Trái tim, ngày nào cũng như bị một bàn tay bóp chặt lấy.

Tê tái, rã rời, mất tự chủ. Cảm giác bị tuốt sạch và nạo gọt từ trong ra ngoài. Bải hoải. Không lên tiếng, cũng không suy nghĩ nữa. Thân thể trái tim đều bị ép dẹp lép, chỉ còn bản năng sinh tồn. Sống cô độc suốt một tháng. Câm lặng, âm thầm, ngày nối đêm làm việc bên máy tính, ăn rất ít. Mệt mỏi đến cực độ, quần áo chẳng thay, nốc hết nửa chai rượu, lăn ra giường là ngủ. Không ai nói chuyện, không ai an ủi, không ai chia sẻ, không ai quan tâm. Tất cả là việc của một mình cô. Cứ thế chịu đựng vật vã cho qua ngày, ngoài công việc, rượu, ma túy ra, cô không tìm được cách nào để tiêu diệt sự tỉnh táo hầu chống cự với thời gian nữa.

May mà tâm lý đã được mài giũa đủ cứng cỏi, bằng không, chắc cô không thể trụ vững từ lâu rồi. Cô biết bản thân mình có khả năng tự tê liệt trước khổ sở. Xưa nay đều thế.

Dù vậy. Phải là người từng chịu tổn thương hoặc tự gây tổn thương cho mình mới biết sự câm lặng và kiềm chế này nghiệt ngã đến mức nào, cả đêm không sao ngon giấc. Kí ức ngày cũ cứ hủy hoại con tim. Lý trí cho dù tỉnh táo, nhận thức, hiểu rõ đến đâu thì vẫn có lúc cảm tính dữ dội như nước lũ như mãnh thú lại tràn lên áp đảo. Vô vọng, oán hận vì bị phản bội từ bỏ, khao khát, lưu luyến, tiếc nuối, bi thương, mất mát, phẫn nộ, miễn cưỡng, bất lực… nước mắt đầm đìa, mất ngủ đêm trường, cảm thấy gần như không còn sức lực đâu để sống tiếp trên đời này nữa.

Những trạng thái hỗn loạn mà dữ dội ấy cứ trồi sụt, trùng điệp, biến ảo như sóng biển. Đôi lúc cô thể đứng tách riêng sang bên nhìn sóng rút sóng xô, nhưng đôi lúc lại bị cuốn vào nó không sao bứt ra được. Sức hủy diệt của tình yêu khiến người ta sởn gai ốc, để mặc nó xẻo thịt lột da, toàn thân nát vụn. Khi ý thức được rằng mình muốn chết, cô bèn thu gom hết dao trong bếp bỏ vào ngăn kéo khóa kĩ lại.

Tinh mơ tỉnh dậy, cô thấy mình vẫn sống sót, người phụ nữ trong gương ủ rũ xanh xao nhưng hoàn toàn bình tĩnh. Ngày lại ngày. Tấm vải nhung đã bị xé rách, hiện thực rắn đanh khốc liệt liền biến thành một cỗ máy khổng lồ hành hạ da thịt yếu đuối, lạnh lẽo, đau đớn, không thể né tránh. Bằng sức mạnh và sức nặng khôn tả, hễ ngày mới bắt đầu, nó lại lừ lừ tiến đến, nghiền nát và giày vò sinh mệnh yếu đuối đang co rúm lại tự bảo vệ mình ấy.

Một buổi tối, cô vào bar uống rượu. Uống đến khi váng vất, tim đập, tay run, thần kinh tê liệt mới thôi. 3 giờ sáng bắt xe về nhà mà không chỉ nổi đường, cứ thế ngã bẹp xuống băng ghế sau, gió lạnh gào thét ngoài cửa kính, nước mắt vô thức chảy ròng ròng. Tài xế lái đi quành lại mấy vòng liền vẫn không tới nơi, phải xuống xe hỏi người qua đường, cuối cùng đưa được cô đến nhà. Cô bình tĩnh trả tiền xe, bước chân không hề loạng choạng. Lạnh lùng lấy chìa khóa mở cửa, đi vào. Vẫn còn nửa chai whisky, rót ra ly thủy tinh, uống ừng ực như uống nước. Lại rót ly thứ hai, mau chóng uống hết.

Đổ vật xuống giường, ném mình vào tê dại.

Khánh Trường, thứ em theo đuổi ở đời này là tình cảm và hơi ấm phải không? Em có biết chúng vô thường, yếu ớt, vụn vỡ, mong manh lắm không? Chúng ta không thể chỉ sống vì tình yêu, nó chứa đầy ảo ảnh. Nó bắt nguồn từ những cá thể ích kỉ yếu đuối, nó không giải thoát được cho ai.

Đúng. Tôi hiểu hết, nhưng lúc này tôi không phải là Chu Khánh Trường hai mươi chín tuổi, dư dả thời gian và chiều sâu nữa. Khối đen hụt hẫng và suy sụp trong tâm hồn mà tôi đã cố sức giấu vào một góc kín, bây giờ đang bị bóc dần ra. Không phải là tôi đấu tranh với một mối quan hệ, mà đấu tranh với chính bản thân mình. Gặp bản thân mình là ngẩng lên tấn công, không còn cách nào khác cả.

Một cuộc hội thoại xuất hiện trong cái đầu mê man mơ hồ. Một sức mạnh đang kiểm soát cô, khiến cô không thể hoạt động theo ý mình, chỉ biết khát khao lớn lao nhất lúc này là: Dứt khoát phải làm gì đó với bản thân. Đúng. Phải cảm nhận được nỗi đau trên da thịt, để trái tim vô vọng đến chết đi.

Không bật đèn, lảo đảo đi đến bên bàn, mở ngăn kéo vốn khóa kín, rút một con dao gọt hoa quả ra khỏi bó dao. Lòng không hề sợ hãi hay do dự. Kê lưỡi thép lên cổ tay trái mình, rạch qua, cứa rách, dòng máu rịn to rồi bắt đầu nhỏ tong tong, Cánh tay đầm đìa máu, cô quay lại nằm xuống giường.

Chất cồn khiến tình thần lâng lâng, cảm giác đau bị đẩy thật xa, kéo thật giãn, toàn thân như được bao bọc bởi một lớp vỏ cứng không cảm giác. Vết thương trong lòng âm thầm nứt ra, giải phóng một cái tôi vốn hứng chịu muôn kìm hãm. Lăn lộn qua lại, tứ chi co rút, thân thể giần giật từ đầu tới chân, run bắn lên không tài nào kiềm chế được. Lồng ngực bật ra tiếng gào và hơi thở mê man. Nếu thiếu chất cồn, cái tôi thảm hại sẽ bị lý tính và liêm sỉ kiềm chế, không bao giờ lại bùng phát ra ngoài. Nhưng bây giờ, mọi cảm xúc trong người đều vỡ bung theo cơn chấn động và tiếng gào ấy, đau đớn tái tê, hết đường cứu chữa. Quằn quại như rơi vào địa ngục, để lửa thiêu mình, tan xương nát thịt.

Trước mối tình quái gở phải khỏa lấp bằng cơn đau dữ dội thế này, con người không được tự quyết, không thể tháo chạy, chỉ còn cách để mình bị dồn đuổi đến tận cùng. Cô như con thú đã kề cận bờ tử vong, giãy giụa và rít lên những âm thanh sau cuối. Chưa bao giờ huy động được nhiều sức mạnh đến thế, mà lại chỉ để gây thương tổn cho bản thân. Cô định dồn con thú sinh tồn bằng nỗi khổ và tăm tối này vào chỗ chết. Chu Khánh Trường cần chết để phục sinh. Chu Khánh Trường nhất định phải chết một lần.

Cô gọi điện cho Định Sơn. Đây là người duy nhất trên đời cô thấy nương tựa được trong lúc này. Anh lý trí, điềm đạm, không biết yêu nhưng không thấy thiếu hụt cũng không hề nhận ra. Đầu óc cô bỗng dưng trì đọng, không biết phải mở lời thế nào, nhưng vẫn có nhu cầu trò chuyện.

Cô nói, Định Sơn, điều em thú nhận với anh vẫn chính xác. Cuộc sống ngắn ngủi, sự đời vô thường, em biết tình yêu và niềm vui đều dễ bốc hơi như hạt sương buổi sớm, nhưng kể cả thế em cũng muốn có được. Nhân sinh này quá nhiều đau khổ và bi ai rồi. Ánh sáng dù yếu ớt, em vẫn khao khát đến từng tia một.

Cô nói, em đã yếu lòng vì nỗi cô độc tích tụ lâu ngày, em đã chịu thua bởi tình trạng thiếu thốn hơi ấm và tình cảm bấy nay, đồng thời em cũng cúi đầu trước tình dục và ảo tưởng. Đây là một lầm lạc định mệnh của em.

Bởi thế em biết, cô nói, em là một kẻ thất bại hoàn toàn.