CHƯƠNG 2

Sau đó, tiền thân vương duy nhất của Bắc Quận, bắt đầu cuộc sống làm việc lặt vặt của mình ở một tiểu thành hẻo lánh.

Tuy nói, y có thể bồi dưỡng một hài đồng nhỏ bé đơn thuần trở thành một nam nhân hắc tâm thủ lạc lãnh khốc vô tình, đưa kẻ đó lên vương vị tối cao, nhưng sở trường đối với công việc lặt vặt của một gia đinh bình thường, thì một chút cũng không rành.

Chung quy trong hơn mười năm đã trôi qua đó, tuy thân ở nơi vương cung tranh đua đấu đá, nhưng những công việc bình thường này vẫn không cần y phải đích thân động thủ.

Mà hiện tại, y gần như biến thành tên ngốc vô dụng.

Luống cuống tay chân đập bể hết mấy bộ chén dĩa vốn đã không có nhiều, đánh rơi thùng nước chỉ có hai cái vào trong giếng, vết bẩn trên chăn màn không những không được tẩy sạch ngược lại bị ô nhiễm càng thêm rõ ràng…

Vân vân vân vân, cứ như thế, khiến y vô luận đi tới đâu cũng đều bị người ta dùng ánh mắt đồng tình đối xử.

Người xấu xí, tay chân vụng về, còn thêm thân thể không khỏe mạnh…

Quả thật là không có điểm nào được.

Đại nương ở nhà bếp mỗi ngày nhất định cưỡng bức y ăn nhiều một chút, còn len lén cho y đãi ngộ đặc biệt, cho y thêm chút thịt mỡ.

… Thật sự là đối đãi đặc biệt, người bình thường ngay cả thịt mỡ cũng không có mà ăn.

Hiện tại y đã chân chính thể nghiệm được, vị lang trung đó thật sự không hề lừa dối mình.

Cái huyện nha này thật sự, phi thường, cực độ…

Nghèo.

Tuy không đến mức không có cơm ăn, nhưng thật sự là rất nghèo.

Trước đây bản thân còn nói rau xanh đạm bạc, đợi sau khi làm tạp dịch rồi, mới hiểu, thật ra phần cơm trắng rau xanh đó đã là phần cơm dành cho người bệnh, là đãi ngộ đặc biệt cho mình rồi.

Từ sau khi ở lại đây ‘làm việc’, y rất hiếm rất hiếm khi có thể ăn được cơm, trên cơ bản đều là mì, cháo, cám các loại…

Cũng may là có đại nương ở nhà bếp chiếu cố y, đặc biệt ưu đãi, gia tăng tỷ lệ cơm làm ra bữa ăn yêu thương đặc chế…

Tiếp theo là đến gia cụ trong nha môn…

Cái này nên gọi là thảm không thể tả, nghèo rớt mùng tơi…

Trừ đại thính ra, cũng chính là nơi thăng đường cần phải giữ mặt giữ mũi, gia cụ ở những nơi khác không có cái nào không phải đồ cũ, sờn mòn, bị chấp vá xài lại…

Ngay cả phòng ngủ của huyện lệnh, cũng chả đến đâu___ được thôi, thật ra là càng nát.

Hơn nữa càng đơn điệu.

Trừ một giá sách một chiếc giường một cái ghế nhỏ què quặt, thì không còn cái gì nữa.

Thậm chí ngay cả tủ quần áo cũng không có!

Bốn góc của giường, giá sách, ghế đó đều được đóng thêm gỗ chắp vá vào tới mấy lớp…

Thật sự, cho dù có tủ quần áo cũng không có tác dụng gì, huyện lệnh đại nhân bày lên ghế chỉ có vỏn vẹn ba bộ y phục, một bộ quan phục, và hai bộ thường phục thay đổi hằng ngày.

Quả thật là đáng thương…

Điều này khiến y cực độ hiếu kỳ, vị huyện lệnh đại nhân này rốt cuộc là tệ lậu đến mức nào mà có thể nghèo túng tới trình độ này.

Nhưng y ở đây làm việc đã hơn một tháng, lại chưa gặp mặt đối phương một lần.

Việc này nên nói là huyện lệnh đại nhân tránh y hay là sao.

Chủ yếu là không thể gặp.

Mỗi ngày khi y còn chưa dậy, huyện lệnh đại nhân đã ra ngoài, khi y ngủ rồi, huyện lệnh đại nhân còn chưa trở về…

Cho nên dẫn tới chuyện y ‘đi làm’ đã lâu như vậy, nhưng vẫn không biết cấp trên của mình có bộ dáng ra sao.

Nhưng mà, tuy là như vậy, y vẫn có thể từ trong miệng của một trong hai tạp dịch duy nhất của huyện nha đưa ra kết luận___ vị huyện lệnh đại nhân này rất được tôn kính.

Thuận tiện nhắc luôn, hai tạp dịch duy nhất của huyện nha chính là đại nương ở nhà bếp và y…

Đại nương ở nhà bếp vẫn luôn liêm chính đúng nghĩa vụ, mỗi ngày trời tối làm cơm xong, sẽ để lại phần cơm tối và cơm sáng cho huyện lệnh đại nhân, sau đó về nhà, sáng sớm ngày thứ hai lại tới làm cơm.

… Vì huyện nha nghèo, không có tiền chi tiêu, càng không có tiền mướn người làm.

Tuy từ miệng của đại nương nhà bếp y hiểu được thật ra người trong thành đều rất vui lòng giúp đỡ Mạc Thụ tiên sinh làm chút việc, nhưng là người ta cho rằng không trả tiền công thì rất kỳ cục, dưới yêu cầu cường liệt của mọi người, mới miễn cưỡng đồng ý cho đám nữ nhân trong thành mỗi khi có lúc rảnh rỗi thì luân phiên tới để giúp đỡ nấu cơm, giặt giũ quét tước vệ sinh.

Hiện tại có y làm một kẻ lao động danh chính ngôn thuận, tự nhiên sẽ phân vai gánh vác công việc vốn dĩ của đại nương ở nhà bếp___ Tuy y không những hoàn thành không xuất sắc mà còn để lại cho người ta thu dọn không ít hỗn độn.

Nha dịch tổng cộng có mười tám người, một sư gia kiêm chức thu chi, quản gia, vân vân… tất cả các chức vụ khác trừ huyện lệnh ra____ vì không có tiền, cho nên sư gia cũng rất khổ mạng mà thân kiêm nhiều chức vụ.

Nha dịch đều là người bản địa, mỗi ngày trời sáng tuần tra một vòng rồi mới về ăn sáng, buổi chiều làm công sự xong thì ai về nhà nấy ăn cơm, ngày hôm sau lại đi làm.

Tuy nói huyện nha là phải cung cấp cơm ăn, nhưng mọi người vì muốn tiết kiệm chi tiêu cho nha môn, nên đều tự về nhà ăn cơm.

Còn về sư gia?

Từ sớm đã bị huyện lệnh đại nhân mang ra ngoài làm nô dịch, buổi tối sau khi xong việc người ta cũng trở về luôn, cho nên y cũng chưa từng gặp mặt.

Cho nên trên cơ bản vừa đến tối thì huyện nha rách nát to bự này chỉ còn sót lại y và vị huyện lệnh đại nhân sớm đi tối về thôi.

Y thân ở Bắc Quận quốc bao nhiêu năm, thật sự chưa từng thấy một huyện quan nào nghèo túng như thế này.

Tham nhỏ đút lót nhỏ thì thường thấy, tham nhiều cũng không ít, không tham cũng từng thấy.

Nhưng chung quy là ‘nhân viên công chức’ a, sao lại có thể nghèo đến thế này?

Y thật sự không hiểu nỗi.

Nhưng rất nhanh, y đã biết nguyên nhân.

Một buổi sáng nào đó, huyện lệnh đại nhân sáng sớm xuất môn, dì đến làm cơm hôm nay nói có chút chuyện cho nên không có cách nào ra ngoài mua rau, nhờ nam nhân nhà mình đến đưa tín, nói đã thương lượng xong với người bán rau, cũng đã trả tiền, chỉ cần y đi lấy.

Chuyện này cũng không phải là chưa từng có tiền lệ.

Y chăm lo thỏa đáng cho mình xong, cũng theo đó xuất môn.

Đi đường không ngừng có người nhận thức hoặc không nhận thức chào hỏi với y, y cũng nhất nhất đáp lại.

Cũng nhờ phúc được làm việc ở nha môn, tuy không có tiền công, không thể mua thứ mà mình muốn, nhưng cũng nhờ công việc này, mà y có được sự yêu thích và tôn kính theo kiểu yêu nhà yêu cả ngói của dân chúng trong thành.

Nói đi cũng phải nói lại, đích xác thì y cũng không có thứ gì muốn mua.

Hoặc nên nói, y đối với thứ gì cũng không hứng thú.

Làm việc là vì cơm ăn, ăn cơm, là vì sống, sống, là vì làm việc.

Chỉ thế mà thôi.

Y không nguyện ý nghĩ quá nhiều, cũng lười nghĩ quá nhiều.

Không cần nghĩ quá nhiều, cứ vậy là được.

Giống như động vật cứ sống theo bản năng, sẽ không cần buồn phiền.

Y không ngừng tự nói như vậy.

“Nam Ca Nhi, đến lấy rau sao?” Người bán rau thấy y tới, nhiệt tình chào hỏi.

Y mơ hồ ấp úng một tiếng, coi như là trả lời.

Nam Qua (bí đỏ) chính là cái tên mà y tùy tiện đặt cho mình, nguyên nhân là khi vị lang trung hỏi y tên gì thì y liếc thấy một đống bí đỏ chất ở góc vườn…

Lang trung tuy rằng có thuận theo đường nhìn của y thấy được đống bí đỏ kia, nhưng cũng không nói gì, gật đầu rồi đi.

Ngày hôm sau, người toàn thành đều biết huyện nha mới có một tạp dịch, gọi là Nam Ca Nhi…

“Dì Vương từ sớm đã nói xong với ta rồi.” Người bán rau đem sọt rau đã chuẩn bị sẵn ở một bên giao cho y, thuận tay lại nắm một nắm lá cải trên sạp nhét vào trong sọt: “Nam Ca Nhi, ngươi phải nhớ nói với Mạc Thụ tiên sinh a, cho dù chỉ có thịt băm, cũng phải ăn một chút, xem hai người các ngươi đều ốm thành cái dạng này rồi.”

… Ta cũng không biết Mạc Thụ tiên sinh của các người là thứ gì, ta làm sao mà nói a.

Y không nói nên lời nhìn người bán rau.

Người bán rau hiểu lầm ý của y: “Ai da, ngươi xem ta, thật là….” Vừa nói, lại lấy thêm một quả dưa leo đặt lên, “Ngày mai ta sẽ đưa chút thịt tới. Hôm qua a, lão Tôn đầu ở thành đông lại bệnh rồi, Mạc Thụ tiên sinh trả một món tiền trị bệnh thật lớn a, lại mua cho nương của bọn Trần đại tỷ không ít lương thực, ai….” Ông vừa cảm khái, vừa lắc đầu: “Mạc Thụ tiên sinh nào có nhiều tiền như thế a.”

Y không nói nên lời co rút khóe miệng.

Mua lương thực cho nhà người khác, tự mình thì đi húp cháo….

Ta cũng coi như đã biết tiền của vị huyện lệnh đại nhân này đi đâu rồi.

“Được rồi, nhanh trở về làm cơm đi.” Người bán rau lại đem một chút đậu rang nhét cho y, “Trên đường ăn, xem ngươi gầy….” Lắc đầu tiếp, “Mạc Thụ tiên sinh cũng thật là, bình thường được ngài giúp đỡ nhiều như vậy, để bọn ta giúp ngài chút thì lại thế nào? Xem cái thân hình ốm nhom này….”

Y thật sự là không có biện pháp với sự đồng tình dữ dội của đối phương, đứng ngồi không yên dưới ánh mắt xót thương bi tình đó, vội vàng cầm nắm đậu, nhất cái sọt đầy rau đi về.

Y ốm là vì thể chất kém, không tẩm bổ được, chứ không có mấy quan hệ với chuyện không có thịt ăn.

Trên thực tế y cảm thấy bản thân mỗi ngày ở đây uống trà thô ăn cơm đạm nửa đói nửa no như vậy, thân thể cũng không có trở ngại gì.

Lại lần nữa đi đường chào hỏi với một đám người nhận thức và không nhận thức, y trờ về huyện nha.

Hiện tại còn chưa tới giờ cơm sáng, y ngồi nghỉ ở trước cửa huyện nha một lúc, nghe hai nha dịch bên trong nói chuyện bát quái, sau đó nhấc sọt đi vào nhà bếp.

Vì lý do nghèo khó, nhân thủ của huyện nha phi thường thiếu thốn, trên cơ bản đều là một người gánh việc của hai người, cho nên y cũng không cần nha dịch giúp đỡ, tuy y biết nếu như mình quả thật thỉnh cầu, họ nhất định sẽ giúp đỡ.

Tuy huyện nha vừa rách vừa cũ, nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Mọi người đều rất công đức duy trì hoàn cảnh vệ sinh trong huyện nha___ có lẽ là biết y thật sự không có sở trường quét dọn?

Nơi đáng lẽ ra là hoa viên, lại không có một nửa cành hoa, toàn bộ đều trồng các lại rau xanh hành lá.

Hậu viện là nơi cho gia quyến trú ngụ hiện tại là chỗ y trú.

Chỗ vốn nên nuôi gà nuôi vịt mà ngay cả một cọng lông cũng không có___ không có biện pháp, không có tiền mua mạ cho chúng ăn, hơn nữa cũng không có ai trông coi.

Chỗ thì lớn, nhưng rất trống.

Vì trừ những đồ dùng cơ bản ra, có thể bớt đi liền bớt đi.

Cho dù nói nhà chỉ có bốn vách tường để hình dung cũng không quá.