Điển Mặc dẫn tôi đi một mạch, rẽ tới quẹo lui không biết bao nhiêu lần, sau cùng mới vào đến một cái sân nhỏ.

Trong sân có một căn phòng với cánh cửa đang khép hờ, đèn trong phòng vẫn sáng, in bóng một người lên cửa sổ, chứng tỏ người trong phòng vẫn chưa ngủ.

Điển Mặc vẫn tiếp tục đi về phía trước, song gã chỉ đẩy cửa ra chứ không bước vào. Trong phòng có một người tuổi tác thuộc hàng cha chú đang ngồi trước bàn, khi ông ta ngước đầu lên trông thấy người vừa bước vào là Điển Mặc thì cũng chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên.

Đành rằng đó là một ông chú đứng tuổi, thế nhưng trông vẫn rất có cá tính, hơn nữa vẻ điềm đạm nơi ông khiến tôi rất có hảo cảm. Tim tôi lại đập điên cuồng rồi, lẽ nào lại là mối tình đầu?

“Điển Mặc, cậu nửa đêm nửa hôm phá vỡ kết giới tìm đến tận đây, là có chuyện gì?”

Điển Mặc đứng ngoài cửa cúi chào: “Sư bá trông thấy đệ tử tới đây, hiển nhiên đã hiểu rõ ngọn nguồn của những sự kiện xảy ra cách đây vài hôm rồi nhỉ.”

Người nọ hừ một tiếng, lia mắt sang chỗ tôi, rồi lại nhìn về phía Điển Mặc: “Thế nào, lần này mục tiêu của cậu là tôi? Vậy sao còn chưa chịu vào?”

“Sư bá cứ thích đùa. Sư bá thiết lập trận pháp linh thú, lấy cánh cửa này làm ranh giới, kẻ nào dám tự tiện bước vào khắc chết. Tôi làm sao mà vào nổi?” – Có vẻ như Điển Mặc vừa mới nhoẻn miệng cười thì phải, hàm răng trắng hếu nhe cả ra – “Dĩ nhiên tôi sẽ không xem sư bá như mục tiêu của mình rồi.”

“Ngay đến ông già kia cậu còn chẳng sợ, bảo tôi làm sao tin rằng cậu không dám ra tay với tôi đây.”

Tôi thầm cảm thán, sẽ không và không dám hẳn là hai khái niệm khác nhau chứ nhỉ.

“Sư bá cứ lo xa, không biết ngài có thể hoá giải trận pháp này, để tôi vào trong nói chuyện được không.” – Điển Mặc bình thản nói.

“Được thôi, cậu vào đi.” – Chẳng biết ông ta đã làm cách nào, mà bầu không khí tiêu điều trong gian phòng lập tức biến mất, Điển Mặc nghênh ngang bước vào, phần tôi thì sau một lúc đắn đo, cũng quyết định vào theo.

“Thế, chung quy thì sư điệt tới đây có việc gì?” – Ông ta vặn sáng ngọn đèn lên, từ tốn hỏi chuyện.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn thực hiện một cuộc giao dịch với sư bá mà thôi.” – Điển Mặc cười đáp lại – “Có một người tôi cần thủ tiêu sớm một chút.”

“Ai?”

“Người khiến tôi phải tìm đến thương lượng với sư bá, còn ai vào đây?”

Ông ta nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bập bùng toả ra từ ngọn đèn trên bàn, một lúc lâu sau, mới hỏi: “Muốn giết hắn? Vì sao?”

“Sư bá có muốn nghe sư điệt kể sơ về mười năm mất tích của hắn ta, xem rốt cục là hắn đã đi đâu làm gì không?”

“Phiền cậu nói rõ.”

“Mười năm trước trời đất có biến, cổng vào yêu giới mở ra. Hắn ta một thân một mình tiến vào nơi tận cùng của cõi yêu, gặp được một con ác thú, hình như chỗ các ngài gọi như vậy thì phải?”

Mặt ông ấy liền tái mét. Điển Mặc tựa hồ như rất mãn nguyện mà nhếch mép: “Khi đó hắn đã ký với ác thú kia một bản khế ước, nội dung là hắn sẽ giúp con ác thú đến được nhân gian, mà ác thú thì chỉ cần một ngày hắn còn sống, nó sẽ phải nghe theo mọi mệnh lệnh của hắn.”

“Vậy ra con ác thú kia chính là cậu sao?” – Ông ta hít một hơi sâu – “Cậu muốn phản bội khế ước?”

“Khế ước của ác thú, một khi đã ký thì tuyệt không thể làm trái. Tôi chỉ muốn nhanh chóng rút ngắn thời hạn của khế ước lại thôi. Chỉ cần hắn ta chết, thì khế ước sẽ tự động mất hiệu lực.” – Điển Mặc điềm nhiên nói tiếp – “Ác thú Địa Ly có một loại năng lực đặc biệt, vừa có thể hút lấy pháp lực của người khác, lại cũng có thể giao cho người khác pháp lực của mình. Thứ mà hắn cần nhất, chính là loại năng lực này của tôi. Vì vậy hắn mới âm thầm mời ông già chưởng môn quay về, dưới sự bày mưu tính kế của hắn, tôi đã hút hết công lực của lão ấy rồi chuyển giao cho Lý Sơ, giá họa cho cậu ta, đánh lạc hướng các người. Tiếp theo thì sao, hắn ta liền mượn cớ trị thương cho cụ chưởng môn, bế quan không ra, phần tôi thì sẽ nhân cơ hội này rút lấy công lực của ngài và những đại đệ tử còn lại, khi ấy Bình Tâm Nhai tất sẽ xảy ra đại loạn, đến lúc đó hắn ta chỉ việc xuất quan, chỉnh đốn lại nội bộ, còn tôi thì phải giao lại lượng pháp lực đã hấp thụ cho hắn.”

Hầy da, rốt cục thì hai tên này đang lảm nhảm cái gì vậy?

Tôi rảnh rỗi chẳng có gì làm đành phải ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ ngắm trời đêm.

Bầu trời rộng thênh thang là thế, mà chỉ có lác đác vài ngôi sao.

“Cậu muốn thế nào đây?”

“Tôi muốn được tự do trải nghiệm cái thế giới đã xa cách mấy nghìn năm này, chứ chẳng hề muốn trở thành một thứ công cụ trong tay hắn.” – Điển Mặc đáp – “Tôi muốn cắt giảm thời hạn khế ước hết mức có thể, chỉ có vậy thôi. Mà kế hoạch của tôi cũng cực kỳ đơn giản, khiến ngài trở nên mạnh hơn hắn là được, hơn nữa hiện tại cũng chính là thời cơ để đánh bại hắn dễ dàng nhất. Hắn có dị năng trời phú, có thể điều khiển ma quỷ, nhưng đám quỷ của hắn từ mười năm trước đã bị tôi xơi tái gần hết, đến nay tuy rằng đã có thứ khác thay thế, nhưng cũng không đủ tạo thành uy hiếp. Lúc này chỉ cần ngài có pháp lực cao cường hơn hắn là được. Mà cách biệt giữa ngài và hắn, chỉ chừng ba bốn trăm năm công lực mà thôi.”

“Rồi sao, cậu muốn truyền công lực cho tôi ư?”

“Đương nhiên điều đó là không thể được, vì có sự ràng buộc bởi phần khế ước này, nên nếu không được hắn ta đồng ý, thì tôi không thể tuỳ tiện truyền công lực cho bất kì ai. Chẳng qua, có thể xem như trời thương đi vậy,” – Điển Mặc chỉ về phía tôi – “Nó là con tò he thành tinh nhờ vào việc hấp thụ độc trên người tôi, nên may sao lại được thừa hưởng cả năng lực hấp thụ công lực của tôi. Trước mắt thì hắn ta vẫn chưa biết đến sự tồn tại của thứ đồ này, mà trên người Lý Sơ hiện đang có đến gần cả nghìn năm công lực…”

“Tôi không phải đồ vật, tôi là yêu quái.” – Tôi lí nhí phản bác, lại bị xem như không khí.

“Trước khi hắn ta biết được, thì tôi có toàn quyền điều khiển nó. Vì vậy, cơ hội chỉ có lần này thôi, ngài nghĩ sao?” – Điển Mặc kết luận.

Ông ta bèn hỏi vặn lại: “Cậu kể với tôi mọi chuyện, xem như tôi cũng bị vướng một chân vào vụ này, mai sau chắc chắn hắn sẽ không tha cho tôi rồi, cậu nghĩ là tôi còn có lựa chọn khác hay sao?”

Điển Mặc nhoẻn miệng cười: “Nếu ngài nhất quyết muốn như vậy, mượn chuyện này để giảm nhẹ tội danh gây rối của chính mình, thì tôi cũng đành chịu.”

“Ở Bình Tâm Nhai còn có cái tội danh này sao?” – Ông ta cũng bật cười theo – “Thế thì, cậu tính làm sao để đảm bảo an toàn cho tôi đây?”

“Tôi sẽ nhân danh ác thú để ký kết hiệp ước với ngài, bất kể là tôi, hay là con tò he thuộc về tôi này, trong bất kì tình huống nào cũng sẽ không thể làm tổn hại đến tính mạng ngài, hay là hút lấy pháp lực của ngài. Nếu dám vi phạm hiệp ước, sẽ tức khắc bị đuổi về cõi yêu.”

Ông ta trầm ngâm một lúc: “Như thế cũng có nghĩa là, cậu sẽ sai khiến con tò he này hút lấy công lực của Lý Sơ, sau đó đưa qua cho tôi sử dụng?”

“Nói ngắn gọn thì chính là vậy, chẳng qua, tôi cũng không dự tính giết cậu ta.”

Lão ta lập tức hiểu ngay: “Cũng phải, với thân thể hiện tại của cậu, hẳn là rất khó để tự do hành động, nên cậu dự tính dùng thuật di hồn để đổi xác với Lý Sơ?”

“Không sai, tôi rất hài lòng với thân thể cậu ta.”

“Thuật di hồn muốn thi triển thì phải được sự đồng ý của đối phương, vì vậy, cậu chắc sẽ không để lộ mặt trong phi vụ hút công lực của con tò he này rồi?”

“Dĩ nhiên, tôi đã tính toán hết rồi, tôi sẽ tham gia, nhưng là sẽ chỉ canh đúng thời điểm cuối cùng nhảy ra cứu cậu ta một mạng thôi. Bởi thế nên địa điểm để con tò he hút công lực của Lý Sơ, chắc chắn không thể là cái hang nơi bọn tôi đang bị nhốt rồi.”

“Thế theo cậu thì nơi nào mới thích hợp?”

“Bất kì nơi nào, thế nhưng nếu ngài có thể có mặt kịp thời để đánh đuổi tò he ngay khi nó vừa hút xong công lực của Lý Sơ, còn tôi thì nhảy ra cứu cậu ta, thì đó sẽ là kịch bản hoàn hảo nhất. Như thế thì Lý Sơ vừa biết ơn tôi, vừa trở thành nhân chứng cho việc ngài bắt con yêu quái đã gây nhiễu loạn Bình Tâm Nhai, điều này, hẳn sẽ rất có ích cho việc quyết định ai là người kế nhiệm chức chưởng môn Bình Tâm Nhai sau khi tên kia toi mạng, đúng chứ?”

Về mấy chuyện như rốt cục thì bọn họ có ký hợp đồng gì đó với nhau không, hay là đã ký kết kiểu gì, thì tôi không quan tâm lắm, vì tôi đang mải chuyên tâm ngắm sao trên trời, thật đẹp biết bao. Nếu như lúc này có một giai nhân chợt hiện ra từ một trong những ngôi sao ấy, sà xuống đây mỉm cười với tôi, chao ôi, bất kể người đó là ai cũng đều tốt hơn hẳn đại mỹ nhân hôm nọ lẫn sư huynh của nàng ta, được thế thì quả thật đời này đã thấy đủ lắm rồi.

Thế nhưng sau cùng cái thứ hiện ra lại là bản mặt đen hơn đít nồi của tên Điển Mặc kia, quả thật đời này đã thấy thảm lắm rồi.

Điển Mặc lệnh cho tôi phải đi, tôi đành cất bước theo sau.

Chỉ có điều gã ta cũng không phải quay về ngay, mà gã bảo tôi đứng ở đầu đường đợi một lúc, còn bản thân gã thì tót đi đâu chẳng rõ.

Những thứ chứa trong đầu gã ta, tuyệt đối không phải là thứ tốt đẹp gì.

Đến tận khi Điển Mặc quay lại, thì trời đã tờ mờ sáng rồi, trông mặt gã cứ hớn ha hớn hở, chẳng biết đã giở trò gì rồi đây. Song tôi vẫn cảm nhận được rằng lượng pháp lực trong người gã dường như đã giảm đi đáng kể.

Thế mà gã vẫn cứ hào hứng vui vẻ như không, thật là khó hiểu.

Những ngày sau đó, lượng yêu độc mà tôi hấp thụ được từ trên người gã chỉ còn rất ít, về cơ bản thì gã đã không còn phải chịu đựng cơn đau do yêu độc gây ra nữa, chỉ cần đợi thêm dăm ba ngày nữa, ráng cho qua hết đợt phát tác sau cùng, là gã sẽ khoẻ phây phây lại ngay thôi. Giờ đây việc biến hình thành tò he với tôi mà nói cũng trở nên dễ như trở bàn tay, đã sớm không còn hận thù gì với lũ đệ tử của phái Bình Tâm Nhai nữa rồi.

Hạng tiểu yêu như tôi luôn có đầu óc rất cởi mở, mặc dù được thành tinh theo cách này có phần không giống lắm với kế hoạch ban đầu của tôi, song xét về đường lối chung của cả bản kế hoạch thì cũng không chệch bao nhiêu. Đợi đến khi ở đây hết việc, tôi liền có thể quay về rừng đào ngắm mỹ nhân rồi.

Giúp đỡ một người thoát khỏi nỗi thống khổ do yêu độc gây ra, cũng xem như tôi đã công đức viên mãn rồi, hình như người ta gọi cái này là đôi bên cùng có lợi thì phải.