Ba lan bất kinh (1) – Ai nói không phải?

Ba lan bất kinh: vững vàng, không sợ hãi trước biến cố lớn (ba lan: sóng lớn)

Gần tối, trấn Cẩn Công, đèn đuốc sáng trưng, người qua lại lũ lượt.

Tịch Đình Vân cầm ô, đi theo sau Hoắc Quyết, để mặc cho người đi đường kẹp giữa hai người, không hề sợ lạc mất. Đuôi sam của Hoắc Quyết rất bắt mắt, cho dù đi cách một đoạn cũng có thể nhìn thấy đuôi sam kiêu ngạo vươn cao giữa đám đông.

Đuôi sam lay động trên đỉnh đầu đi vào một quán ăn bên đường.

Tịch Đình Vân đi đến cửa liền ngửi thấy mùi hương của thức ăn, hấp dẫn đến mức khiến cho bụng của y kêu ùng ục.

Trong quán đã ngồi kín.

Không thấy đuôi sam xuất chúng nữa, chỉ nhìn thấy góc áo đỏ chói phấp phới biến mất trên đầu cầu thang từ lầu một lên lầu hai.

Tịch Đình Vân lên lầu hai, cảm thấy không khí có chút không phù hợp.

Nếu như nói lầu một là biển lớn sóng xô dữ dội, thì lầu hai lại là bầu trời quang đãng không mây, yên bình, tĩnh mịch. Cửa sổ mở rộng, góc phòng đối diện vươn cao, hình thù rất khó miêu tả, giống như thích khách đang mai phục, lại giống như chủy thủ giấu trong ống tay áo của thích khách.

Tịch Đình Vân vừa quay người, chỉ nghe thấy kẽo kẹt một tiếng, cửa căn phòng bao riêng vốn đóng kín bất ngờ đồng loạt mở ra, ám tiễn như sao băng xoẹt qua. Trong lòng y sửng sốt, thân thể vội vàng nhảy lên, chỉ nghe thấy mấy tiếng độp độp độp, ám tiễn găm lên tường và cột gỗ đầu bên này. Y xoay người trong không trung bên cửa sổ, xoay tay vỗ vào cửa sổ, thân thể cuộn lại, vừa định nhảy ra ngoài, liền cảm thấy một luồng gió lạnh tấn công vào lưng, đâm khiến lưng y phát lạnh, người vô thức xoay chuyển, rút ra hai cái kim bạc phóng đi.

Đinh đinh hai tiếng, kim bạc đâm vào mặt kiếm, bật ra.

Tịch Đình Vân nhân cơ hội nhìn rõ người đến. Là một đại hán râu kẽm khoảng hơn 50 tuổi, hai tay mỗi tay cầm một đoản đao, hai mắt sáng quắc hữu thần, lóe sáng trong bóng tối.

Dáng vẻ như vậy khiến cho Tịch Đình Vân nhớ đến một người.

“Thần Mục Đao vương?” Tịch Đình Vân sửng sốt nói.

Đao vương nâng đao lên tiếp tục tấn công, “Coi như ngươi làm ma hiểu rõ mình chết thế nào!”

Tịch Đình Vân sửng sốt là bởi vì vị Đao vương này vốn là một đại đạo tặc đơn độc số một số hai trong rừng sâu, sau này quy thuận triều đình, gây chấn động giang hồ. Có điều, sau khi quy thuận, trên giang hồ liền không thấy tung tích của ông ta, rất nhiều người đoán rằng, không phải ông ta quy thuận triều đình mà là bị giết hại, tuy nhiên trước nay ông ta độc lại độc vãng, cũng không có ai đi chứng minh thực hư, chuyện này đã trở thành một câu đố trên giang hồ. Không ngờ vị đại đạo tặc hành tung khó đoán lại xuất hiện ở nơi này.

Trong đầu óc y lóe lên rất nhiều nghi vấn, mơ hồ cảm thấy việc này rất kỳ lạ, nhưng vẫn không tìm ra được đầu mối.

“Tiền bối vì lẽ gì lén tấn công tại hạ?” Tịch Đình Vân chật vật chui vào dưới gầm bàn.

Đao vương một đao chém xuống, bàn bổ làm đôi.

Tịch Đình Vân vừa lăn vừa bò, chạy đến gầm một chiếc bàn khác.

“Chẳng lẽ chỉ cho phép các ngươi truy sát chúng ta mà chúng ta không được phản khách vi chủ sao?” Đao vương không đợi y chạy sang một chiếc bàn khác, dứt khoát bổ sạch tất cả các bàn có ở lầu hai.

Tịch Đình Vân ngạc nhiên hỏi: “Sao tiền bối lại nói như vậy?”

Đao vương nói: “Bớt giả ngu đi!”

Tính tình ông ta rất nóng nảy, bị truy sát lâu như vậy rồi, ngọn lửa giận trong lòng tích tụ bấy lâu dường như có thể đốt cháy cả căn phòng, do vậy không thèm để tâm Tịch Đình Vân biện hộ thế nào, chỉ lo chém người.

Tịch Đình Vân khổ sở mà không thể nói ra, bước chân cố ý dịch về hướng cửa sổ. Động tĩnh trên lầu hai lớn như vậy mà không hề khiến lầu một chú ý, có thể thấy lầu một đã mai phục sẵn người của đối phương, cho nên, chạy theo đường cửa sổ là cách an toàn hơn cả.

Đao vương dường như nhìn ra suy nghĩ của y, xoay một đoản đao ném về phía cửa sổ.

Tịch Đình Vân nhanh nhẹn, thân thể vốn định lao về phía trước khựng lại, lộn về, cho dù đã như thế, nhưng vẫn chậm một bước, bị đoản đao xoẹt một đường qua vai, hoàn thành nhiệm vụ bay ra ngoài cửa sổ.

Tịch Đình Vân lưng dán vào tường, ra sức hít thở, nhìn thấy Đao vương múa đao lao tới, trong lòng chỉ cảm thấy thê lương. Y đã từng tưởng tượng ra cái chết của mình, không có cái nào tốt đẹp cả, nhưng chưa từng tưởng tượng ra mình sẽ chết một cách vô lý như thế này.

Nhìn thấy mũi đao càng lúc càng gần, tâm tình của y ngược lại bình tĩnh hơn. Thôi vậy, cuộc đời của y, lúc nào cũng là thân bất do kỷ, nếu như có thể chết, có khi lại là một sự giải thoát.

Y chầm chậm nhắm mắt, nhưng chưa đợi nhận lấy nỗi đau đớn khi mũi đao cắm vào da thịt, đã nghe thấy trước mặt “đinh” một tiếng vang dội, ngay sau đấy là tiếng gầm thét của Đao vương: “Người đến là ai?”

Tịch Đình Vân mở mắt ra.

Áo đỏ chói mắt, đuôi sam xung thiên, trường thương vươn thẳng, còn có bóng lưng thản nhiên điềm tĩnh. Tay trái hắn nắm đoản đao, chính là đoản đao Đao vương vừa ném đi.

“Hoắc Quyết.”

Chỉ hai chữ, nhưng lại có thể khiến Tịch Đình Vân vô cớ cảm thấy bình tĩnh lại. Không phải sự bình tĩnh tuyệt vọng như vừa rồi lâm vào tuyệt cảnh, mà là sự bình tĩnh vì đại nạn không chết.

“Ngươi cuối cùng cũng chịu đích thân ra tay rồi, cũng tốt!” Đao vương ha ha cười, tay trái xoay chuyển một cái lại có thể lôi ra một thanh đao.

Hoắc Quyết vất đoản đao đi, nâng thương múa.

Đao vương xuất thủ!

Đao như sóng biển.

Võ công của Đao vương đã xếp vào hàng đầu các cao thủ nhất lưu trên giang hồ, trong thiên hạ ít có địch thủ.

Nhưng Hoắc Quyết lại là số ít trong số ít đó.

Tịch Đình Vân đứng ở bên tường, lúc đầu còn chú ý đến tình hình trận chiến, nhưng sau mười mấy chiêu, y đã biết rõ thắng thua. Ánh mắt của y chầm chậm nhìn về phía phòng bao riêng. Trong đó từng bắn ám tiễn ra, nhất định có đồng đảng. Nhưng y không hề có ý muốn xem xét.

Rất rõ ràng, y đã rơi vào một cuộc truy sát trong lúc bất tri bất giác, mà nguyên nhân gây ra chuyện này là kẻ có đuôi sam ngất ngưởng và tấm áo bào đỏ tươi kia.

Dường như cảm thấy được ánh mắt đang nhìn chăm chú của y, Hoắc Quyết vừa nắm chặt lấy đoản đao của Đao vương, vừa bất ngờ liếc về phía này.

Ánh mắt của hắn vẫn hắc bạch phân minh, sáng trong thẳng thắn như ban đầu, dường như muốn so đo với Thần Mục Đao vương.

Tịch Đình Vân khe khẽ mỉm cười, như đang khích lệ.

Đoản đao bị chặt đứt.

Trường thương của Hoắc Quyết lay động trong không trung mấy cái, bất ngờ đâm vào vai của Đao vương, găm chặt ông ta vào cánh cửa.

Đao vương kêu lên một tiếng, mồ hôi đổ ra như tắm, hai mắt vẫn nhìn Hoắc Quyết trừng trừng, cười cay đắng, nói liên tiếp ba tiếng “hảo”.

Ánh mắt Hoắc Quyết lạnh lùng quét qua ông ta, nói với Tịch Đình Vân: “Thương thế sao rồi?”

Tịch Đình Vân cúi đầu nhìn vết thương trên vai mình, lại nhìn về phía Đao vương bị đâm xuyên qua vai, thản nhiên nói: “Thương ngoài da thôi.”

Hoắc Quyết buông trường thương ra, lấy thương dược từ trong ngực ra, kéo Tịch Đình Vân ngồi xuống, cẩn thận bôi thuốc lên.

Đao vương cứ thế bị phớt lờ, dường như bị găm ở đó không phải là người mà là một con muỗi.

Bôi xong thuốc, Hoắc Quyết hỏi: “Có đói không?”

Tịch Đình Vân nói: “Không phải chúng ta đến ăn cơm sao?”

Hoắc Quyết xuống lầu gọi thức ăn.

Đao vương đưa tay ra rút thương, máu đổ như trút nước, ông ta vất cây thương đi, sẩy chân bước lên trước hai bước, không ngờ lại ngồi xuống ghế đẩu, “Ngươi là ai?”

Tịch Đình Vân nói: “Tịch Đình Vân.”

Đao vương sửng sốt, không thể tin nổi nhìn y, “Thiên Diện Hồ?”

Tịch Đình Vân nói: “Tại hạ tưởng rằng trước khi ra tay tiền bối đã biết rồi?”

“Ta cho rằng ngươi là tay chân của Hoắc Quyết!” Đao vương tay ôm lấy vết thương, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng nói: “Ngươi có gì chứng minh không?”

Tịch Đình Vân không đáp, hỏi ngược lại: “Đao vương làm việc cho ai?”

Mục quang Đao vương trầm xuống, ánh mắt nhìn y có thêm một tia thăm dò và cảnh giác.

Tịch Đình Vân đưa thương dược cho ông ta.

Đao vương cũng không khách khí, đổ thuốc lên vết thương như đổ bột mì, chốc chốc lại nghiến răng nghiến lợi.

Hoắc Quyết lên lầu, nhìn thấy ông ta ngồi đối diện Tịch Đình Vân, sắc mặt có chút không vui, dùng mũi chân nhấc thương lên, đặt mông chen vào giữa hai người, đối diện cửa sổ.

Đao vương hỏi hắn: “Tại sao không một thương giết ta luôn?”

Hoắc Quyết hỏi ngược lại: “Giết ngươi có tác dụng gì?”

Đao vương nói: “Ngươi giữ ta lại càng vô dụng. Những điều ngươi muốn biết ta hoàn toàn không biết. Ta chỉ bảo vệ tính mệnh cho người khác thôi. Hôm nay ngươi không giết ta, tất có một ngày ta sẽ giết ngươi.”

Hoắc Quyết nhìn ông ta: “Ông sẽ chỉ già đi thôi.”

Đao vương bị nhìn đến nỗi vết thương càng thêm đau.

Tịch Đình Vân bất ngờ cười rộ lên, “Thật đúng là thú vị, tôi đi theo vương gia ăn cơm mà suýt nữa thì chết.”

Hoắc Quyết mặt lạnh te nhìn Đao vương.

Đao vương cắn chặt răng, “Ta cho rằng hắn là người của ngươi!” Mắt ông ta đảo qua đảo lại giữa Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết, dường như đang đoán xem quan hệ giữa họ là gì.

Hoắc Quyết nói: “Ai nói không phải?”

Đao vương sửng sốt, ánh mắt nhìn Tịch Đình Vân càng phức tạp khó đoán.

Tịch Đình Vân dường như không muốn giải thích, cũng không muốn hỏi gì, như thể trận chiến sinh tử vừa rồi chỉ là một sự hiểu nhầm mà thôi.

Thức ăn rất nhanh được mang lên.

Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân lặng lẽ ăn xong đi xuống lầu.

Đao vương trơ mắt nhìn bóng lưng họ dần biến mất, trong lòng thở phào một cái. Ông ta không cần biết mối quan hệ giữa Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân rốt cuộc là gì, cũng không cần biết Hoắc Quyết tha mạng cho ông ta có mục đích gì, ông ta chỉ biết bản thân vẫn chưa chết, cũng chưa bị bắt nhốt lại.

Ông chầm chậm đứng dậy, vừa định nhảy ra bằng đường cửa sổ liền nhìn thấy một người từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

Là một người có chút mập mạp, cười rất thân thiện.

Tim Đao vương trầm xuống.

“Dương Vũ Hi.” Ông phát âm từng chữ rõ ràng.

Dương Vũ Hi mỉm cười nói: “Trước khi chúng ta bắt được Na Phi Long, vẫn xin Đao vương ủy khuất một thời gian vậy.”

Đao vương cười lạnh nói: “Các ngươi giăng thiên la địa võng, một đường bức bọn ta đến nơi này, mà vẫn chưa bắt được hắn ta sao?”

Dương Vũ Hi thở dài, nói: “Trước kia tôi tưởng rằng Na Phi Long là một gã ngốc, hiện giờ mới biết, cái thông minh của cả đời hắn đều dồn hết vào việc chạy trốn rồi.”