Đầu thạch vấn lộ (9) – Mộng chỉ là mộng, cho dù là mở mắt, hay là nhắm mắt.
Cũng may Hoắc Quyết lại không truy vấn điểm này, như thể đã chấp nhận câu trả lời gượng gạo của y. Hai người im lặng một lúc lâu, đợi đến lúc Tịch Đình Vân nghĩ ra đề tài thì Hoắc Quyết đã một tay cầm lược, một chân thò ra ngoài trúc lâu, khò khò ngủ.
Tịch Đình Vân lặng lẽ ngồi một lúc, sau đó đứng dậy vào trong phòng tìm một tấm thảm để đắp cho hắn.
Hoắc Quyết mở mắt.
Tịch Đình Vân giải thích, nói: “Nửa đêm sẽ lạnh.”
Hoắc Quyết híp mắt nhìn y, đột nhiên ngồi dậy, đẩy y ngã xuống.
Tịch Đình Vân ngã xuống sàn, trong mắt tràn đầy hoảng hốt.
Hoắc Quyết vẫn mặc kệ y, đợi y nằm yên, đầu mới lập tức dựa vào, đầu tiên là gối lên ngực y, lại cảm thấy quá cứng, điều chỉnh vị trí một chút, nằm lên bụng y.
Tịch Đình Vân eo nhỏ, bụng mềm, nằm lên trên cực kỳ thoải mái.
Hoắc Quyết hài lòng cọ cọ một chút, kéo thảm đắp lên rồi ngủ.
……
Đã đến đây rồi thì an phận vậy thôi.
Tịch Đình Vân không làm gì được, chỉ biết gối lên cánh tay, nhìn trời.
Ngày hôm sau, Hoắc Quyết dậy, một mình chạy đến thác nước rửa mặt.
Tịch Đình Vân lúc này mới chầm chậm vận động tay chân, tướng ngủ của Hoắc Quyết rất tốt, gần như cả đêm không động đậy, y làm gối, tất nhiên cũng không thể động đậy, thế nên lúc này toàn thân không chỗ nào là không tê mỏi.
Hai người rửa mặt xong, Hoắc Quyết dẫn Tịch Đình Vân đi tham quan trúc lâu.
Tịch Đình Vân mới biết, tuy rằng trúc lâu này nhỏ, nhưng lại rất đầy đủ tiện nghi. Trong nhà kho chất đầy hoa củ quả, dưới tầng hầm còn có cả đá khối.
Hoắc Quyết cầm giỏ trúc, lựa những thứ mình thích ăn, sau đó đưa cho Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân ngây người nhận lấy giỏ trúc.
Hoắc Quyết tranh thủ lúc y còn chưa phản ứng lại, cầm theo một hũ rượu và một chiếc cần câu, đủng đà đủng đỉnh ra khỏi cửa.
Đợi khoảng hai tiếng sau hắn mang một con cá nhỏ về, trong trúc lâu đã tỏa ra mùi thơm của cơm.
Tịch Đình Vân sắp cơm trên bàn, thuận tay nhận lấy con cá hắn mang về, tìm một cái chậu gỗ thả vào, “Mời vương gia dùng.” Y đưa đũa cho Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết không khách sáo, nhận lấy đũa, bắt đầu ăn.
Một bữa cơm hết sức hòa hợp.
Đến buổi chiều, Hoắc Quyết cầm lấy thương đi luyện công.
Tịch Đình Vân chính đại quang minh đứng xem. Võ công của y tuy không thể liệt vào hàng tuyệt đỉnh thiên hạ, nhưng nhãn quang thì đúng là như vậy.
Hoắc Quyết luyện võ cực quái, không luyện hoàn chỉnh một bộ võ công mà không ngừng luyện cùng một chiêu thức, hơn nữa lại là một chiêu thức vô cùng đơn giản.
Tịch Đình Vân vẫn nghĩ Hoắc Quyết ăn mặc quái dị, thích mặc áo đỏ, lại luôn háo thắng, tính cách nhất định khác xa người thường, võ công hoa lệ lập dị lại bất thường, sau khi tiếp xúc mới biết Hoắc Quyết tuy rằng cao ngạo, nhưng lại không giống Hạ Cô Phong khó tiếp cận, khiến cho người khác khó bề hạ thủ. Sự cao ngao của hắn chỉ là vẻ bề ngoài, tuy rằng dưới vè ngoài đó ẩn chứa những gì còn cần được khai quật, nhưng không giống như bên ngoài thành Bình Tiêu, băng tuyết phủ ngàn năm. Chính như võ công của hắn, nhìn qua thì thấy thanh thế cực lớn, kỳ thực chiêu nào chiêu nấy đều rất thực dụng, tuyệt không hề lắt léo.
Hoắc Quyết đột nhiên thu thương, quay đầu nhìn y.
Tịch Đình Vân mỉm cười đưa chén trà trong tay ra.
Hoắc Quyết một hơi uống hết.
Tịch Đình Vân nói: “Vương gia không sợ tôi bỏ thuốc vào trong trà để báo thù việc ngày hôm qua sao?”
“Cũng chỉ là dùng tay giải quyết, sao phải lo.” Hoắc Quyết quay ngược thương lại cắm trên đất, sau đó lấy một cây lược từ trong ngực ra đưa cho y.
Tịch Đình Vân không hiểu gì, nhận lấy.
Hoắc Quyết hỏi: “Ngươi biết chải tóc không?”
Thực ra sau khi quan sát và sờ mó, đuôi sam dựng đứng cũng không phải là chuyện khó, chỉ là nhìn thấy bộ dạng đầu tóc thả tán loạn của Hoắc Quyết nhiều rồi, Tịch Đình Vân không muốn hồi tưởng lại bộ dạng của hắn lúc trước.
Hoắc Quyết thấy y do dự, cho rằng y không làm được, an ủi nói: “Giống như ngươi thôi.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Trâm vẫn còn chứ?”
Hoắc Quyết móc trong ngực ra, đưa cho y, rồi ngồi xuống đất.
Tịch Đình Vân ngồi quỳ, giúp hắn chải tóc.
Chất tóc của Hoắc Quyết cứng, tuy rằng đen nhánh, nhưng lại dễ buộc, Tịch Đình Vân chải rất cẩn thận, việc này bình thường chỉ cần đưa tay hai ba nhát là được rồi thì y lại phải tốn thời gian khoảng một nén hương mới buộc xong.
Hoắc Quyết kéo lọn tóc bị bung rũ xuống, chau mày hỏi: “Sao không buộc cả lên?”
Tịch Đình Vân mặt không đổi sắc, nói dối, “Tóc của vương gia vừa cứng lại vừa nhiều, một cái trâm không giữ hết được.”
Hoắc Quyết vuốt mồ hôi trán nói: “Nóng lắm.”
Tịch Đình Vân vào bếp lấy cái quạt lò đưa cho hắn.
Hoắc Quyết: “……”
Đến giờ cơm tối, Tịch Đình Vân tự giác đi nấu cơm, trong thức ăn có con cá mà Hoắc Quyết câu được lúc trưa.
Sau đó mấy ngày, việc này đã trở thành thói quen của họ. Gần đến giờ cơm, Tịch Đình Vân nhất định sẽ bận rộn ở trong bếp. Buổi chiều, Hoắc Quyết luyện công, Tịch Đình Vân liền đưa trà tiếp nước, sau đó cũng không ngại ngần gì mà thưởng thức.
Hai người cùng ăn cùng ở, như thể hai người bạn lâu năm. (Hai vợ chồng già =))~)
Hoắc Quyết không nhắc đến nguyên nhân đến nơi này, Tịch Đình Vân cũng không hỏi.
Tịch Đình Vân không thúc giục Hoắc Quyết ứng chiến, Hoắc Quyết cũng làm như không biết.
Giống như hai người bọn họ vốn đã ở nơi núi non cách biệt với thế giới bên ngoài này, hưởng thụ những ngày tháng nhàn nhã dễ chịu như thần tiên.
Tịch Đình Vân không thể không thừa nhận, cho dù trong nửa tháng này y có một nửa thời gian nghĩ ngợi xem làm thế nào để có thể khiến Hoắc Quyết ra ứng chiến, nhưng cũng có một nửa thời gian hoàn toàn quên đi mất việc này. Nếu như mục đích Hoắc Quyết mang y đến nơi này là để y vui vẻ đến quên đi mọi lo nghĩ, rõ ràng không phải không hề có chút tác dụng.
Có một lần tỉnh giấc giữa đêm khuya, bên cạnh là khuôn mặt ngủ say không chút phòng bị của Hoắc Quyết, trên đầu là bầu trời sao rộng lớn không giới hạn, bốn bề là cảnh sắc núi cao nước trong, giờ phút này, y hy vọng biết bao bản thân không phải là Tịch Đình Vân Thiên Diện Hồ, mà là Tịch Đình Vân, chỉ là Tịch Đình Vân thôi. Trong lòng không yên, cả đêm không ngủ được, y cứ mở mắt đến tận lúc trời sáng. Hoắc Quyết tỉnh dậy, y nghe bản thân buột miệng kêu lên:
“Vương gia.”
Mộng chỉ là mộng, cho dù là nhắm mắt, hay là mở mắt.
Nếu như nói Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết ở trong núi đã tiến gần đến với thần tiên, thì Bình Chủ đến từ thế giới bên ngoài chắc chắn là tục nhân của trần thế.
Hắn không chỉ người tục, mà ngay cả lễ vật cũng rất tục.
Hắn mang đến hai rương hoàng kim.
“Vương gia.” Khuôn mặt của Bình Chủ cũng rất dễ nhìn, trắng trẻo, có học, tuấn tú, không giống người Nam Cương mà giống như một thư sinh vào kinh dự thi hơn, nhưng dáng người hắn cao lại gầy, lại thích mặc áo rộng, mang lại cho người ta ảo giác yếu đuối đến dễ dàng bị gió thổi bay.
Hoắc Quyết ngồi trên trúc lâu, dựa vào vai của Tịch Đình Vân, mắt nhìn trời xanh, như thể đang ngẩn người.
Bình Chủ tính tình dễ chịu, lặng lẽ ngồi xuống, không để tâm, tự nói: “Na Phi Long mấy hôm nay sống không dễ chịu lắm. Dương tổng quản nói hắn bức hiếp ngài, mang theo Xá Quang, chọn ra mấy trại dưới tay hắn. Na Phi Long có đầu mà không có não, có lẽ hắn trước kia chưa từng ý thức được thực lực chân chính của Nam Cương vương phủ, bây giờ biết thì đã quá muộn rồi, đã đến nước chó cùng nhảy tường rồi, muốn liên thủ với Bàng Tiểu Đại. Bàng Tiểu Đại là cậu của Nhan Sơ Nhất, hắn ra tay, Nhan Sơ Nhất tất nhiên cũng sẽ vào cuộc.” hắn thở dài một cái, “Sáu bộ lớn của Nam Cương cắm rễ đã nhiều năm, quan hệ hết sức phức tạp, chạm đến một nhánh là động tới toàn thể, vương gia thật sự đã chuẩn bị tốt cả rồi chứ?”
Ánh mắt của Hoắc Quyết cuối cùng cũng coi như quét đến mặt hắn.
Bình Chủ dường như lần đầu tiên nhìn thấy kiểu tóc khác ngoài kiểu đuôi sam dựng đứng của hắn, đơ ra một lúc, không hề giấu giếm sự kinh diễm, “Vương gia nếu như đích thân mở miệng muốn sát nhập các bộ khác, bọn họ nhất định sẽ vào dưới trướng của ngài.”
Hoắc Quyết hỏi: “Ngươi muốn giết Nhan Sơ Nhất à?”
Bình Chủ không một chút do dự đáp: “Đúng. Chỉ cần vương gia tiếp tục gây sức ép cho Na Phi Long, hắn và Bàng Tiểu Đại nhất định sẽ liên thủ với nhau, Nhan Sơ Nhất không thể bàng quan đứng nhìn. Đến lúc đó, ta xin nghe theo sự sai bảo của vương gia, không quan tâm tới hiệp ước của sáu bộ mà khiêu chiến với Nhan Sơ Nhất!”
Hoắc Quyết hỏi: “Lý do là?”
Bình Chủ đáp: “Vương gia chỉ cần biết ta không thể không giết hắn là được rồi.”
Hoắc Quyết đáp: “Ừm.”
Bình Chủ lộ vẻ mặt vui mừng: “Vương gia đồng ý rồi sao?”
“Kỳ thực,” Hoắc Quyết chầm chậm nói, “Việc của vương phủ, ta từ trước tới nay đều không quản lý.”
Bình Chủ nhướn mày: “Lời vương gia nói là có ý gì?”
Hoắc Quyết đáp: “Ta chỉ muốn biết hung thủ giết Họa Cơ là ai.”
Bình Chủ sửng sốt hỏi: “Vương gia nghi ngờ Na Phi Long?”
Hoắc Quyết đáp: “Na Phi Long có một thủ hạ tên là Tháp Tháp Khởi, sở trường dùng móc câu.”
Bình Chủ trầm ngâm nói: “Trong thiên hạ, người sử dụng móc câu tuy không nhiều, nhưng cũng không ít. Vương gia làm như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân khác.”
Hoắc Quyết đáp: “Dương tổng quản đã chất vấn về người đó, Na Phi Long nói là đã chết. Sau việc đó, có người nói rằng đã từng thấy hắn xuất hiện ở vùng phụ cận sông Thanh Hoa.”
Bình Chủ đáp: “Ồ?”
Hoắc Quyết nói: “Dương tổng quản lại phái người đi hỏi, người được hỏi đó lại chết rồi.”
Bình Chủ nói: “Xem ra, mười phần có tám chín phần là Na Phi Long rồi.”
Hoắc Quyết đáp: “Vốn là thế.”
“Chẳng lẽ bây giờ vương gia lại có đối tượng hoài nghi mới?”
“Có.”
“Ai?”
“Ngươi.”
Bình Chủ cười thật lâu sau mới dừng lại được. “Vương gia quả thật rất thích nói đùa.”
Hoắc Quyết nhìn Tịch Đình Vân, thản nhiên hỏi: “Ta đang nói đùa sao?”
Tịch Đình Vân đáp: “Vương gia rõ ràng không phải người có khiếu hài hước.”
Bình Chủ thu lại nét cười hỏi: “Vương gia tại sao lại nghi ngờ ta?” hắn hỏi xong, phát hiện không ai đáp lời, bởi vì người cần trả lời đang nhìn chăm chăm một người khác và quan tâm tới một việc hoàn toàn khác.
Hoắc Quyết nhìn chăm chăm Tịch Đình Vân, chau mày hỏi: “Ta không phải là người có khiếu hài hước à?”