Tuy rằng Kraken rất vui khi mình có con, nhưng từ sau khi tiểu Eugene ra đời, hắn lại càng ngày càng cảm thấy đứa nhỏ kia chiếm hết thời gian và sự quan tâm từ Ngu Dung. Cho nên hắn đã sớm dạy con mình về tầm quan trọng của việc tìm vợ, và dùng lý do rất chính đáng là, không muốn cho con trai giống như mình, phải tốn mấy ngàn năm mới tìm được bạn đời.

Sau khi đi đến đất liền, Kraken rõ ràng cảm thấy tâm tình của Ngu Dung thoải mái hơn hẳn, điều này làm cho kẻ luôn cưng chiều vợ hơn hết thảy như hắn bắt đầu có ý niệm sau này sẽ sinh sống ở đây trong đầu. Nếu muốn ở lại chỗ này, căn hộ nhỏ này ước chừng sẽ không đủ dùng, hơn nữa nước ở đây không đủ sạch, có lẽ bọn họ nên tới ở chỗ bờ biển? Mua một miếng đất rộng ở bờ biển, sau đó xây nhà rồi cho vài người hầu lại đây không phải ổn rồi sao?

Những cái này có thể để sau này rồi bàn lại cũng được, Kraken phải giải quyết nhiệm vụ hàng đầu trước mắt đã, chính là phải thúc giục con trai, bảo cậu bạn nhỏ Eugene này nhanh chóng bắt người về làm vợ, sau đó tên em trai của vợ kia sẽ không còn quấy rầy thời gian bên nhau của hắn và Ngu Dung nữa. . .

Hơn chín giờ sáng, người ở chỗ làm của Ngu Hối gọi điện đến hỏi, chuông vừa reo một tiếng Ngu Dung liền bắt máy, thuận tiện xin phép nghỉ cho em trai. Cậu vốn không cần ngủ, cho nên thừa dịp này đi mua một ít thức ăn ngon cho Tiểu Hối bồi bổ thân thể.

Nơi ở cũ của Ngu Dung cách thành phố mấy trăm cây số. Không thể làm gì hơn, thứ có giá trị trên người cậu không ít, nhưng lại không có tiền mặt. Xe trong nhà chắc ba Ngu đang dùng, Ngu Dung tìm không được, cho nên cậu đành bắt taxi mà đi.

Kraken đi theo Ngu Dung ra ngoài, cậu bạn nhỏ Eugene vừa tiếp thu xong sự ân cần dạy bảo của cha mình từ tối hôm qua đến tận sáng hôm nay, hiện tại đang ngủ bù, tạm thời không cần lo lắng vấn đề nó chạy loạn khắp nơi.

Hai người đón xe đến phố chuyên mua bán vàng bạc đá quý, Ngu Dung dự định bán một ít san hô đỏ tự nhiên. Trước khi ra khỏi nhà, cậu đã lên mạng tra một chút về giá vàng và ngọc trai thời điểm này, kết quả, khi nhập chữ “vàng” vào mục tìm kiếm liền xuất hiện vài trang tin tức, nói rằng giá của san hô đỏ còn cao hơn nhiều, mỗi một gram của nó có giá gấp hai lần so với vàng.

Cái này thì cậu có rất nhiều nha! Hơn nữa còn quý hơn loại bình thường rất nhiều a!!!

San hô muốn sinh trưởng cần phải có điều kiện rất khắc nghiệt, nước biển lân cận thần đảo trong suốt, độ ấm cũng vừa phải, cho nên chúng sinh trưởng rất nhiều! Không chỉ có Ngu Dung thích chúng, mà hầu hết người dân trên đảo đều có một cái san hô đỏ để ở trong nhà làm vật trang trí.

Việc mua bán được tiến hành rất thuận lợi, dùng một chút thần lực khiến cho những người phàm này không cố ý đè giá thấp xuống, Ngu Dung liền bán một nhánh san hô đỏ còn nguyên vẹn và một ít ngọc trai, số tiền bán được làm cho Ngu Dung cảm thấy nói không nên lời. Hiện tại một nhánh san hô đỏ đối với người thích sưu tầm mà nói, có tiền cũng không thể mua được, giá trị của nó gần như bằng tiền mua cả một căn hộ.

May mắn trước khi ra ngoài có mang theo thẻ ngân hàng của Ngu Hối, bằng không không biết làm sao cầm một gói tiền mặt lớn như thế đi trên đường lớn nữa.

Ngu Dung trước tiên ghé qua chợ, do đi trễ nên cậu chỉ mua được vài thứ không tính là tươi mới còn sót lại sau phiên chợ sáng, sau đó hai người tìm một góc hẻo lánh để cho Kraken đem chúng thu nhỏ lại, rồi đi đến cửa hàng bách hóa. Cậu định mua một ít thuốc bổ cho ba mẹ mình, như vậy sẽ có lý do hợp lý hơn khi cậu dùng thần lực để điều trị cho thân thể họ.

Lúc về nhà làm cơm trưa, cậu bạn nhỏ Eugene luôn phá phách kia đang ở trong bồn tắm chơi đùa với vịt nhỏ chờ cơm, Ngu Hối cũng mới tỉnh không được bao lâu.

Ngu Hối ngủ một giấc đến trưa, khi thức dậy liền cảm thấy tinh thần sảng khoái không thôi, lúc cậu rửa mặt thì phát hiện quầng thâm dưới mắt mình đã mờ đi, làn da trên cơ thể cũng có vẻ tốt hơn một chút. Ngu Hối còn cho rằng tất cả những điều này là do đã lâu mình chưa từng ngủ ngon như vậy mà thành.

“Dậy rồi sao? Mau tới ăn cơm đi! Anh đang định đi gọi em dậy đây.” Ngu Dung lên tiếng chào hỏi, trên tay vẫn còn đang bưng một nồi canh cà chua trứng, trên bàn đã bày bốn năm món khác, đều là những món Ngu Hối bình thường thích ăn.

“Wow! Thực phong phú, anh hai, anh học được tài nấu ăn tốt như vậy từ lúc nào vậy?” Ngu Hối dùng tay bóc một miếng sườn xào chua ngọt lên ăn vụng, sau đó vui vẻ ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm.

“Ở trên đảo không có gì làm, liền suy xét một chút về việc nấu ăn, bằng không tất cả đều chết đói rồi.” Ngu Dung cười cười trả lời, vừa lấy muỗng xới cơm, vừa hô lớn: “Eugene — đừng nghịch nữa, mau ra ăn cơm!”

“Dạ ~” Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng đáp lại, sau đó Ngu Hối liền nhìn thấy một hình ảnh lạ lùng nhất trong đời mình.

Một mỹ thiếu niên tóc đỏ trần truồng từ trong phòng tắm chạy ra, vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt của nó liền sáng lên, sau đó dùng tốc độ rất nhanh phóng lại đây, một giây tiếp theo liền ôm chặt lấy người cậu, sau đó hô lớn: “Vợ à ~ anh có nhớ tôi không ~~~”

Ngu Dung: = 口 =

Ngu Hối: = 口 =

Kraken: “Làm tốt lắm!”

“Làm tốt lắm em gái anh đó!” Ngu Dung tức giận, nhịn không được liền chửi ầm lên, xông lên định tách hai người ra.

“Eugene, con mau buông chú của con ra ngay!”

“Không! Đây là vợ con, vợ thì phải theo con cùng ở một chỗ!” Lúc biến thành người, miệng lưỡi của nó vô cùng lưu loát, cơ thể trưởng thành rất tốt, làm cho Ngu Dung không cách nào trực tiếp kéo Eugene ra khỏi người em trai mình.

Ngu Hối hơi giật mình nhìn Eugene, trong lòng thầm nghĩ: Tại sao trong nhà mình lại có một thiếu niên trần truồng thế này? Tại sao cậu ta lại vô lễ với mình? Không đúng, cậu ta không mặc gì cả, trong khi mình ăn mặc rất chỉnh tề, như vậy, rốt cuộc là cậu ta vô lễ với mình hay mình vô lễ với cậu ta đây?