Chẳng biết cô rời khỏi khách sạn lúc nào. Chỉ biết khi tỉnh lại, tôi không còn thấy cô đâu nữa.

Tôi vặn đèn lên. 5 giờ sáng. Trên gối cô đặt một tờ giấy gấp nhỏ, nếp gấp cũ kĩ xem chừng đã được cất giữ rất lâu. Một bức phác họa. Thôn làng miền núi cách biệt với đời, địa hình đẹp đẽ trù mật nằm trong thung lũng thâm trầm. Dòng nước uyển chuyển uốn quanh. Những ngôi nhà bằng gỗ dựng dựa vào núi, trùng trùng điệp điệp. Ruộng bậc thang nhấp nhô, đồng dã thoáng đãng. Ao nhỏ rải rác, hoa sen nở rộ, tôn lên bóng núi liên miên bên trời. Một cố hương tuyệt tích.

Cô dùng cách này để nhấn mạnh thái độ không từ mà biệt. Giống một cố hương biến mất một con đường không thể quay đầu, cũng không cần quay đầu, thả chiếc nhẫn xuống hồ nước rộng vắng tanh, lìa xa cốt nhục ở một thị trấn bên Nam bán cầu, tìm kiếm gốc gác dưới đáy vực trên núi cao, tặng bức phác họa của Trinh Lượng cho một người xa lạ chưa từng giao thiệp… Tìm kiếm luận chứng bằng thực tiễn, bằng truy cầu, buông xuống hết mọi gánh nặng, nghi vấn và khuấy động. Để lại manh mối nhỏ nhoi trong cõi người, nhằm chứng minh là mình tồn tại.

Mặt sau bức phác họa có mấy dòng chữ, một đoạn trích thơ, chắc là chép hồi còn trẻ đang học ở Luân Đôn:

Lâu đài em đây, anh gọi là sa mạc

Trong đêm nghe tiếng, chẳng thấy mặt

Khi em sụp xuống đất này xơ xác,

Ánh sáng từng nâng đỡ em, anh gọi là hư vô.(*)

(*) Trích bài thơ Tên thật (Vrai nom) của Yves Bonnefoy, một nhà thơ Pháp.

Một tình cảm mãnh liệt. Chân thành, thuần khiết, khát vọng, kiên trì.

Cho dù tình cảm mất tích, vẫn tin tưởng truy đuổi tìm kiếm, chưa bao giờ nguôi nghi vấn và thử nghiệm. Từ đó nhen lên ngọn lửa, cháy sáng, nhảy nhót, rừng rực, mãi cho đến khi biến thành tàn tro được cái chết dong thuyền chở đi. Giống như tôi với cô, dù rằng không gặp nhau nữa, cũng sẽ tiếp tục sống được ở một góc nào đó trên thế gian rộng lớn này, nhờ nỗi nghi hoặc vĩnh hằng. Tìm kiếm, dò dẫm, chẳng bao giờ đi đến tận cùng.

Tôi gấp giấy vào, nhét xuống dưới gối, vặn tắt đèn bàn. Không hiểu vì sao, cảm thấy thân thể tịch diệt, nội tâm hư không, kí ức sạch bong, cõi lòng thấu suốt. Nhưng không hề muốn tỉnh lại để thử suy nghĩ hay hành động gì đó. Mọi ngôn từ và tư duy lúc này đều là thừa thãi. Tôi chỉ muốn ngủ, lòng không vướng bận, trong khách sạn xa lạ ở nơi dị quốc tha hương này. Nào sợ một mai thế giới hủy diệt, nào sợ tận thế mà loài người vẫn thấy vướng bận, nào sợ ngày mai không bao giờ tới nữa. Nếu ngày mới đến, tôi hi vọng có thể sống hết lòng hết sức theo ý muốn của mình.

Thế là, ở cố đô của một đất nước xa lạ, trong căn phòng chỉ còn mình tôi, trong sắc trời lờ mờ nửa đêm về sáng, trong đơn độc vĩnh hằng. Tôi ngủ thiếp đi lần nữa.

The End