Tôi thì sốt ruột muốn chết, vậy mà chàng ta lại ngoảnh mặt đi chẳng thèm đoái hoài gì tới tôi, chỉ lo ung dung ngắm nhìn mặt nước tĩnh lặng kia.

Không biết nên làm thế nào cho phải đây. Ở lại, thì chả biết để làm gì, mà đi, thì chưa biết phải đi đâu.

Tôi ngồi xuống cho tiện bề suy nghĩ, chẳng qua đã lựa thế ngồi đâu lưng lại với anh chàng, đề phòng lúc bất cẩn lại trông thấy cái bản mặt ấy.

Anh ta vẫn cứ rên ư ử khúc nhạc kia trong miệng, tôi lắng nghe thật kỹ, lạ quá, giai điệu này cứ bị ngắt quãng, lúc u ám lúc thanh thoát. Nhưng bằng một cách thật chậm rãi, từng nốt nhạc như thấm vào tận trong tim tôi, khiến cho cả người tôi, không có chỗ nào là không dễ chịu cả.

Một hồi sau, anh ta đột nhiên nín bặt, tôi theo dõi hành động của anh ta thông qua cái bóng trên đất, anh chàng gỡ cái nón lá ra, để xuống đất, biếng nhác duỗi người.

Tôi ngồi sát rạt ngay cạnh anh, nên anh ta vừa ưỡn ngực, cả người liền uốn về phía tôi, lưng anh ta chạm khẽ vào lưng tôi, anh cao hơn tôi một cái đầu, nên cứ thế tỉnh rụi ngửa cổ ra dựa lên đầu tôi.

Vài sợi tóc đen nhánh bị gió thổi phất vào mặt tôi, cọ lên da nhồn nhột, cảm giác này sao mà thân thiết đến lạ.

Anh tựa vào người tôi một cách hết sức tự nhiên, thoải mái, như thể đó là lẽ đương nhiên vậy. Với cả ngồi cạnh một cái đầm nước mịt mù hàn khí thế này, thân nhiệt như có như không truyền sang khiến người ta khoan khoái cả người, nên tôi cũng chẳng né tránh, để mặc cho anh dựa.

Người đằng sau khẽ dụi ót vào đầu tôi, nói: “Tôi hỏi cái này nhé, chắc cậu không phải đặc biệt tới tận đây chỉ để chơi trò kề lưng áp gáy với tôi thôi đâu nhỉ?”

Ặc. Nghe anh ta nói, tôi mới sực nhớ ra chuyện của Hà Đồng và mấy con cá dưới hồ.

Trên lý thuyết thì tôi tới đây để bắt cá cơ mà.

Thế nhưng cái đầm này lạnh lẽo quá đỗi, lại còn khói đen mịt mờ, e là dễ xuống mà khó lên đây.

Cái bộ dạng rụt rè e ngại khi nhòm vào trong hồ của tôi ban nãy, chắc hẳn đã bị anh trông thấy rồi, anh hỏi: “Cậu muốn bắt cá để làm gì?”

“Cứu người.” – Tôi giải thích sơ về tình trạng của Hà Đồng, cố nhiên là những chi tiết vụn vặt đều đã bị tôi lược bỏ sạch.

Vẫn giữ nguyên tư thế ngồi quay lưng lại với nhau, anh cụng nhẹ đầu vào tôi: “Ích kỷ, quá ích kỷ rồi.”

Phải đó, tôi cũng cảm thấy nếu không xuống nước bắt cá thì đúng là có hơi ‘ấy’ quá, cơ mà…

Chắc anh chàng cũng đã nhận ra là tôi hiểu lầm ý mình rồi, nên mới nói: “Giới tu đạo có một thuật ngữ gọi là thiên kiếp.”

Gì mà chuyển chủ đề lẹ vậy ta, bất cứ con người hay con yêu nào, hễ mà tu luyện đến một trình độ nào đó, đều sẽ gặp phải thiên kiếp gây nguy hiểm đến tính mạng, chuyện này dĩ nhiên tôi biết chứ.

Anh thấy tôi cứ ngẩn tò te ra, mới gợi ý tiếp: “Thời khắc sống còn của người tu đạo chính là thiên kiếp. Cậu không nhảy xuống đầm chính là thiên kiếp của y. Mà nếu như cậu xuống,” – Có vẻ anh cũng đã quan sát một lượt hết đầm nước âm u rùng rợn này rồi – “E rằng nó sẽ chuyển thành thiên kiếp của cậu đấy. Làm ra một hành vi vị kỷ như là giành giật thiên kiếp của người khác này, không hay chút nào.”

Hồi nào giờ tôi chỉ nghe nói hễ là người tu hành mà nhắc tới thiên kiếp thì mặt mày tái mét, tìm đủ mọi cách chỉ để né tránh nó thôi, chứ làm gì có chuyện cướp đoạt thiên kiếp này đâu.

“Không ngờ đó lại là thiên kiếp.” – Tôi tự mình lẩm bẩm.

“Cậu có từng thấy ai khỏi cần tu hành mà cũng được thành tiên chưa?”

“Chưa.”

“Thì đó, thiên kiếp = tu hành ≈ thành tiên, đều là những quá trình thiết yếu. Nay lại bị cậu đoạt mất, thử hỏi người ta phải làm sao đây?”

Thật lâu sau đó, tôi vẫn không biết phải đối đáp như thế nào.

Thấy tôi ậm ừ không nói, chàng ta lại cụng cụng vào đầu tôi: “Nói gì đi chứ.”

Biết gì đâu mà nói, nghẹn họng hết cả buổi trời, mới thốt ra được một câu: “Tôi đang giúp người, lấy việc giúp người làm niềm vui mà.”

“Ích kỷ, thật là quá ích kỷ mà.” – Anh ta lại nói vậy rồi.

Bị cái gì đây không biết? Tôi chịu hết nổi rồi, bèn lấy đầu khõ lại vào anh chàng.

“Cái chuyện giúp người là niềm vui, dĩ nhiên tôi cũng biết.” – Giọng anh ta nghe thật trầm ấm – “Thế nhưng cậu cần nhiều niềm vui thế để làm gì hả? Tính làm lộ rõ sự bất hạnh của thế giới này sao? Chưa kể là giúp người, thế với những thứ không phải con người thì sao? Còn yêu, còn ma, còn tiên, còn thú, còn tinh quái thì biết tính sao? Chúng nó không xứng được cậu cứu giúp sao, hay là tại cậu không chịu giúp chúng?”

Tôi tức anh ách, đành ngậm miệng luôn, nói nữa với anh ta chắc giá trị quan của tôi sụp đổ hết mất.

Thấy tôi im re, anh ta lại lấy đầu đụng côm cốp vào tôi, để tỏ ý đồng tình với anh chàng, tôi bèn dịch người ra, để anh không gõ đầu tôi được nữa. Nào ngờ anh chàng thấy thế lại cố tình dựa sát vào lưng tôi hơn, làm tôi hết đường thoát luôn, lần này anh không gõ nữa mà chuyển sang dùng gáy dụi dụi lên đầu tôi: “Có người để nói chuyện cùng thật tốt.”

Tôi vốn không định để ý tới anh nữa, thế nhưng câu nói này của anh nghe sao cô đơn quá, thế là cơn giận của tôi lại xìu đi như một trái bóng xì hơi.

Tiếp một hồi nữa, anh chàng lại nói: “Nói cậu nghe chuyện này hay ho lắm nè, ánh trăng đêm nay thật đẹp. Cậu nhìn bóng trăng mà xem.”

Tôi nghe theo lời anh mà nhìn xuống, mặt hồ tĩnh lặng, vầng trăng tròn vành vạnh soi mình dưới nước, trông như cái trứng gà luộc nằm trong tô mì vậy.

“Có đẹp không nào?”

Tôi không nói gì, chỉ gật đầu.

“Vậy cậu thử nhìn lên trên trời, xem mặt trăng trên đó nó như thế nào đi?”

Mặt trăng trên trời? Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đêm nay bầu trời hầu như không một ánh sao, vừa nhìn liền thấy trăng ngay, một vầng trăng khuyết cong queo như cái móng tay của ai đó bị cắt ra, treo giữa lưng chừng trời.

“Sao nào?”

“Cũng tạm được.” – Tôi không hiểu lắm ý anh ta muốn ám chỉ.

Chúng tôi cứ thế ngồi im không nói gì được một lúc, rốt cục anh ta cũng chịu phát biểu đôi lời ý kiến về cái thái độ câm như hến của tôi: “Cậu không thấy có gì đó kì cục à?”

“Có gì đâu mà kì?” – Tôi sửng sốt hỏi lại, sau mới chợt nhận ra, cái móng tay trên trời cùng với quả trứng chần trong nước, hai thứ có hình dạng khác nhau như vậy, dường như không thể chỉ dùng nguyên lý về ảnh phản chiếu và vật thật để mà giải thích thôi được.

Tôi cuống quýt nhìn lại lên bầu trời, rõ là một vầng trăng non của những ngày mùng một, mùng hai, bàng bạc sáng tỏ, lại nhìn xuống dưới mặt nước, ảnh phản chiếu trong đó rõ ràng là trăng rằm của ngày mười lăm, mười sáu mà!

Tôi bỏ mặc anh ta ngồi đó, nằm hẳn xuống tảng đá mà dòm xuống dưới cho kĩ, rồi lại ngó lên trên, rồi lại nhìn xuống dưới.

Trên trời dưới đất, không có lấy một chút đối xứng nào hết!!!!

Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra? Cái thể loại hồ nước gì thế này? Ghê rợn quá đi thôi!

“Hồ Bán Nguyệt.” – Giọng anh vang lên từ sau lưng tôi – “Đây là cái tên tôi vừa nghĩ ra đó, nghe hay không. Tôi rất thích đặt tên cho các sự vật nha.”

“Nhìn sao ra bán nguyệt hay vậy? Ngay đến mảnh trăng khuyết trên trời tới khi chiếu xuống nước cũng biến thành trăng tròn rồi.”

“Không không không, bán nguyệt tức là nửa tháng ấy. Cái hồ này sẽ phản chiếu ra hình ảnh khi tròn của mặt trăng, trên thực tế đó chính là hình ảnh của ánh trăng này sau nửa tháng nữa.” – Anh chàng hăng tiết giải thích một mạch – “Cái đầm nước này ấy à, soi vào đó sẽ thấy được dáng dấp của thực thể trong tương lai, nói đúng hơn là, dáng dấp của mười lăm ngày sau. Cậu dòm bên kia xem.”

Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ tay, liền trông thấy ngay bên cạnh tảng đá có một khóm hoa quế, nhành cây rũ xuống mặt hồ, những đóa hoa chi chít vàng ruộm hết một góc hồ, gió đêm hiu hiu thổi, hương thơm ngan ngát lan tỏa.

Dưới ánh trăng, ảnh phản chiếu của khóm quế quả thật hiện rõ mồn một dưới mặt hồ, chỉ là số lượng hoa trên đó đã thưa thớt đi nhiều rồi, không còn um tùm như lùm cây trước mặt tôi nữa.

Tôi không khỏi phát biểu chút cảm tưởng: “Cái thứ quỷ quái kì quặc gì thế này?”

“Kì quặc? Thứ này thú vị đến thế cơ mà.” – Anh ta cười hinh hích – “Cậu không thấy là cứ như xuyên qua thế giới khác hay sao?”

Nghe không hiểu, thì cho qua, “Một nơi hỗn độn như vậy mà anh vẫn tìm tới được à?”

Anh ta đáp luôn: “Tôi làm gì mà dư hơi đến thế, là do một tên rất giỏi tìm kiếm—”

Nói tới đây tự dưng anh ta ngưng bặt, tôi cũng có ý định quay qua dòm coi thứ gì đã kích thích anh ta đến độ quên lời như thế, nhưng sau cùng lại nhớ đến nửa bên mặt khó coi kia nên thôi.

Qua một lát, anh ta mới lại mở miệng, ngữ điệu vẫn thong dong nhàn hạ như cũ: “Nơi này thật là tuyệt, đúng chứ?”

Anh ta vừa nói vừa tiến lại gần chỗ tôi, nhặt cái nón lá bị bỏ quên dưới đất nãy giờ lên, kế đó tôi nghe thấy âm thanh sột soạt như tiếng buộc dây, theo như cái bóng trên mặt đất cho thấy, anh ta lại đội nón lên rồi.

Hai đứa tôi lại tiếp tục duy trì sự im lặng, hồi lâu sau, giọng nói hòa nhã êm ái của anh lại vang lên sau lưng tôi: “ Cậu không thấy tò mò, về việc nửa tháng sau trông mình sẽ như thế nào sao?”

Có lý à nha.

Tôi lập tức chồm người tới, lú đầu ra khỏi tảng đá nhìn xuống dưới, ấy thế mà lại gặp lúc xui xẻo, một cơn gió nào đó thổi qua, làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng, thành ra tôi chẳng thấy được gì cả.

Tôi dựa thật sát ra ngoài mép, nhìn không chớp mắt, đợi cho mặt nước phẳng lặng trở lại.

Lạ thay, mặt nước cứ lay động mãi thôi, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ yên tĩnh lại cả, rồi kế đó, nó chuyển hẳn sang sùi bọt lên, lục bục lục bục không ngừng.

Ngoài dự đoán, tôi lại cảm thấy rất thần kỳ, lẽ nào mười lăm ngày sau tôi sẽ hóa thành bọt nước?

(Quần chúng: Chú mày tưởng chú mày là nàng tiên cá đi lạc vào xứ sở này đó hả?)

Đang nghĩ vẩn vơ, chợt dưới nước lóe lên một tia sáng.

Tôi tập trung theo dõi dưới đó, tia sáng ngày một lớn dần, ngày một chói lòa hơn, dường như chính giữa đó hiện ra một gương mặt, mà gương mặt lờ mờ đó đang mỉm cười với tôi thật ấm áp. Bất giác tôi trườn tới gần nó hơn, nheo mắt lại nhìn, cố gắng nhìn xem gương mặt mà tôi đang rướn tới ngày một gần kia là của ai, nhưng rồi cái mặt kia đột nhiên không tiến sát tới chỗ tôi nữa, nó ngưng lại khi chỉ còn cách mặt nước có vài tấc, rồi nổi bập bềnh ở dưới đó, phải mất một lúc lâu quan sát tôi mới nhận ra được đó là ai.

Nhưng mà tại sao chứ?

Tôi đang suy tính, thì tia sáng dưới nước lóe mạnh lên, rồi đột nhiên tắt ngúm, như thể nước hồ bị một cái gì đó hút lấy, sau đó nước bắn mạnh lên từ hai phía, hình thành nên hai bức tường nước, kẹp lấy phần thân đang lú ra khỏi tảng đá của tôi.

Tôi giật thót mình, chợt nhận ra có điều bất thường, nhưng tôi còn chưa kịp làm gì, một hàm răng sáng loáng khổng lồ đã phọt ra khỏi nước.

Hai hàng răng trắng toác, bén ngót như hai lưỡi dao, mang đến cảm giác lạnh lẽo như kim loại, sau khi ra khỏi mặt nước liền táp về phía tôi, tôi lia mắt thấy sau lưng là vầng sáng trắng chói lòa, mà phía trước lại là một mảnh đen kịt, có mùi như là nội tạng của con vật gì đó.

Thứ duy nhất mà tôi biết, là đã có cái gì đó, ngoạm một phát dính đầu tôi rồi!

Sau lưng bỗng bị thứ gì đó kéo mạnh, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy tôi bị lôi ngược trở lại, mặt tôi úp xuống đập vào tảng đá. Không nhìn thấy gì, chỉ nghe được tiếng nước ào ạt bên tai, cùng với âm thanh răng rắc khiến người ta rét cóng đến tận tim khi hai hàm răng khép chặt vào nhau vừa rồi.

Như thế này còn đáng sợ hơn cả việc trông thấy một cái gì đó nữa.

Sau lưng lại bị giật mạnh, tôi thấy mình bị nhấc lên cao, vừa mở choàng mắt ra, toàn thân tôi từ đầu tới chân đã bị giội đẫm máu tươi tanh ngòm, khiến tôi biến thành một kẻ máu me đầy mình.

Tôi ngây ra như phỗng, chỉ biết nhìn đăm đăm về phía trước.

Trước mặt tôi hiện giờ là một con quái vật đầu rắn mình cá, mặc dù nó vẫn còn thoi thóp, nhưng hình như bị thương không nhẹ chút nào, máu nó nhuộm đỏ gần nửa cái hồ nước luôn.

Tôi thở hổn hển, lúc này mới để ý tới tình cảnh cả người dính máu đầm đìa.

Mà sau lưng tôi là cái người khoác áo tơi đội nón lá kia, ngoài ra còn trang bị thêm một thằng tôi ở phía trước làm bia đỡ đạn nữa, nhờ đó mà không một giọt máu nào bắn được lên người hắn ta.

Tôi chỉ có duy nhất một điều muốn nói.

Ích kỷ, quá ích kỷ rồi.