chắn là đụng phải cọp ngựa.”

Tay Giang Luyện không ngừng bận rộn: “Đó là cái gì?”

“Là con sài đó, còn gọi là sói miêu, hổ cũng phải sợ nó, người xưa nói núi mà có cọp ngựa thì hổ cũng không dám xưng vương.”

Sói miêu.

Nhớ ra rồi, cụ nuôi từng nhắc tới loài thú dữ này, nói là hình thể không lớn, không khác chó làm bao, lông vàng, mặt như mặt ngựa, tiếng kêu nghèn nghẹn eo éo như quỷ khóc, vô cùng rợn người.

Một con sói miêu thực ra không đáng sợ, đáng sợ là khi chúng hoạt động quần thể, hợp tác chiến đấu, hành động vô cùng bén nhạy, nanh vuốt sắc nhọn lại có thể nói là rất thông minh, năm, sáu con cọp ngựa thôi là đủ vây đánh hổ rồi, hơn nữa còn rất có chiến thuật: thông thường đều là vài con vây cắn, một con trong đó thì canh sơ hở nhảy lên lưng hổ, cào mù mắt hổ, sau đó cắn mông hổ, từ hậu môn moi ruột ra ngoài, ăn nội tạng, có thể ăn chỉ còn lại xương da chỉ trong không đến mấy phút.

Nghĩ thì cảm thấy thật quá hoang đường, hổ gầm sơn lâm, chúa tể muông thú uy phong như vậy, gặp phải cọp ngựa lại phải sợ run.

Thứ tổ tông này không chỉ dám trêu chọc hổ mà còn thường xuyên tàn sát lợn rừng, bò, ngựa, chó nhà càng dễ như ăn cơm, nhưng chưa từng nghe nói nó tấn công người, có điều cũng khó nói, dù sao cũng là thú dữ ăn thịt – thời xưa, bắt được hổ trong núi Tương Tây cũng không tính là khó, nhưng thợ săn già dặn nhiều kinh nghiệm hơn nữa cũng chưa từng bắt được cọp ngựa, nói là “hành động quá nhanh”, “xảo quyệt như yêu quái”.

Hèn chi cô gái này lại ở trên cây, gặp phải cọp ngựa đi theo đàn, không lên cây thì đúng là chỉ còn đường chết.

Lão Gàn cảm thán: “Lợi hại, có thể chạy thoát khỏi nanh vuốt cọp ngựa thật quá lợi hại, cô gái này là một nhân vật có bản lĩnh đấy.”

Giang Luyện không nói gì.

Trên người cô có vết dao chém, cọp ngựa có lợi hại hơn nữa cũng không thể vung dao chém người được.

Trong vài giây ngắn ngủi tỉnh lại, cô đã liều mạng xin tha, còn ra sức biện bạch mình chỉ “đi ngang qua”.

Không biết là ai, đến cả một cô gái đi ngang qua cũng không buông tha? Chuyện này có liên quan gì tới Lưu Thịnh bị giết không? Nghĩ to gan hơn chút thì: chém cô bị thương và giết Lưu Thịnh liệu có phải là…cùng một người?

Tiếng chuông điện thoại vang lên, còn kèm theo âm rung, lão Gàn nhìn quanh rồi dừng mắt trên túi quần sau của Giang Luyện: “Cậu Luyện, cậu có điện thoại kìa.”

***

Giang Luyện nói mình phải ra ngoài nghe máy, giao những việc vặt giải quyết hậu quả lại cho lão Gàn xử lý.

Thực ra không phải điện thoại mà là báo thức đã đặt từ trước, nhắc nhở hắn đến giờ gọi điện cho cụ nuôi.

Giang Luyện trèo lên nóc nhà, dựa lưng vào chảo vệ tinh rồi ấn gọi video, mãi lâu sau vẫn chưa thấy bên kia nhận máy. Giang Luyện cũng không vội, hắn nhìn sương đêm trắng sữa lững thững trôi quanh đỉnh núi đối diện, nhẩm tính tiến trình của đầu máy bên kia.

Điện thoại nằm trong tay y tá điều dưỡng, y tá phải vào phòng đánh thức cụ nuôi dậy trước, người ta thường bảo tuổi càng lớn ngủ càng ít đi, cụ nuôi thì lại ngược lại, sau khi qua trăm tuổi, phần lớn thời gian một ngày đều mê man, Giang Luyện không chút hoài nghi rằng một ngày nào đó cụ nuôi sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, ra đi vừa bình thản vừa yên lặng.

Sau khi đánh thức cụ nuôi, y tá sẽ báo cho cụ biết là cậu Luyện gọi điện tới, sau đó bấm nhận cuộc gọi rồi gắn lên giá giữ kiểu đứng, dời tới trước mặt cụ nuôi, điều chỉnh góc độ dễ nhìn nhất, cuối cùng rời khỏi phòng, dành không gian riêng cho song phương đối thoại.

Quả nhiên, sau một hồi chờ đợi, màn hình hiện hình ảnh lên.

Giống như mọi người, đập vào mắt là khuôn mặt già nua của cụ nuôi, trọng lực Trái Đất khiến chân mày, cánh mũi và khóe miệng của cụ kéo sâu xuống thành hình chữ bát (八), mí mắt sụp xuống che đi hơn nửa con mắt, chỉ để lộ ra chút ánh sáng vẩn đục giữa khe hở, nếp nhăn đi lên duy nhất trên cả khuôn mặt là đường bọng mắt, một trái một phải, như một cái móc ôm lấy bọng mắt sưng phù thũng xuống.

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của cụ nuôi, Giang Luyện đều bớt đi vài phần ham muốn mưu cầu sống lâu trăm tuổi, cảm thấy thật tuyệt vời nếu mình chết đi khi đang tuổi hưng thịnh.

Mí mặt nặng trịch những nếp nhăn trùng điệp của Huống Đồng Thắng nhấc lên, mơ hồ nói: “Luyện Tử đấy à…”

Khi còn bé, Huống Đồng Thắng gọi hắn là “Tiểu Luyện Tử”, lớn lên rồi thì gọi là “Luyện Tử”, dù cảm thấy hơi khó chịu nhưng nghe quen rồi cũng đành – Huống Đồng Thắng rất hay gọi người khác như vậy, ví dụ như gọi Hồ Mỹ Doanh là “Doanh Tử”, gọi Vi Bưu là “Bưu Tử”.

Nhưng hôm nay, cách gọi “Luyện Tử” này lại khiến hắn rất không thoải mái, Giang Luyện nghĩ một lúc mới nghĩ ra là do bị Mạnh Thiên Tư hết lần này tới lần khác đòi hắn “dây chuyền” gây nên.

Ừ, “Mạnh Thiên Tư triều Luyện Tử yếu liệm tử”, một vế trên tuyệt hảo, không biết vế dưới nên đối thế nào cho hợp. (*)

(*) Dây chuyền trong tiếng Trung gọi là “liệm tử”, đồng âm với “Luyện Tử” (liàn·zi) của Giang Luyện. Câu sau Giang Luyện nghĩ ra nghĩa là: “Mạnh Thiên Tư đòi Luyện Tử dây chuyền”.

Giang Luyện muốn cười.

Hắn nghiêng mặt đi, không muốn để Huống Đồng Thắng nhìn thấy vết thương của mình.

Thực ra Huống Đồng Thắng mắt mờ như vậy, căn bản cũng chẳng nhìn ra, ông cụ chỉ cố gắng bày ra tư thế “mở mắt” và “nhìn” vậy thôi: “Ồ, tối thế.”

“Trong núi là vậy ạ, tối sớm.”

Một câu nói bình thường lại đột nhiên khơi gợi hồi ức thuở thiếu thời của Huống Đồng Thắng: “Trong núi hẻo lánh, tối đen, sư phụ hỏi cụ có phải đồng tử hoa hồng hay không, còn nói, trên mộ đặt một chiếc giày thêu của con gái, cụ cầm được về chứng tỏ mình can đảm, bèn nhận cụ…”

“Tờ mờ sáng, sư phụ bảo cụ tìm tiệm, tìm phòng hỉ thần, mét cửa ra vào, mét cửa sổ, hỉ thần đả tiệm, ông chủ sẽ phát tài…”

Giang Luyện vẫn đứng đó nghe, thỉnh thoảng vâng một tiếng. Huống Đồng Thắng già quá rồi, nói liên thiên phiêu dạt, câu trước đang nói cái này, câu sau lại lạc sang cái nào đó khác lệch xa vạn dặm, anh không thể nhắc nhở cụ được, nhắc là cụ sẽ lag ngay, giống như máy tính lạc hậu vậy, một hồi lâu sau vẫn không load được – cứ ngoan ngoãn mà nghe là được, nghe một hồi, cụ sẽ nhảy trở về.

“Sư phụ nói, hỏng rồi hỏng rồi, đàn bà là không sạch sẽ nhất, để đàn bá phá đồng thân, mồi lửa trên người sẽ mét mất…”

Huống Đồng Thắng khùng khục bật ho, da thịt trùng thũng treo trên mặt rung lên dữ dội, ho sù sụ một hồi, quên mất luôn lời vừa nói, như đang tìm xem nên bắt đầu nói từ đâu, cũng may lần này cuối cùng cũng nối lại được về chủ đề chính: “Bọn Doanh Tử có khỏe không?”

“Khỏe ạ.”

“Thuận lợi không?”

Người còn sống, không cụt tay không què chân, coi như là thuận lợi đi, nói không thuận lợi lại phải giải thích – chuyện dài dòng như vậy, vừa mở đầu xong cụ nuôi đã ngủ mất rồi cũng nên.

“Thuận lợi ạ.”

“Vậy…vậy đã có manh mối gì về cái rương đó chưa?”

Giang Luyện cười cười: “Sắp rồi ạ.”

Vừa dứt câu, khắp núi khắp đồng, trước sau trái phải, dần dần dậy lên tiếng vang khe khẽ dày đặc, như rót như trút, như có cát vàng gõ lên mái hiên.

Trời lại mưa rồi.