Bình địa phong ba (6) – Tại sao ta phải học?

Nếu như nói sự xuất hiện của Văn Tư Tư làm người ta phải suy nghĩ, thì việc Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất rời đi lại là việc hợp tình hợp lý.

Đại hội lần này trên danh nghĩa là chất vấn Na Phi Long, thực tế là để chia rẽ các thế lực của hắn, bây giờ lại bị Na Phi Long thật giả làm náo loạn, vở kịch chia chác lớn này đã không thành, những người khác có ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Đám người Bình Chủ cũng lần lượt rời đi, đến cuối cùng, chỉ còn lại Hoắc Quyết, Dương Vũ Hi và Tịch Đình Vân ở lại sơn trang cùng với Huống Chiếu.

Huống Chiếu chiêu đãi ăn uống rất chu đáo.

Tịch Đình Vân tuy rằng còn nghi hoặc, nhưng vì Văn Tư Tư đã xuất hiện, cộng thêm sự suy đoán lúc trước của mình, tự giác tránh né, không hỏi Hoắc Quyết bất cứ câu nào về dự định tiếp theo nữa. Đến tận nửa đêm, trong lúc mơ màng, y nghe thấy có tiếng động, vừa định dậy đi xem xét, liền bị một bàn tay bịt chặt lấy miệng.

Mùi hương quen thuộc khiến y khẽ an tâm.

Hoắc Quyết ghé vào tai y, nhẹ giọng nói: “Đừng phát ra tiếng động.” Đợi y gật đầu mới buông tay ra.

Mượn ánh sáng trong đêm, Tịch Đình Vân nhìn thấy trong phòng có thêm hai người nữa, vóc dáng tương tự như mình và Hoắc Quyết, trong lòng dường như đã hiểu ra điều gì.

“Vương gia định minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương?” Y buột miệng hỏi, hỏi xong mới thấy hối hận.

Hoắc Quyết gật đầu với người thanh niên.

Một thanh niên trong đó lấy ra một tay nải, trong tay nải có ba đến bốn viên dạ minh châu, mặc dù không thể chiếu sáng toàn bộ căn phòng, nhưng có thể chiếu sáng một khoảng bằng bàn tay. Trong tay nải đều là những vật dụng dịch dung phổ biến trên giang hồ.

Tịch Đình Vân bất động thanh sắc nhìn Hoắc Quyết.

Hoắc Quyết nói: “Để bọn họ ở lại trong phòng, giông giống một chút là được rồi.”

Tịch Đình Vân thầm thở phào một cái.

Thuật dịch dung của Bách Biến Lão quái độc đáo thiên hạ tất nhiên sẽ có đạo lý độc đáo thiên hạ, các môn đạo trong đó cũng giống như tuyệt học võ công của các môn phái, đều là bí mật bất truyền. Đây cũng là lý do vì sao y lại cắt giảm nguyên liệu khi dịch dung cho Hoắc Quyết. Nếu như cải trang hai người giống hệt dáng vẻ của y và Hoắc Quyết, không thể không bị tiết lộ tay nghề độc môn. Một câu giông giống một chút của Hoắc Quyết, liền giải quyết được nỗi khổ phải suy đông nghĩ tây của y.

Nếu như vạn bất đắc dĩ, y không muốn làm trái ý Hoắc Quyết, khiến cho giữa hai người đều cảm thấy không vui.

Mượn ánh sáng của dạ minh châu, y nhanh nhẹn dịch dung hai người thành mình và Hoắc Quyết, rồi bảo họ mặc trang phục tương tự, trong phòng đã có thêm hai cặp song sinh.

Hoắc Quyết gật đầu với “Hoắc Quyết”.

“Hoắc Quyết” hào sảng ngồi xuống, nói với “Tịch Đình Vân”: “Rót trà.”

“Tịch Đình Vân” hơi mỉm cười, cầm ấm rót trà.

“Hoắc Quyết” hài lòng gật đầu.

Tịch Đình Vân nghi hoặc hỏi: “Bình thường chúng ta vẫn hay như thế này sao?”

Hoắc Quyết đáp: “Không cần nói.”

Tịch Đình Vân nghĩ ngợi hai cái, mới hiểu được ý hắn nói rằng lúc hắn muốn uống trà, không cần nói mình cũng đã rót rồi.

Hai người trước khi đến cũng đã luyện tập qua rồi, nhưng vẫn chỉ là bề ngoài. Tịch Đình Vân lại chỉ điểm vài chỗ, đến khi hai người đi đứng, nói chuyện có sáu phần tương tự rồi mới hài lòng. Y hỏi Hoắc Quyết, “Vương gia còn gì muốn sửa đổi hay không?”

Hoắc Quyết nói: “Có thể thân mật hơn một chút.”

Tịch Đình Vân: “…….”

“Hoắc Quyết”, “Tịch Đình Vân” đồng thanh đáp: “Rõ.” Hai cái ghế đẩu nhích gần vào giữa, vai kề sát vai.

Tịch Đình Vân: “……”

Màn đêm tối đen như mực phủ lên hai người đang lén lút rời khỏi sơn trang.

Tịch Đình Vân đi theo sau Hoắc Quyết, lặng lẽ vòng quanh trấn mấy vòng, mới xoay người bay lên nóc nhà của một hộ dân, thuận theo mái hiên mà đến hậu viện của một nhà.

Trên nóc nhà còn đặt hai bộ quần áo, Hoắc Quyết giành trước, cởi áo ngoài ra, thay đồ. Tịch Đình Vân không hiểu ra làm sao, cũng thay quần áo theo. Đến lúc mặc xong, y mới kinh ngạc phát hiện ra điều không hợp lý, bởi vì hai bộ quần áo trên người họ rõ ràng đều là trang phục của nữ, cái này thì không nói làm gì, nhưng sao lại còn hở ngực lộ lưng cơ chứ!

Hoắc Quyết đưa hai bức tranh kèm theo dụng cụ dịch dung đưa cho hắn, mặt đầy vẻ chờ đợi.

Tịch Đình Vân không nói được lời nào, quan sát kỹ bức tranh một lúc lâu, mới nói: “Dung mạo của vương gia…… trong thời gian ngắn chỉ có thể dịch dung được ba bốn phần tương tự mà thôi.” Kỳ thực, không thể trách tay nghề dịch dung của y không điêu luyện, có trách thì chỉ có thể trách dung mạo của người con gái trong bức tranh quá bình thường, mà ngũ quan của Hoắc Quyết lại quá mức nổi bật, nếu như cần dịch dung giống đến bảy tám phần, ít nhất phải mất năm, sáu canh giờ, hơn nữa bên người phải có đủ dụng cụ y thường dùng.

Hoắc Quyết nói: “Được.”

Tịch Đình Vân không còn cách nào khác đành phải bắt tay vào dịch dung.

Khó khăn lắm mới giải quyết xong mặt của Hoắc Quyết, Tịch Đình Vân mới bắt đầu thuận tay vẽ vẽ bôi bôi lên diện cụ của mình.

Hoắc Quyết chau mày hỏi: “Không cần tháo diện cụ xuống sao?”

Tịch Đình Vân đáp: “Không cần, khuôn mặt này vốn đã có vài phần giống, sau khi dịch dung hóa trang lên là đã giống đến bảy tám phần rồi.”

Quả nhiên, sau khi dịch dung xong, đối chiếu với bức họa, khuôn mặt của Tịch Đình Vân vẫn có vẻ giống hơn.

Hoắc Quyết chỉ chỉ ngực.

Tịch Đình Vân chọn lấy hai miếng đệm, nhét vào, lại nhét vào ngực mình hai miếng, sau đó cười khổ: “Thời gian tôi theo vương gia không dài, thời gian sử dụng cùng một khuôn mặt còn ngắn hơn.”

Hoắc Quyết nói: “Ta cho phép ngươi dùng khuôn mặt vốn có ra đường.”

Tịch Đình Vân lần này không còn như trước, lấy cớ là dung mạo xấu xí gì đó, mà nói rất thành thật: “Đối với chuyên gia dịch dung, nếu như nhìn thấy dung mạo thật của người đó, liền có thể lần ra giấu vết của việc dịch dung từ dung mạo thật của anh ta. Từ đó về sau, anh ta có dịch dung thành cái dạng gì đi nữa cũng có thể lần ra.” Ý trong lời nói có nghĩa là, không khác gì khẽ hở trong chiêu thức của cao thủ võ công.

Hoắc Quyết nói: “Ta không phải cao thủ dich dung.”

Tịch Đình Vân cười nói: “Vương gia thông minh hơn người, chỉ diễn qua mấy lần, liền có thể không thầy mà tự học được rồi.”

“Tại sao ta phải học?” Hoắc Quyết thu thập đồ đạc xong, quay đầu đi ra phía ngoài.

Tịch Đình Vân: “…….” Vị Nam Cương vương này, không phải đã xem mình như thủ hạ của cậu ta rồi đấy chứ? Nghĩ lại cũng đúng, dạo gần đây cậu ta sai bảo mình rất tự nhiên.

Tịch Đình Vân cười khổ đi theo.

Đi đến lầu các bên trong viện, ngửi thấy từng luồng hương nồng đậm bay đến, y liền đoán ra được đây là nơi nào.

Hoắc Quyết rẽ vào một gian phòng, cũng không đốt đèn, mà móc một viên dạ minh châu nhỏ từ trong ngực ra để chiếu sáng. Trong phòng có hai chiếc giường, Hoắc Quyết chỉ vào một chiếc, nói: “Ngủ đi.”

Tịch Đình Vân tuy rằng đầy một bụng nghi vấn, nhưng nhìn thấy Hoắc Quyết nói xong liền nằm lăn ra chiếc giường còn lại, ngủ thẳng, cũng không tiện hỏi nữa, chỉ biết mặc nguyên quần áo mà ngủ. Lần này ngủ rất thoải mái, đến tận ngày hôm sau Hoắc Quyết gọi y mới tỉnh dậy.

Hai người bưng nước rửa mặt xong, Hoắc Quyết liền dắt y đến đại sảnh.

Trong đại sảnh thưa thớt có năm sáu cô gái đang đứng, ai ai cũng ăn mặc diêm dúa, nhưng mặt mũi lại hết sức buồn khổ.

Một người đàn bà khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đứng trước mắt bọn họ, thấy Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân đến trễ, tức giận nói: “Đã là giờ nào rồi! Còn không mau đến đứng!”

Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân đi đến đó đứng.

Người đàn bà lúc này mới hài lòng, nói: “Tối qua mấy người các ngươi đều không tiếp khách nào, hôm nay không cần ăn cơm sáng nữa, theo lệ cũ, đi đến phòng luyện tập.”

Đám con gái vẻ mặt khổ sở đáp lời, chậm rì rì đi ra hậu viện.

Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết cũng cùng đi theo.

Hậu viện rất rộng, hợp thành một chữ khẩu lớn (口) phía đông phía tây đều có nhà ở.

Tịch Đình Vân nhìn thấy trong đám lá rậm rạp của cây đại thụ phía trước gian phòng phía đông có bóng người lấp ló, lúc đưa mắt nhìn chăm chú hơn thì bóng người đó đã trốn kỹ rồi. Y suy nghĩ một chút, cảm thấy bóng người đó rất quen thuộc, dường như là……

“Còn không đi vào!” Người đàn bà gầm lên một tiếng.

Hoắc Quyết kéo tay y một cái, khiến y thoát khỏi luồng suy nghĩ.

Sau khi bọn họ đi vào phòng, người đàn bà cầm cái roi trên bàn lên, gõ gõ mấy cái, nói: “Hôm nay chỉ cần kêu không tốt một tiếng, thì cả cơm trưa cơm tối đều bị cắt phần.” Bà ta nói xong, xoay người ra khỏi cửa, đóng lại cánh cửa phòng nặng nề.

Tịch Đình Vân còn đang không hiểu chuyện gì, đã nghe thấy mấy cô gái bên cạnh bắt đầu rên rỉ.

“……..” Kêu mà bà ta nói không phải là…. đấy chứ?

Quả nhiên, các cô người nào người nấy đều rên rỉ hết sức gợi cảm, có cao có thấp, đây trầm kia bổng, như thể……phiên vân phục vũ.

Tịch Đình Vân không hiểu gì nhìn Hoắc Quyết, chỉ thấy hắn vẻ mặt vẫn bình tĩnh tiến sát vào tường, lần mò thật lâu, lấy một cục gạch xuống. Lỗ hổng trên tường vừa hay thông đến một phòng khác.

Tịch Đình Vân thấy hắn ra hiệu cho mình nhìn vào, liền tiến lại gần xem.

Chỉ thấy đối diện lỗ hổng có một văn sĩ áo dài đang ngồi, chỉ nhìn một cái, y lập tức có thể xác định, người này đang sử dụng một thuật dịch dung hết sức cao tay.

Để tránh đối phương chú ý đến ánh nhìn chăm chú của mình, y rất nhanh đã rụt đầu về, gật gật đầu với Hoắc Quyết.

Hoắc Quyết ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bức họa, nhắm mắt dưỡng thần.

Tịch Đình Vân không thể không bội phục hắn, trong không gian… đầy những tiếng kêu hét lăng loạn này mà vẫn có thể giữ vẻ bình tĩnh, tự nhiên.