Xuân Sinh đứng bên bụi hoa hồng bình tĩnh nhìn cánh cửa lớn sáng chói kia, cậu thường thấy cánh cửa này mỗi khi đi làm việc với người thợ làm vườn, cậu cũng biết Ngụy Đình Chi đang ở trong cánh cửa đó, chỉ là cậu chưa từng đi vào.

Bây giờ bỗng thấy có một người phụ nữ nổi giận đùng đùng đi vào đó, Xuân Sinh có hơi lo lắng, cậu sợ sẽ xảy ra chuyện, cũng sợ người đó sẽ làm tổn thương Ngụy Đình Chi nên cậu cứ đứng yên tại đó mà không chịu rời đi.

Nhưng khi cậu đứng đó được một lúc thì ở bên trong vẫn im ắng không có bất kỳ tiếng động nào.

Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì khoảng cách có hơi xa nên cho dù có tiếng động thì chưa chắc cậu đã nghe được.

Nghĩ đến đây Xuân Sinh có hơi do dự, cậu đảo mắt nhìn xung quanh thì phát hiện chẳng có ai gần mình cả, vì thế cậu hít thật sâu để lấy can đảm rồi lén lút đi tới gần cửa.

Quả thật xung quanh không có ai cả, cậu có thể tự nhiên mà đi qua nhưng cậu tưởng rằng mình đang lén lút đi qua, mỗi một động tác của cậu đều hiện ra vẻ chột dạ, cậu lén lút đi lên bậc thang, trốn phía sau cây cột hình trụ ở cửa.

Vóc người cậu nh ỏ nhắn nên khi trốn sau cây cột thì nó che chắn toàn bộ người cậu, cho dù bên trong có người đi ra cũng sẽ không phát hiện có người trốn ở đó.

Nhưng không hiểu sao Xuân Sinh lại rất lo lắng, cậu dán sát người vào cây cột hình trụ kia, vểnh tai lên cẩn thận nghe ngóng tình hình bên trong, nhưng nghe một lúc cũng không nghe thấy âm thanh gì và cũng không có ai đi ra ngoài.

Xuân Sinh tự hỏi liệu có phải là mình đã suy nghĩ nhiều rồi hay không? Trong phòng có nhiều người như vậy, cho dù thế nào đi chăng nữa thì Ngụy Đình Chi chắc chắn cũng sẽ không chịu thiệt, cậu vẫn còn nhớ kĩ mấy con chó dữ kia, còn có mấy người mặc đồ đen nữa, bọn họ rất cao lớn, nếu có chuyện gì bọn họ chắc chắn cũng sẽ bảo vệ tốt Ngụy Đình Chi.

Nghĩ đến chuyện này, Xuân Sinh không còn lo lắng như lúc nãy nữa, nhưng cậu vẫn đứng yên ở cửa không chịu rời đi, cậu muốn tận mắt nhìn thấy người phụ nữ kia đi ra, chờ người kia đi ra thì chắc chắn mọi việc đều ổn cả.

Xuân Sinh kiên nhẫn chờ đợi, cũng không biết qua bao lâu, cậu từ đứng dựa vào cột đổi thành ngồi xổm xuống đất, cuối cùng biến thành ngồi trên mặt đất dựa lưng vào cột, cậu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, mệt đến mức hai mắt đều híp lại, đôi mắt cứ mơ màng nhìn không rõ, mãi cho đến khi bên trong phát ra một tiếng động cực kỳ lớn.

Bên trong phát ra một tiếng "choảng" cực lớn, lớn đến mức làm cho sự mệt mỏi của Xuân Sinh tan theo mây khói, cậu hoảng sợ đứng lên, chân còn chưa đứng vững đã chạy vọt vào trong cửa, lảo đảo chạy lên cầu thang trước mặt, vừa chạy vừa hô: "Vãn Vãn! "

Cậu theo lối cầu thang chạy lên lầu hai, trước mặt cậu có rất nhiều lối đi, Xuân Sinh có thể lựa chọn tiếp tục lên lầu hoặc cũng có thể lựa chọn đi về phía trước hoặc là chọn đi sang trái, đi sang phải, nhưng cho dù là con đường nào đi nữa thì ở đó cũng không có người, họa tiết trang trí ở đây trông rất đơn giản nhưng không hề đơn điệu, ở mấy góc tường có đặt mấy cái tủ trang trí, trên mấy cái tủ đó đều có một bình hoa nhỏ nhỏ xinh xinh, chỉ cần bước đi vài bước là có thể thấy một bức tranh trừu tượng tinh xảo, nơi đây trang trí tráng lệ* nhưng không hề lố lăng, nhưng lại trông khá thiếu hơi thở cuộc sống.

*Đẹp lộng lẫy

Nhưng bây giờ Xuân Sinh không có tâm trạng chú ý tới mấy thứ kia, trong lúc cậu đang hoảng sợ không biết nên đi đâu thì cậu bỗng nghe thấy có tiếng cãi vã phát ra ở dãy hành lang trước mặt.

Xuân Sinh không nghĩ ngợi gì mà chạy thẳng đến đó, cậu chạy đến cuối hành lang thì thấy Ngụy Đình Chi đang mặc một cái áo sơ mi màu xanh đậm, hắn đút hai tay vào túi quần và đang đứng trước một bức tranh sơn dầu thật lớn, bức tranh là hình ảnh một bàn tay xương xẩu đang vươn ra, năm ngón tay thon dài nắm chặt một quả táo đang thối rữa, nước táo đỏ tươi nhỏ giọt, chúng trông sền sệt như máu.

Cách chỗ Ngụy Đình Chi không xa là người mà Xuân Sinh đã gặp qua, đó là người phụ nữ nổi giận lao vào cửa ban này, người phụ nữ kia đang mắng mỏ Ngụy Đình Chi, hai cánh môi của bà ta không ngừng va chạm vào nhau.

"Trong mắt cậu còn có người dì là tôi không?! Cậu còn coi nhà họ Ngụy ra gì không?! Gia Lâm chỉ mới 20 tuổi! Nó cũng mang họ Ngụy! Nó là em họ cậu! Là em trai cậu! "

Tiếng mắng chửi gay gắt của người phụ nữ này dường như đang vang vọng trong căn nhà rộng lớn này, mỗi câu nói bà ta đều nhấn mạnh một lần.

Xuân Sinh sững sờ nhìn bà ta, sau đó cúi đầu nhìn những mảnh vỡ đang rơi tứ tung trên sàn, xem ra âm thanh vừa rồi cậu nghe thấy là tiếng thứ này vỡ, nhìn số lượng mảnh vỡ thì đây hẳn là một cái bình hoa rất lớn.

Ngụy Đình Chi lạnh lùng nhìn bà ta, "Chuyện riêng của Ngụy Gia Lâm vốn không liên quan đến Thiên Vinh, nhưng người nhà cô gái kia cố ý muốn làm cho chuyện này có liên quan đến Thiên Vinh, cũng tuyên bố nếu như không cho bọn họ một lời giải thích rõ ràng thì bọn họ sẽ liên lạc với truyền thông để mở rộng phạm vi ảnh hưởng.

Vì Thiên Vinh, nếu Ngụy Gia Lâm tiếp tục trốn tránh không cho bọn họ một lời giải thích rõ ràng thì tôi sẽ tiếp tục đóng băng thẻ của nó, nếu việc này có tác động càng xấu vậy thì tốt nhất các người nên chuẩn bị tâm lý bị đuổi khỏi nhà họ Ngụy đi, sau này nếu các người xảy ra chuyện gì thì tất cả đều không liên quan đến nhà họ Ngụy, không liên quan gì đến Thiên Vinh.

"

Xuân Sinh nghe không hiểu gì cả, nhưng cậu phát hiện sau khi người phụ nữ kia nghe xong bà ta rất tức giận, bà ta mở to đôi mắt trừng trừng nhìn hắn, hơi thở của bà ta càng ngày càng nặng nề, bà ta như vậy trông có hơi đáng sợ, cậu không khỏi lo lắng cho Ngụy Đình Chi.

Nhưng Ngụy Đình Chi không sợ hãi chút nào cả, hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, sự điềm tĩnh của hắn làm người phụ nữ kia càng tức giận hơn, trông bà ta như sắp mất lý trí tới nơi vậy.

"Cậu nghĩ nhà họ Ngụy và Thiên Vinh là của một mình cậu sao?!"

Ngụy Đình Chi vô cảm nói, "Đương nhiên không phải, dì à, sao dì lại nói như vậy? Tôi chỉ suy nghĩ cho nhà họ Ngụy và Thiên Vinh thôi, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, ông nội cũng không có ý kiến gì cả.

"

"Là do con hồ ly tinh kia quyến rũ con trai tôi trước! Ả ta không chịu phá thai là do muốn gả vào nhà họ Ngụy! Lúc này cậu đẩy Gia Lâm đi không phải là đẩy nó vào đám lửa hay sao?! "

"Tôi mặc kệ cô ta muốn cái gì, cũng mặc kệ Ngụy Gia Lâm có muốn cưới cô ta không.

Bây giờ cô ta đến Thiên Vinh tìm cha của đứa bé trong bụng mình, mà tôi cũng không nghĩ yêu cầu này của cô ta có gì quá đáng, cho nên tôi quyết định giao Ngụy Gia Lâm cho cô ta." Ngụy Đình Chi nói đến đây bỗng nhiên dừng một chút, "Đương nhiên, Ngụy Gia Lâm cũng có thể lựa chọn làm rùa rụt đầu cả đời, nhưng nó đừng hòng sống thoải mái ở Firenze, bởi vì hiện tại tôi sẽ thông báo cho người quản lí trang trại đuổi nó ra ngoài, bây giờ tất cả thẻ ngân hàng của nó đều bị đóng băng, dì đoán xem nếu như bây giờ nó bị đuổi ra ngoài thì có phải nó sẽ phải ngủ ngoài đường không? "

Ngụy Đình Chi nói được làm được, hắn nói xong liền lấy điện thoại di động ra trước mặt người phụ nữ, chuẩn bị gọi điện thoại cho người quản lí trang trại ở Firenze.

Người phụ nữ thấy vậy thì phát điên lên, bà ta bỗng nhiên thét chói tai một tiếng rồi xông về phía Ngụy Đình Chi, cầm túi xách định đánh hắn.

Mà Ngụy Đình Chi đứng yên, hình như hắn hoàn toàn không định trốn tránh, chỉ nâng một cánh tay lên muốn cản người dì bị hắn làm cho tức điên này lại.

Nhưng hai người họ không ngờ sẽ có người thứ ba xông ra vào lúc này.

Có một bóng hình gầy gò bỗng xông lên, chỉ trong phút chốc, một người đàn ông có khí chất của thiếu niên đã đứng chắn trước mặt Ngụy Đình Chi, cậu giang hai tay giống như gà mẹ che chở cho gà con, bị người phụ nữ lấy túi xách đập vào đầu vào mặt cũng không né tránh, trong miệng còn nói.

"Dì à, dì đừng tức giận, đánh người là không đúng, không được đánh người."

Người phụ nữ kia không quan tâm, lấy cái túi Hermes* của mình liều mạng đập vào Xuân Sinh, người đang đứng trước Ngụy Đình Chi, vừa đập vừa mắng: "Tại sao mày lại không chết đi? Tại sao mày lại không chết?! "

*Hermes là thương hiệu thời trang cao cấp, được thành lập tại Pháp năm 1837.

Khởi đầu, thương hiệu Hermes chỉ sản xuất các sản phẩm da, phục vụ cho giới quý tộc cưỡi ngựa.

Đến cuối thế kỷ 19, Hermes mới bắt đầu sản xuất các loại túi da, ví da phục vụ cho nhu cầu người dùng.

Đến khi Ngụy Đình Chi lấy lại tinh thần thì hắn nắm lấy cổ tay của người phụ nữ kia, Xuân Sinh bị bà ta đập vài cái, đồ trang sức kim loại đính trên túi xách đập vào người đương nhiên sẽ đau, Xuân Sinh bị đập vào khóe mắt một cái, ở chỗ đuôi mắt gần nhãn cầu bị bà ta làm cho tứa máu.

Nhưng Xuân Sinh không kêu đau, cậu sợ người phụ nữ này sẽ đến đánh Ngụy Đình Chi nên không chịu rời đi, cậu vững vàng chắn trước mặt Ngụy Đình Chi, cậu mở to đôi mắt nhìn người phụ nữ kia, "Dì, nếu dì tức giận thì đánh tôi đi, đừng đánh Vãn Vãn.

"

Ngụy Đình Chi nhíu mày nhìn chằm chằm bóng lưng người trước mặt, "Cậu đến lúc nào vậy? "

Xuân Sinh nghe được câu hỏi của hắn thì a một tiếng sau đó quay mặt nhìn hắn, "Vừa mới tới.

"

Ngụy Đình Chi thấy đuôi mắt cậu bị tác động đến chảy máu, gương mặt hắn bắt đầu đen kịt, như thể tất cả sự kiên nhẫn nãy giờ đều bay đi hết, hắn nắm chặt cổ tay người phụ nữ kia dùng sức đẩy bà ta ra, cú đẩy của hắn làm người phụ nữ kia lảo đảo lùi lại hai bước, cuối cùng mất thăng bằng ngã trên mặt đất, bàn tay bà ta chống xuống sàn nhà vô tình chống phải chỗ có mãnh vỡ, máu cũng theo đó mà chảy đầm đìa.

Từ lúc sinh ra tới giờ người phụ này luôn được cưng chiều, làm sao có thể chịu được việc mình bị thương như vậy, mắt thấy lòng bàn tay mình bị rạch một vết sâu, vô số máu tươi đua nhau chảy ra ngoài, người phụ nữ phát ra một tiếng thét chói tai có thể xuyên thủng nóc nhà sau đó không chịu được mấy giây liền ngất đi.

Xuân Sinh bị bà ta dọa cho hoảng sợ, vừa thấy bà ta bị chảy máu, cậu liền sợ hãi la lên một tiếng, lập tức cởi áo thun trên người ra, ngồi xổm xuống cạnh người phụ nữ, dùng áo của mình che vết thương trên tay bà ta lại, còn không quên hô to cầu cứu, "Có ai không! Có người đang chảy máu! "

Hô xong còn không quên an ủi Ngụy Đình Chi, "Vãn Vãn, anh đừng sợ, tôi sẽ che máu lại.

"

Sau tiếng hét kêu cứu của Xuân Sinh liền có vài người chạy tới, là người giúp việc và vệ sĩ, nhưng bọn họ đến nơi mà không hấp tấp hành động, mà bọn họ đồng loạt nhìn về phía Ngụy Đình Chi, giống như nếu Ngụy Đình Chi không nói thì bọn họ cũng không biết mình nên làm gì.

Ngụy Đình Chi thấy Xuân Sinh dùng áo che tay người phụ nữ kia lại, hắn lạnh lùng nói: "Mang người đang nằm trên mặt đất kia ra ngoài, còn Xuân Sinh lại đây.

"

"A?" Xuân Sinh sững sờ nhìn Ngụy Đình Chi.

"A cái gì, lại đây."

"Ò."

Xuân Sinh do dự buông tay ra, thấy có người tới thì cậu mới thoáng yên tâm mà đi tới trước mặt Ngụy Đình Chi, khoảng cách giữa họ có thể chèn thêm hai ba người vào nữa.

Khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông kia, Xuân Sinh sợ hãi cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn.

"Tôi ăn thịt cậu à? Lại đây.

"

Xuân Sinh chỉ có thể tiến thêm hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ.

"Ngẩng mặt lên."

Xuân Sinh ngoan ngoãn ngẩng mặt lên lộ ra vết thương ở đuôi mắt và cái trán bị tác động hiện lên vết xanh tím.

Ngụy Đình Chi đưa tay dùng sức ấn vào vết xanh tím trên trán cậu, nghe được tiếng hít mạnh mới buông tay ra, "Biết đau sao vừa rồi không tránh? "

Xuân Sinh có chút uất ức che chỗ xanh tím kia lại, cúi đầu không nói gì.

Ngụy Đình Chi vươn tay phải ra, dùng ngón trỏ và ngón cái bóp chặt cằm của Xuân Sinh, hắn không khống chế lực của mình, Xuân Sinh bị hắn bóp đau nên có hơi sợ hãi.

Ngụy Đình Chi ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình, "Tôi không phải Vãn Vãn, tốt nhất là cậu đừng gọi tôi như vậy nữa.

"

Xuân Sinh bĩu môi nhìn hắn không nói lời nào.

"Cậu biết tôi tên gì không?"

"Ngụy, Ngụy Đình Chi."

"Vậy cậu nên gọi tôi là gì?"

"Ngài Ngụy.".