Tiểu bạch tuộc tên gọi là Eugene, có nghĩa là huyết thống cao quý, tên này đọc theo âm tiếng Trung nghe tựa tựa ‘Ngu’, cho nên tên tiếng Trung của nó là Ngu Tân.

Lúc tiểu Ngu Tân vừa mới sinh chỉ là một cục thịt nho nhỏ, được ném vào trong nước tắm rửa, cắt bỏ nhau thai, liền biến thành một khối nho nhỏ giống như thạch trái cây vậy, có thể nhét vừa vào trong một cái ly sứ hoặc một cái chén ăn cơm.

Lúc Ngu Dung tỉnh lại, Kraken bưng một cái chén chứa đầy nước biển bên trong, ngoài ra còn có một tiểu Eugene vừa mới sinh hồng hồng mềm mềm nằm gọn trong đó, thoạt nhìn nó giống như món thạch hoa quả vị dâu tây vậy, quả cầu nho nhỏ mềm mại có màu hồng nhạt bán trong suốt, vươn mấy xúc tu nho nhỏ của mình lên thành chén, để lộ ra nửa cái đầu nhỏ tròn tròn nhìn mama của nó.

Thật sự là trái với quy định mà! Sao mà nó có thể đáng yêu đến như vậy a a a!!? Trong lòng Ngu Dung vô cùng kích động, mấy con chó, con mèo tí hon nằm gọn trong tách trà gì đó, cũng không đáng yêu bằng một góc của cục cưng nhà mình a a a!!!

Ngu Dung nhận lấy cái chén rồi nâng lên trước ngực, tiểu bạch tuộc dùng mấy xúc tu nhỏ lành lạnh của mình quấn lấy ngón tay của mama nó.

Quá. . . đáng yêu mà!!! Ngu Dung quả thật kích động đến nói không nên lời, nâng cái chén trên mặt mà cọ cọ vào cái đầu nhỏ của tiểu bạch tuộc nhà cậu, kỳ thật cậu muốn bế tiểu bạch tuộc ra mà cọ cọ kìa, nhưng cậu lo là mình quá kích động, có thể không cẩn thận mà siết quá chặt làm bé cưng nhà mình nổ tung. . . .

Ngu Dung dùng ngón tay của mình nhẹ nhàng xoa lên người con trai của mình, khen: “Thì ra chỉ nhỏ xíu như vậy, trách không được lúc trước bụng của mình chỉ nhô lên có một chút.”

Ngu Dung yêu thích không thôi, đặt bé quái vật biển nho nhỏ kia vào lòng bàn tay, dùng ngón tay chọc chọc vào người nó, bộ dáng giống như muốn đâm xuyên qua người của nó luôn vậy. Xúc tu quấn lấy ngón tay của cậu như làm nũng, ánh mắt đen láy như mực vẫn chăm chú nhìn cậu còn khẽ chớp chớp ~ thật là manh đến nổi khiến trong lòng cậu không ngừng kêu loạn, làm cho cậu quên luôn việc truy cứu Kraken về cái tội không nói cho mình biết việc hắn có thể biến thành người kia.

Nguyên hình của tiểu bạch tuộc phát triển không được nhanh lắm, nhưng hình người lại lớn rất nhanh. Ngu Dung nhìn thấy bộ dáng của tiểu Eugene khi biến thành người lúc một tháng tuổi, giống như một đứa nhóc nhân loại, có mái tóc dày, còn rất mềm mại. Lúc tiểu Eugene được ba tháng tuổi, vẫn ngủ ở trong cái chén như cũ, nhưng khi biến thành hình người, lại không khác gì một đứa trẻ bốn, năm tuổi.

“Mama. . . Con muốn đi ra ngoài chơi ~” Tiểu Eugene đi chân trần, dùng tay kéo kéo góc áo của Ngu Dung, trên người của nó chỉ mặc có một cái áo thun ba lỗ và một cái quần đùi, mập mập mềm mềm nhìn rất đáng yêu.

“Ai, cục cưng của ta, đã bảo con đừng gọi mẹ mà gọi là ba rồi mà, sao vẫn không chịu sửa?” Ngu Dung đưa tay ra ôm lấy Eugene, hôn một cái lên mặt nó, nhịn không được mà lẩm bẩm mấy câu.

“Mama ~?” Eugene không hiểu lắm nghiêng đầu lại hỏi, khiến cho Ngu Dung cảm thấy vô cùng chán nản. . . .

“Được rồi, được rồi, mama thì mama vậy, con đi chơi đi! Nhớ cẩn thận đó!” Ngu Dung thả nó xuống, vỗ vỗ cái mông nhỏ tròn trịa của nó, rồi bảo người hầu của mình đi theo sau trông chừng con mình. Tuy rằng trên đảo này không có người muốn làm hại nó, hơn nữa Eugene còn là con trai của thần linh, nhưng dù sao nó cũng chỉ mới mấy tháng, Ngu Dung thật sự không yên tâm lắm khi cho nó ra ngoài chơi một mình như thế.

Nói đến chuyện con trai của thần linh này, Ngu Dung phát hiện lúc trước mình từng hoài nghi sức chống đỡ của cục cưng nhà cậu là một việc làm hết sức ngu ngốc. Lúc đó Eugene đang rất nghịch ngợm, tự mình leo từ trong chén ra, một khối nho nhỏ cứ thế mà nhảy xuống bàn ở độ cao hơn nửa mét, Ngu Dung sợ đến mức thét lên một tiếng, vốn tưởng sẽ nhìn thấy một khối thạch hoa quả vị dâu tây nát bét trên bàn, nhưng kết quả lại nhìn thấy Eugene nhà cậu giống như một cục thịt viên, không có chút vết thương nào, không những thế còn cười vui vẻ nảy tới nảy lui, nếu hình dáng nhỏ hơn một chút nữa thì thật sự có thể lấy ra làm bóng bàn để đánh rồi.

Ngu Dung nhìn con trai lạch bạch chạy ra ngoài cửa, trong lúc cậu còn đang thất thần, một cánh tay khỏe mạnh liền từ phía sau ôm lấy eo của cậu.

“Thân ái, đang suy nghĩ gì vậy?” Lúc này Kraken đang ở hình dáng con người, Ngu Dung vẫn còn ghi hận vụ hắn giấu diếm việc bản thân có thể biến thành người kia, cho nên liền cảm thấy cáu kỉnh.

“Chỉ là cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh thôi.” Cả chuyện gia đình kỳ lạ của các người nữa.

Kraken cười cười siết chặt vòng tay của mình, khẽ hôn lên môi của Ngu Dung rồi chuyển xuống cái cổ nhỏ trắng nõn của cậu mà cắn nhẹ, làm cho cậu cảm thấy hơi ngưa ngứa, cũng khiến cho Ngu Dung khẽ run rẩy. Nhưng không bao lâu sau, Ngu Dung liền thay đổi sắc mặt. . . .

“Anh làm gì thế? Em vẫn chưa tha lỗi cho anh đâu!” Đến hiện tại Ngu Dung vẫn cảm thấy có chút tức giận, bởi vì tên ngốc Kraken này, ở trong lúc Ngu Dung đang tức giận, lại đem hết mấy cái suy nghĩ tự ti gì đó của bản thân nói hết ra, điều này làm cho Ngu Dung vừa tức vừa đau lòng cho hắn. . . .

Ngươi to lớn uy vũ như vậy mà lại vô cùng tự ti gì đó quả thật rất manh, không có gì là sai, nhưng ngươi lại hoài nghi tình cảm của ta là ngươi không đúng!

“A, Roy, thân ái, cục cưng, em muốn anh làm như thế nào mới chịu tha lỗi cho anh đây, cả tháng nay anh chưa từng biến về nguyên hình lần nào rồi mà. . . .” Kraken cẩn thận hỏi. Hắn đã quen với hình dạng kia của mình, dùng hình người thật sự rất không thoải mái, muốn ôm vợ hoàn toàn vào trong ngực đều có chút khó khăn. Chẳng lẽ muốn hắn phóng to cơ thể lên sao? Như vậy khác nào là người khổng lồ đang chơi đùa với búp bê? Cho nên Kraken cảm thấy phiền muộn vô cùng. . . .