Muốn hắn quên thì đúng là nói dễ hơn làm. Gần một tháng, Trình Hải Đông chẳng những không quên được mà càng nhớ rõ ràng.

Mỗi tối nằm ở “Án phát hiện tràng”, chỉ cần nhắm mắt lại, một đêm mộng đẹp không ngừng hiện lên. Hắn nhớ rõ phấn môi ngọt ngào, thân thể mềm mại, thanh âm có bao nhiêu mị hoặc. Càng nhớ rõ thân thể nàng như thế nào kích thích ham muốn của hắn. Muốn hắn làm bộ như không có chuyện gì, hắn thật sự làm không được.

Thế nhưng An Chỉ Nhàn làm tốt lắm. Nàng xuất hiện trước mặt hắn vẫn tự nhiên như cũ. Cùng hắn đi phòng tập thể thao, nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng đến nhà hắn ăn cơm. Khi cả hai nhà tụ họp, nàng trước sau như một, líu ríu chuyện trò.

Biểu hiện của nàng càng vui vẻ thì tâm hắn càng ảm đạm.

Không, hắn thật sự chịu không nổi nữa. Cứ tiếp tục làm bộ như vậy, nàng không điên nhưng hắn thật sự đã phát điên rồi.

Hắn cầm đũa ngồi trước bàn ăn nửa ngày cũng không nhúc nhích, ngón trỏ gõ lên bàn.Bất luận thế nào cũng phải nhanh nghĩ biện pháp, nếu cứ chờ nàng thông suốt thì dù hắn có vĩnh viễn đợi đến già thì nữ nhân không có thần kinh kia vẫn không nhận ra.

“Mẹ, nếu thích một nữ nhân không có thần kinh thì phải làm sao?” Hắn phiền chán hỏi.

Trình mẫu trao đổi ánh mắt với lão công nhà mình, mừng rỡ hỏi :” Ngươi cùng Chỉ Nhàn đã xảy ra chuyện gì?”

Trình Hải phòng bị nhìu máy, hỏi lại :” Có chuyện gì với nàng? Đây là chuyện của bạn con, không phải của con”.

Hảo hảo, không phải hắn, là bằng hữu của hắn. Chính là cái bằng hữu kia tên Trình Hải Đông mà người trong lòng kêu An Chỉ Nhàn. Hắn tưởng cha mẹ hắn mắt mù sao? Ai chẳng biết đứa con ngốc này để ý Chỉ Nhàn. Bên người ta luôn có người mật báo nha, nếu không nói về nàng thì nói ai?

“Con, vấn đề này rất đơn giản a, chỉ cần không từ thủ đoạn đem nàng lừa bắt về là được !” Trình phụ nói.

Gì, lừa bắt về? Đây là điều một hiệu trưởng trung học có thể nói sao? Cư nhiên đi dậy con lừa gạt con gái nhà lành… Bất quá, nghe có vẻ rất đúng.

Chính là, phải lừa như thế nào? Hai mẹ con Trình gia không hẹn mà cùng nhìn về phía người trụ cột trong nhà.

“Nói ngươi bị bệnh không thể chữa, chỉ còn sống được ba tháng nữa, hi vọng trước khi chết có thể cùng người mình yêu đi vào lễ đường. Loại này là chuyện tình yêu xưa đầy xúc động, nữ sinh bây giờ thích nhất loại này.”

“Phi, phi, phi, không tốt không tốt, người nào nghe được còn dám gả? Cũng không phải điên mà muốn đi làm góa phụ.” Trình mẫu cật lực phản đối.

“Như vậy chẳng phải rất cảm động sao, nói là trúng một kiếp nạn lớn cần âm dương điều hòa để hóa giải kiếp nạn.”

“Ba, như vậy có khác gì lừa người ta đâu?” Cả hai mẫu tử trừng mắt nhìn hắn.

“Bằng không nói rằng trong nhà có trưởng bối bị bệnh, cần làm việc vui xung hỉ để thực hiện truyền thống của người Trung Quốc, chỉ cần trưởng bối khỏe mạnh, ngẫu nhiên mê tín một chút cũng không sao, Chỉ Nhàn là một đứa nhỏ thiện lương, nhất định sẽ đáp ứng .”

“Vấn đề là, trưởng bối bệnh nặng sẽ là ai? Chúng ta sống ngay cách vách, không cẩn thận một cái, nói dối kiểu này thật dễ dàng bị phát hiện ra.” Trình mẫu nhìn về phía lão công đang tự cho mình là đa mưu túc trí.

“Đúng rồi, ông nội đã xác định khi nào muốn nhập viện phẫu thuật thay đổi người công tác đốt ngón tay?” Trình Hải Đông hỏi ( đoạn này chịu wá! ^^!)

Trình phụ trợn mắt “Thằng nhóc, ngươi nên sẽ không là… Ông nội ngươi mà biết, chắc chắn sẽ vác gậy gộc, đánh cho mông ngươi nở hoa, cư nhiên dám nguyền rủa ông nội ngươi.” Hắn một chưởng đánh vào gáy của đứa con. Trình Hải Đông phản ứng cực nhanh trước công kích của lão ba. “Đều phải khai đao liễu, còn không nghiêm trọng sao? Hơn nữa ông cũng thích Chỉ Nhàn như vậy, nếu hai nhà chúng ta kết hôn, sinh cho ông vài thằng cháu để ôm, hẳn ông nhất định cao hứng, sẽ không để ý chuyện nguyền rủa ông đi.”

“Nói như vậy dường như cũng có chút đạo lí.” Trình phụ bắt đầu suy tư, không tự giác nhẹ nhàng gật đầu.

“Con, cố lên, ngày đó an thẩm hỏi ngươi, như thế nào mà nhiều năm rồi vẫn vậy, ngươi còn tỏ vẻ một chút cũng không có, hại lão mẹ ngươi cũng không biết nên nói với an thẩm ngươi như thế nào. Nếu có thể, nhanh nhanh thuyết phục làm hôn sự đi!”

Hắn cũng muốn nhanh thu phục nàng a. Nếu không hắn sẽ phải vào bệnh viện tâm thần mất. Trong phòng, Trình gia âm mưu rất mạnh , ngoài phòng An Chỉ Nhàn đang loạn hết cả lên.

Phải làm thế nào mới tốt bây giờ? Trên đời này sao có chuyện trùng hợp như vậy? Đều do nàng số xui, nói cái gì không có khả năng, giờ kết quả tốt lắm, nàng thật sự mang thai.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Trình Hải Đông có thể giúp nàng, dù gì hắn cũng có liên quan, mà hắn lại là người anh em đáng tin cậy của nàng, nàng tin tưởng, chỉ cần có hắn, nhất định có thể dễ dàng nghĩ ra biện pháp, vì vậy nàng cố lấy dũng khí đi vào Trình gia, tay run run ấn hạ chuông cửa…..

Sau một lúc lâu, tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi đi đến. Cửa mở, nhìn thấy An Chỉ Nhàn, tâm của Trình Hải Đông kịch liệt nhảy lên ( chắc là giật mình đây mà, làm việc xấu là thế =.= )

“Vừa tan tầm?” Hắn cho rằng nàng vừa mới công tác về.

“Ân.” Không tự giác cắn môi dưới, nàng nâng đôi thủy mâu lên, “Hải Đông, ta….” Muốn nói lại thôi.

Đột nhiên giọng Trình mẫu vang lên từ phía sau Hải Đông, “Di, là Chỉ Nhàn sao, như thế nào không vào nhà? Đã ăn cơm chưa? A di hôm nay nấu món canh năm tràng vượng mà con thích, muốn hay không vào ăn một chút?”

An Chỉ Nhàn biểu tình không được tự nhiên, lắp bắp, “A di, không cần phiền toái, ta chỉ là….”

Trình Hải Đông sâu sắc liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng có tâm sự, “Mẹ, máy tính Chỉ Nhàn bị hỏng, con qua xem hộ nàng.” Tùy tiện lấy một lí do rồi kéo nàng ra khỏi cửa.

Tay nàng thật lạnh, mỗi khi trong lòng nàng bất an, tay nàng lại giống như từ hầm băng đi ra, ạnh đến mức làm người ta sợ hãi.

Trình Hải Đông nắm tay nàng đến của hàng tiện lợi gần nhà. “Qua bên kia ngồi chờ ta.” Tiếp theo hắn xoay người cầm hai lon nước còn ấm đi thanh toán.(nguyên văn là ” nhất quán nóng khả khả”) Cùng nàng ngồi xuống, hắn đưa cho nàng lon nước ấm, “Uống một chút đi, ấm áp thân.”

Nàng cảm kích nhìn hắn, “cám ơn”. Quả nhiên là anh em tốt của nàng, vĩnh viễn đều biết nàng cần gì. Nàng cầm lon nước ấm thơm ngát (ai hỉu “thơm ngát nóng khả khả” là gì thì chỉ giúp mình mới nha >.