CHƯƠNG 19

Sau khi hoa đăng náo nhiệt kết thúc, một năm mới cuối cùng cũng đã tới.

Dân chúng toàn huyện đều bắt đầu bận rộn.

Có thể nói, tại Quảng Điền, mùa bận rộn nhất chính là mùa xuân.

Mạc Thụ ngoan ngoãn ở trong nha môn cả mùa đông, hiện tại tựa hồ đã có chút ngồi không yên, mỗi ngày chỉ muốn chạy ra ngoài dạo quanh.

Đương nhiên, dưới sự ngăn cấm của sư gia Chu Khê anh minh thần võ, tỷ lệ thành công vô cùng thấp.

Chu Khê đã nói, Mạc Thụ ít nhất mỗi năm phải ngồi trong nha môn hai mùa, thời gian khác cũng không cưỡng bách hắn nữa.

Nam Ca Nhi cũng rất bận, dạo này sáng mỗi ngày đều phải đem hạt giống rau gieo trồng vào ‘vườn rau’, còn phải đi theo học hỏi người có kinh nghiệm xem loại nào phải tưới nước xử lý thế nào, xong rồi còn phải ra hậu viện chăm sóc gia súc, cuối cùng sau khi bận một vòng trở về, đã gần đến buổi trưa.

Ăn cơm xong, lại ra ngoài cửa nha môn kể chuyện, trong ánh mắt luyến tiếc không nỡ của mọi người, trở về cùng Mạc Thụ tùy tiện ăn chút gì đó lấp bụng, sau dó màn đêm liền buông xuống.

Mạc Thụ tiên sinh đáng thương sẽ nhân thời gian vào buổi tối thu dọn phòng ốc, quét dọn một chút, nếu như có y phục thì sẽ đem đi giặt.

Nam Ca Nhi quơ quơ tay, cũng tới giúp.

Sau giờ lên đèn một lát, hai người rửa sạch tay chân, thổi tắt đèn lên giường ngủ___ để tiết kiệm tiền dầu.

So với những người phú túc kia, hai hài tử nghèo này không thể không sớm thổi tắt đèn.

Đương nhiên, so với Nam Ca Nhi bi ai, Mạc Thụ tiên sinh rõ ràng phi thường thoải mái.

“Hôm nay kể truyền kỳ gì?” Mạc Thụ nằm bên đầu này, Nam Ca Nhi vừa mới bận rộn cả ngày, hiện tại mệt gần chết, mơ mơ chỉ muốn ngủ.

Nam Ca Nhi thống khổ vạn phần.

Y chỉ là một nhân loại bình thường nhỏ bé, hoàn toàn không thể so sánh với tên gia hỏa có tinh lực sánh ngang với quái vật như Mạc Thụ đây được, giày vò cả ngày, y cảm thấy đầu óc của mình đã hồ đồ cả, nào có tinh lực gì mà thuật lại câu chuyện kể ngày hôm nay a.

Thế là y chỉ tùy tiện ấp úng một tiếng: “Không nhớ nữa.” Ít nhất đầu óc bết đặc hiện tại này là hoàn toàn mất đi năng lực tư duy…..

“Ta nghe nói, là một yêu quái có mọc cái đuôi cá.” Mạc Thụ rất muốn nói chuyện, vừa thò chân đạp đạp Nam Ca Nhi. “Có phải như vậy không?”

“A đúng.” Nam Ca Nhi cưỡng chế dậy lại tinh thần, phô diễn mơ mơ hồ hồ trả lời.

“Nói là ái mộ thái tử.” Mạc Thụ tiếp tục nói.

“A đúng.”

“Yêu quái đó còn chết nữa.” Mạc Thụ tiếp tục nói, vừa kiên trì dùng chân đá đá vào nách Nam Ca Nhi.

“….” Nam Ca Nhi cực độ bất đắc dĩ, than thở nói. “Ngươi đã rõ ràng như vậy, còn muốn ta kể cái gì nữa?” Ngươi dứt khoát kể cho ta nghe luôn đi, Mạc Thụ tiên sinh!

“Chính là không nghe hết a, cho nên mới cần Nam Ca Nhi kể lại một lần mà.” Mạc Thụ cười tươi.

….. Ngài có thể đừng thêm trợ từ ngữ khí vào không?

Còn ‘mà’…..

Ngài yểu điệu cho ai coi vậy, lão nam nhân!

Nam Ca Nhi triệt để bị Mạc Thụ chọc tỉnh táo___ Được thôi, thật ra cũng có một chút là bị lời nói của Mạc Thụ làm cho….

Ớn lạnh mà tỉnh.

Nhân loại cần phải có bao nhiêu cực phẩm, mới có thể biến thành gia hỏa đầy đức hạnh này a!

“Ngươi rốt cuộc nghe được đến đâu?” Biết mình nếu như không làm theo mong muốn của Mạc Thụ, tính ra tối nay cũng đừng mong mà ngủ nữa. Nam Ca Nhi bất đắc dĩ___ đây là thường lệ, buổi tối khi đi ngủ, y còn phải kể lại câu chuyện một lần cho tiểu bằng hữu Mạc Thụ này nữa….

“Yêu quái đi tìm pháp sư yêu cầu được có chân của con người.” Mạc Thụ nói, xong rồi còn bình luận một câu: “Yêu quái này nhất định là đạo hành không đủ, còn phải cần người khác giúp đỡ mới biến ra đôi chân được.”

Nam Ca Nhi co giật khóe môi___ Mỹ nhân ngư đáng thương, bị gia hỏa này phân tích ra quả thật trở thành dụng cụ ăn luôn!

“Sau đó, vị công chúa yêu tộc đó biến thành người, rời khỏi tộc đàn, đến đô thành tìm vị thái tử kia.” Thật ra mới đầu, Nam Ca Nhi nói kể chuyện cũng rất tôn trọng phương thức khẩu ngữ tường thuật của nguyên tác, nhưng bị Mạc Thụ uốn nắn một hồi, liền biến thành đạo bản của tân bạch xà truyền kỳ luôn…..

“Nói ra, phương pháp suy nghĩ của yêu quái đó khiến người ta rất khó lý giải.” Mạc Thụ nghe xong thôi thì cũng được đi, còn thích thỉnh thoảng phát biểu cách nhìn. “Nếu biết thái tử đó cùng nàng ta là nhân yêu khác đường, lúc đó khi cứu thái tử thì nên giữ người lại luôn đi, vì thái tử nếu như trở về đô thành của mình, vô số giai lệ có thể cùng hưởng lạc, cuối cùng còn có thể kết thân cùng nhà trọng thần, đạt được sự ủng hộ của thần tử, có được thiên hạ. Mà thái tử khi biết đến sự tồn tại của nàng xem chừng còn sẽ phái binh tấn công lãnh thổ của các nàng, trảm sát yêu nghiệt, đạt được tiếng thơm.” Hắn rất nhàn định nói ra những lời đại nghịch bất đạo, hơn nữa còn không ngừng hạ thấp nhân ngư công chúa, “Lúc đó cứu thái tử, đúng ra nên đè thái tử xuống, tại sao phải thả đi?”

Nam Ca Nhi mở miệng___ y lần nữa mất đi dục vọng muốn kể tiếp cho Mạc Thụ.

Không sai, Mạc Thụ tiên sinh luôn sẽ phát biểu ra những cách nhìn kinh dị và hắc ám, đem mỗi một câu chuyện không hợp lý tính ra phân tích rành mạch rõ ràng.

Nhưng Nam Ca Nhi không lên tiếng, Mạc Thụ sẽ lại có ý kiến: “Sao không nói nữa?”

Ngươi kể thành như vậy, ta còn nói cái quỷ gì nữa!

“…. Đại nhân, đây chỉ là một câu chuyện mà thôi.” Y rất muốn cứ vậy ngậm miệng luôn, giả như đã ngủ rồi, nhưng nhớ tới lần giả ngủ trước đã thất bại thảm hại, y chỉ đành phiền muộn giải thích cùng Mạc Thụ, “Ngài không thể đem truyền kỳ ra___ phân tích, lại không phải là bản án, thứ này không cần phải chính xác như vậy.”

“Thật không thú vị.” Mạc Thụ lẩm bẩm, “Nhưng cũng phải nói chút gì đó chứ.”

“Buổi tối nên ngủ chứ không phải nói chuyện.” Nam Ca Nhi co giật mặt nói.

“Vậy chúng ngủ chung một đầu đi.” Mạc Thụ yêu cầu.

Chúng ta là tri âm sao? Còn ngủ chung một đầu, ngươi không phải là dự tính cùng ta nói chuyện bí mật gì đó chứ đại ca….

Nam Ca Nhi không có sức lực trả lời kiến nghị của Mạc Thụ nữa.

Nhưng Mạc Thụ vẫn luôn là người rất tự giác, bên này Nam Ca Nhi không có động tác gì, Mạc Thụ tự xem như là ngầm đồng ý, lập tức đứng lên.

“Nằm yên đừng động.” Nam Ca Nhi vừa nghe thấy động tĩnh sột soạt trong bóng tối, lập tức ngăn cản, “Hôm nay ta làm bánh rán ngọt, trừ phi ngày mai ngươi không muốn ăn.”

Mạc Thụ lập tức nằm yên trở lại.

Nam nhân bi ai, hoàn toàn bị bản năng sai khiến a….

Nam Ca Nhi thầm cảm khái.

“Ngày mai, Quân Diệu quốc muốn chiêu binh, trong huyện có thể có người xuất hiện.” Qua rất lâu, khi Nam Ca Nhi đã sắp chìm vào trong mộng, Mạc Thụ đột nhiên nói một câu như thế.

Tuy tư duy vì buồn ngủ mà rối rắm, nhưng Nam Ca Nhi vẫn theo bản năng phát giác được hàm ý trong lời Mạc Thụ___ Hắn nói, Quân Diệu quốc muốn chiêu binh.

…. Quá kỳ quái rồi.

Quảng Điền không phải là trong nội cảnh của Quân Diệu sao?

Y nghi hoặc thầm nghĩ.

Nhưng vì thật sự quá mệt, cho nên thần kinh cũng mất đi phản ứng nhạy bén nên có, cũng chỉ cảm thấy kỳ quái, cứ không cảm thấy khẩn trương kinh dị.

“Có vài người, có lẽ không bao giờ trở về nữa.” Mạc Thụ nhàn nhạt nói, “Ngươi muốn đi xem không?”

….. Cách nói chuyện thật kỳ quái.

Tại sao không bao giờ trở về nữa, lẽ nào bên ngoài huyện thành có nguy hiểm gì sao? Ách, làm binh lính rất nguy hiểm, nhưng hiện tại thiên hạ thái bình, hình như không có trận chiến nào quy mô lớn đi?

Nam Ca Nhi tự nói trong lòng.

“…. Thật không thú vị.” Mạc Thụ lầm bà lầm bầm, “Hừ, đại đạo nhân nghĩa gì đó, đều là cẩu thí.”

Ô a, cứ cảm thấy, Mạc Thụ nói nói câu gì đó rất trầm trọng.

“Ngày mai, Nam Ca Nhi đi không?” Mạc Thụ lại hỏi lần nữa.

Cứ cảm thấy nếu mình nói rằng không đi, đại khái sẽ khiến Mạc Thụ rất thất vọng___ Nam Ca Nhi lại không hy vọng như vậy.

Tuy nam nhân này bất thường lại thích bị đập, y mỗi ngày đều bị tức đến muốn bung trảo, nhưng y vẫn biết tốt xấu.

Người của huyện thành này, đều có thái dộ khoan dung dịu dàng đối với mình, mà thái độ của Mạc Thụ lại càng không cần hoài nghi.

Chính là vì như vậy, cho nên, y không muốn để người này thất vọng.

Hơn nữa, Nam Ca Nhi cũng phát hiện bản lĩnh chèo kéo của Mạc Thụ tiên sinh___ nếu mình không đưa ra câu trả lời mà hắn thỏa mãn, thì hắn sẽ nì nằn cho được mới thôi.

Chuyện này quả thật khiến người ta tuyệt vọng.

Thế là, y mơ mơ hồ hồ ân một tiếng.

“Đúng là hài tử đáng để người thương yêu.” Tựa hồ nghe thấy Mạc Thụ cười nói như thế.

Nhưng Nam Ca Nhi bị giấc ngủ thân thiết kêu gọi, nhanh chóng vứt lại Mạc Thụ cùng đi chơi với Chu gia đại ca.

Người bên đầu kia giường hơi thở bình ổn, đã cấp bách chìm vào giấc ngủ.

Mạc Thụ sau khi xác nhận, liền ngồi dậy, cẩn thận đè chăn không cho gió lùa vào, sau đó bò sang bên đầu Nam Ca Nhi đang ngủ, mở chăn ra, chui vào trong.

Nhiệt độ có hơi mát lạnh, khiến Nam Ca Nhi trong giấc mơ chép chép miệng, muốn tránh ra một chút.

Nhưng Mạc Thụ nào có thể dễ dàng bị tránh thoát như vậy, đưa tay kéo lại, ôm chặt cả người kia vào.

Đại khái trong giấc mơ cũng phát giác Mạc Thụ không thể nào buông tay, Nam Ca Nhi đẩy đẩy vài cái, sau đó dường như ngại phiền phức, cả người dứt khoát chui vào lòng Mạc Thụ___ dưới sự thôi thúc của nội lực, bên đó hiện tại đã trở nên ấm áp rồi.

Mạc Thụ dương môi cười, vỗ vỗ lưng Nam Ca Nhi.

Vốn dĩ, hắn không muốn sáp lại.

Chỉ là thái độ của hài tử này, khiến người ta rất cao hứng, kiềm lòng không đặng.

Biết bao mẫn cảm lại khả ái.