“Các nàng nói chuyện sôi nổi như vậy, trẫm có quấy nhiễu chuyện tốt không?” Hắn khéo léo chuyển đề tài sang cuộc nói chuyện vừa rồi.

Vân Ánh Lục điềm nhiên nói rõ, “Không phải chuyện tốt nhưng cũng chẳng phải chuyện xấu, chỉ là một chuyện bình thường thôi. Hôm nay thần thiếp xuất cung, có đề cập chuyện mở một y quán với phụ thân, phụ thân đã đồng ý. Vừa rồi thần thiếp đang bàn luận với Mãn Ngọc và Trúc Thanh xem nên mở y quán trên đường nào thôi!”

Lưu Huyên Thần nhíu mày, nụ cười đông cứng trên gương mặt anh tuấn. “Uyển Bạch, nàng là người hiểu chuyện, vì sao chuyện này lại đường đột như thế chứ?”

“Hoàng thượng, người nói vậy là sao?” Vân Ánh Lục kinh ngạc nhíu mày hỏi, “Khám bệnh cứu người là việc nên làm, không phải người đã đồng ý để thần thiếp làm thầy thuốc sao?”

“Đúng vậy, trẫm đồng ý và luôn ủng hộ nàng. Nhưng vì sao lại phải đề xuất chuyên này với phụ thân nàng, chẳng lẽ trẫm không mở được cho nàng một y quán sao?” Ngay cả một tiếng thông báo với ta cũng không có. Nếu không vô tình nghe thấy, có phải nàng không nói gì với ta?

Vân Ánh Lục mỉm cười độ lượng như hắn chỉ là đứa bé đang cố tình gây sự. “Tiền của chàng với tiền của phụ thân thần thiếp có gì khác nhau, phụ thân chỉ có độc một mình thiếp, cửa hàng kiếm được tiền của thiên hạ cũng không ít, mở y quán cũng là việc thiện nên làm”.

“Khác chứ!” Lưu Huyên Thần phẫn nộ đập bàn khiến mấy chén trà nghiêng ngả muốn đổ. “Nàng đã được gả cho trẫm, vậy mà còn lấy bạc của nhà, chuyện này truyền ra thì trẫm còn mặt mũi nào sao?”

“Thiếp sẽ không nói với cả”.

“Chết tiệt, rốt cuộc nàng có hiểu ý trẫm không?” Hai tay Lưu Huyên Thần ghì chặt vai cô, ánh nhìn như muốn thấu tỏ mọi điều. “Uyển Bạch, rốt cuộc trẫm đã làm sai điều gì? Nàng đối với trẫm lạnh lùng như vậy, xa cách như vậy, nàng có từng bận tâm xem trong lòng trẫm thấy thế nào không?”

Cô bình tĩnh đấu mắt với hắn một hồi lâu, “Hoàng thượng, vậy người có từng bận tâm đến lòng thiếp không?”

“Uyển Bạch?”

Cô cúi đầu, trên môi vương vắt nụ cười chua xót, bi ai. “Khi người bỏ lại một phong thư rồi đột nhiên biến mất, người có nghĩ tới trong lòng thiếp sẽ thế nào không? Đó mới chỉ là ngày thứ ba chúng ta kết hôn. Mỗi ngày người đều nắm được tin tức về thiếp, còn thiếp ở trong thâm cung này, lại không biết người ở đâu, người sống thế nào. Người nghĩ thiếp không lo lắng cho người, không nhớ nhung người sao? Có phải người sợ nói cho thiếp mình đi đâu, thiếp sẽ cản người lại? Vì người, khổ thế nào thiếp cũng chịu nhưng đêm đêm ôm gối trong tẩm điện, người có biết thiếp đau lòng như thế nào không? Chúng ta không phải đôi vợ chồng già xế bóng, tình cảm nhạt nhẽo như nước, thiếp chỉ vừa mới biết yêu một người là như thế nào thôi! Người thà tin tưởng người lạ chứ nhất định không chịu hé môi với thiếp. Đúng, có tín nhiệm người mới giao giang sơn cho thiếp, nhưng hoàng thượng à, thiếp là thê tử chứ không phải trung thần của người. Thứ thiếp cần không phải tín nhiệm mà là tình yêu của người. Người làm gì cũng theo ý riêng của mình, còn thiếp suy nghĩ ra sao, lo lắng thế nào, người cũng không hề đoái tâm. Đã như vậy, thiếp cần gì phải để ý tới cảm nhận của người chứ?”

“Uyển Bạch…”

“Chờ thiếp nói hết đã”. Vân Ánh Lục lắc đầu xua tay, “Người không cần lo thiếp sẽ rời khỏi nơi đây. Hoàng thượng, thiếp không phải là người tàn nhẫn. Cuộc sống của người đã đủ bất hạnh rồi, thiếp không muốn xát muối thêm vào vết thương của người nữa. Hoàng thượng, lời thề của người, coi như thiếp không nghe thấy gì đi. Người muốn nạp phi tuyển tú thế nào, thiếp không có lời phản đối, nhưng việc của thiếp, mong người cũng đừng ngăn cản”.

“Uyển Bạch”, một bàn tay đè nặng trên vai khiến trái tim cô bất chợt run rẩy, “Nếu trẫm nói, trẫm không cho nàng biết mình đi đâu là vì trẫm không còn mặt mũi nào đối diện với nàng, nàng có tin không?”

Lúc này hắn không còn là đế vương, cũng chẳng phải chủ nhân của ngôi cửu ngũ, hắn chỉ là một người chồng đang trải lòng với hiền thê của mình. Vân Ánh Lục vốn lòng đã tĩnh lặng như nước hồ thu, nay lại nổi lên một trận ba đào.

Tin không? Tin không?

Vợ chồng quý nhau ở tin tưởng, thế nhưng chàng là Lưu Huyên Thần, là hoàng đế cao cao tại thượng, cho dù đại quan vinh hiển hay tài tử xuất chúng cũng đều phủ phục dưới chân chàng. Một lời nói ra của anh có thể khiến gió chuyển mây trôi, người như vậy sao có thể tự ti được?

Cô chẳng thể tin nổi.

Vân Ánh Lục không mảy may nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có, nét mặt tái nhợt như bị tầng sương bao phủ.

“Uyển Bạch, trẫm biết nàng không tin tưởng trẫm”. Lưu Huyên Thần ảo não nói tiếp, “Trẫm đã phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ, hơn nữa lại là với người duy nhất trẫm yêu. Vì bảo vệ giang sơn xã tắc, vì giữ gìn ngôi vị đế vương, trẫm đã để mất tình yêu và lòng tin của nàng, đây chính là sự báo ứng với trẫm. Bây giờ, nói những lời này cũng đã muộn rồi, trẫm không dám mong nàng sẽ tha thứ cho mình. Nhưng nàng biết không, mỗi ngày trôi qua đối với trẫm đều là phòng bị tính kế, dè chừng như trên băng mỏng, chỉ cần đi sai một bước, toàn bộ ván cờ sẽ kết thúc trong chớp mắt. Khi biết tiểu thái y vui vẻ bên mình là một nữ nhi, trẫm đã động tâm muốn nạp nàng làm phi tần, thế nhưng ngày tháng ở bên nàng, trẫm mới biết mình đã hoàn toàn trao trái tim cho nàng. Uyển Bạch, dù với mục đích gì chăng nữa, tình yêu trẫm dành cho nàng là thật, là thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm với trẫm”. Lưu Huyên Thần như muốn lưu trọn bóng dáng nhỏ bé của Vân Ánh Lục vào đáy mắt mình, ngay cả chớp mắt cũng không dám vì e nàng sẽ nhanh chóng tan biến như ảo ảnh.

Hắn không đợi cô nói tiếp đã vội vã tiếp lời. “Càng yêu nàng trẫm lại càng khủng hoảng và bất an. Mọi thứ trên thế gian này, trẫm đều có thể nắm giữ, duy chỉ có trái tim nàng, trẫm lại chẳng có chút tự tin nào. Nàng đối với trẫm lúc nào cũng hờ hững như có như không, quyền lực và tiền tài chẳng thể nào mua được nụ cười của nàng, vậy mà một quyển sách thuốc lại khiến nàng mặt mày rạng rỡ, vì bệnh nhân của mình, nàng sẵn sàng đối mặt với hiểm nguy. Uyển Bạch, nàng có biết nàng đã làm trẫm tổn thương như thế nào không? Nàng cứ như vậy, trẫm biết lấy gì để giành lấy trái tim nàng đây? Nhiều lúc trẫm cảm thấy vô vùng bất lực, ngoại trừ quyền lực và tiền tài, trẫm chẳng có gì để cho nàng cả? Vì thế trẫm đã học cách buông bỏ thân phận để yêu thương nàng. Ông trời không phụ lòng người, trẫm rốt cuộc cũng có được nàng, nhưng hoàng cung thâm sâu như biển cả, ẩn chứa bên dưới vẻ tráng lệ đó là bao mạch ngầm đang chực tuôn trào, bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào cảnh thuyền lật người chết. Trẫm dù đã chu toàn mọi việc nhưng vẫn không ngờ thân thế của mình lại tàn khốc như vậy. Ngày hôm đó, trẫm thật sự đau đớn, nhưng vì xã tắc vẫn đang trong cơn biến loạn, trẫm quyết định lấy lùi làm tiến”.

Lưu Huyên Thần vừa nói vừa hồi tưởng lại những ngày khó khăn ấy, đường nét trên khuôn mặt toát lên nỗi sầu bi ủ dột khó giải bày cùng ai.

Mỗi câu Huyên Thần nói ra Vân Ánh Lục lại như bị dao đâm lửa nung, nỗi chua xót cuộn trào trong ngực, toàn thân bất giác run bần bật.

Phong thái đế vương của Lưu Huyên Thần đâu mất rồi? Vẻ uy nghi thường ngay giờ đây chỉ còn lại những dằn vặt triền miên, những trầm luân thống khổ.

“Uyển Bạch, không biết từ bao giờ nàng đã trở thành một phần trong trẫm, là người mà trẫm không thể nào từ bỏ. Vậy mà ngay trong những ngày hạnh phúc của đời người, trẫm lại bỏ đi, để lại gánh nặng giang sơn lên vai nàng. Đấy là cách trẫm yêu nàng ư, mỗi lần nghĩ đến điều này, trẫm lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn, trẫm có điểm nào xứng đáng với nàng cơ chứ? Hơn hai mươi ngày đứng trên núi dõi mắt nhìn về hướng kinh thành, trẫm nhớ nàng đến phát điên. Mỗi khi công chúa An Nam ghé đến chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong ngày của trẫm, nghe cô ấy nói nàng giám quốc thế nào, giảng bài cho các phi tần ra sao trái tim trẫm lại dần ấm áp như được hồi sinh. Có điều, khi so sánh với bản thân mình, trẫm lại thấy thất vọng vô cùng, nàng vì nước vất vả còn trẫm lại ngày ngày nhàn rỗi trên núi cao. Tất cả những việc đó trẫm sao có thể miệng giải thích với nàng được? Trẫm đã tự nhủ gắng chịu đựng một thời gian, khi nào qua cơn bĩ cực, giang sơn ổn định, trẫm sẽ đền bù cho nàng gấp bội lần. Uyển Bạch, nàng có đồng ý cho ta thêm một cơ hội nữa không?”. Hắn cố ý xưng là “ta” như một nam nhân bình thường đứng trước mắt người con gái mình yêu.

Vân Ánh Lục thở dài não nề, nước mắt sắp tràn mi.

“Hoàng thượng, có thể vì thiếp đến từ một ngàn năm sau nên không giống những cô nương ở thời đại này, thành thân xong đều xem chồng là trời. Vợ chồng là bình đẳng, không phải một trước một sau, một sang một hèn. Nếu thật lòng yêu một ai đó thì nhất thiết phải biết đặt mình vào hoàn cảnh người ấy mà suy nghĩ, nếu đổi lại, thiếp đột nhiên mất tích không một chút tin tức, người sẽ cảm thấy như thế nào?”

“Nàng không được nói nữa”. Lưu Huyên Thần đột nhiên bịt chặt miệng Vân Ánh Lục, nỗi bi thương trong mắt càng thêm đặc quánh. “Trẫm sai rồi, trẫm sai rồi. Dù hận hay yêu trẫm, nàng cũng không được phép rời khỏi trẫm nửa bước”.

“Hoàng thượng, thiếp không được phép rời khỏi sao? Người giữ được thân xác thiếp, nhưng liệu có giữ nổi trái tim thiếp, tâm hồn thiếp không?” Giọng cô đã có phần thổn thức.

Lưu Huyên Thần nắm chặt tay Vân Ánh Lục, nhìn chăm chú vào gương mặt thanh tú của cô.

Màn đêm không biết xuất hiện từ bao giờ, mảnh trăng khuyết lặng lẽ treo lơ lững giữa vòm không bao la, vầng sáng dịu dàng chảy tràn vào tẩm điện chiếu sáng dung nhan như hoa như ngọc của Vân Ánh Lục.

“Ta sẽ khóa được trái tim nàng, tâm hồn nàng, Uyển Bạch”. Vừa nói Lưu Huyên Thần vừa ôm chặt cô vào lòng. Để hàn gắn tình cảm trân quý này, dù là cách gì hắn cũng sẽ làm. Vân Ánh Lục im lặng trong vòng tay Huyên Thần. Cô không muốn cự tuyệt, bởi vì cô không nỡ, bởi vì còn có…

Lưu Huyên Thần tuy không sửa quốc hiệu nhưng vẫn tiến hành cải cách từ trên xuống dưới. Một số đại thần tiền triều không còn năng lực đảm nhiệm trọng trách sẽ được nhận một khoản tiền lớn rồi cáo lão về quê. Những đại thần thuộc đảng Tề vương thì bị lưu chuyển sang vị trí hữu danh vô quyền, ngồi chơi xơi nước. Ngoài ra, Lưu Huyên Thần còn quyết định mở lại khoa tuyển chọn nhân tài cho triều đình.

Ngu hữu thừa tướng vẫn là rường cột nước nhà, Ngu Tấn Hiên tiếp tục đảm nhiệm chức danh đại nguyên soái bộ Binh đóng quân ngoài biên cảnh, một số quan viên ưu tú, chính trực ở các châu phủ được điều đến kinh thành để đảm nhiệm chức vụ quan trọng.

Đỗ Tử Bân năm lần bảy lượt dâng tấu xin điều chuyển khỏi kinh thành nhưng đều bị Lưu Huyên Thần kiên quyết cự tuyệt, thậm chí còn giao cho hắn điều tra vụ án mấy ngàn vạn lượng thất thoát trong ngân khố bảy năm về trước. Nghe nói manh mối chuyện này dường như có liên quan tới Kì tả thừa tướng đang dưỡng lão ở quê nhà xa xôi. Nghe tin này, Kì công tử cuống đến độ cho đóng cửa Linh Vân các, vội vã bỏ đi biệt xứ.

Triều đình thay đổi thế nào, bách tính thành Đông Dương cũng không mấy quan tâm bởi bọn họ đang bị thu hút bởi tiệm thuốc “Hoàng tân y quán” mới mở trên ngự nhai. Nghe nói y quán đó là do đích thân hoàng thượng mở cho hoàng hậu nương nương, Vân hoàng hậu sẽ khám chính còn các nương nương và thái y sẽ đóng vai trò phụ khám. Thành Đông Dương không thiếu hiệu thuốc, y quán nổi danh nhưng y thuật của hoàng hậu nương nương vốn danh bất hư truyền nên người người đều bàn tán xôn xao, đến nỗi trong các quán trà, tiệm cơm, khách vừa ngồi xuống câu đầu tiên nói đến chính là “anh có biết y quán hoàng gia kia không?”

Y quán còn chưa khai trương danh tiếng đã vang khắp gầm trời.

Vân Ánh Lục dạo gần đây cũng không bận rộn mấy. Không còn phải buông rèm giám quốc nên cô thỉnh thoảng lại ghé đến thái y viện bắt mạch, chẩn bệnh cho phi tần và cung nữ!

Nơi nào Vân Ánh Lục ghé đến là nơi đó phi tần, cung nữ vây quanh, tranh nhau hỏi chuyện như một đám vịt quàng quạc. La công công có lần còn nói với Lưu Huyên Thần rằng, chỗ nào có tiếng cười nói lao xao là hoàng hậu đang ở đó, vô cùng dễ tìm!

Lưu Huyên Thần ánh mắt đong đầy yêu thương nhìn về phía xa xa. “Càng ngày trẫm càng thua kém hoàng hậu. La công công, ngươi nói xem, trẫm và hoàng hậu ai hấp dẫn hơn?”

La công công cười ngoác cả miệng, hoàng thượng thật biết nói đùa.

Đùa gì chứ? Quan hệ của hai người dạo gần đây cũng không cải thiện được bao nhiêu nhưng Lưu Huyên Thần không vì thế mà nản lòng. Trừ lúc thượng triều ra, dù phê duyệt tấu chương hay tiếp kiến quan viên các châu phủ hồi kinh ở ngự thư phòng, Lưu Huyên Thần đều để Vân Ánh Lục ngồi bên.

Với Vân Ánh Lục, Lưu Huyên Thần tỏ ra rất kiên nhẫn, không bực bội khi nàng năm lần bảy lượt đắm chìm trong suy nghĩ cũng chẳng bất mãn khi bao nỗ lực của mình không nhận được chút đoái hoài. Xử lý triều chính xong, hắn lại ân cần đưa nàng đi dạo trong vườn thượng uyển, chơi cờ, du hồ, ngắm hoa… bất kì chuyện gì Lưu Huyên Thần cũng luôn thể hiện tình cảm sâu đậm của mình đối với nàng.

Ngày ba bữa, dù bận thế nào Lưu Huyên Thần cũng ghé đến Trung Cung dùng bữa với Vân Ánh Lục. Sau bữa tối, hắn cùng nàng trò chuyện một lúc rồi mới cáo từ quay về ngự thư phòng xử lý chính sự. Trước khi rời đi, hắn không quên dặn dò nàng Từ Ânhững điều hết sức nhỏ nhặt như đừng đọc sách khuya quá hay nghỉ ngơi sớm vì trời đã trở lạnh.

Có lần Vân Ánh Lục hỏi La công công dạo gần đây hoàng thượng sinh hoạt nghỉ ngơi như thế nào, La công công nhanh miệng đáp, triều chính vừa mới cải tổ, tấu chương nhiều như núi nên gần canh tư hoàng thượng mới chợp mắt được một lúc, chưa từng đặt chân tới tẩm cung của phi tần khác.

Thói quen là do bồi dưỡng mà nên.

Người ngày ngày vẫn ghé đến dùng bữa, hôm nay lại chẳng thấy tăm hơi đâu là sao? Ngự thiện đã bày biện sẵn từ lâu mà ngoài cửa Trung Cung vẫn không thấy bóng dáng Lưu Huyên Thần đâu cả. Vân Ánh Lục mặt mày ủ ê, chốc chốc lại đưa mắt trông ngóng nhìn ra ngoài.

Mãn Ngọc hiểu rõ tâm tư chủ nhân liền nhanh chân chạy đến ngự thư phòng dò hỏi rồi trở về bẩm báo hoàng thượng đêm nay bận việc, không thể ghé đến Trung Cung. Vân Ánh Lục lặng lẽ dùng bữa, một cảm giác trống trải lan tỏa khắp trong cô. Ngày hôm sau, Lưu Huyên Thần vẫn không thấy đâu. Vân Ánh Lục đứng ngồi không yên, cô nóng ruột đi qua đi lại hồi lâu rồi gọi Trúc Thanh và Mãn Ngọc cùng đến thái y viện nhóm lò nấu một nồi canh hạt dẻ ngân nhĩ, sau đó xách hộp thức ăn đi về hướng ngự thư phòng. Còn chưa tới cửa, tiếng ho sù sụ đã vọng đến tai cô.

“Bệ hạ, người nên hồi cung nghỉ ngơi thôi! Nếu không ngày mai người sao lâm triều được”. La công công sốt ruột can ngăn, gương mặt già nua nhăn nhó khổ sở.

Lưu Huyên Thần rút khăn tay lau mồ hôi trán rồi thều thào đáp. “Không được, trẫm phải phê xong số tấu chương này rồi mới nghỉ ngơi, ngày mai còn có việc ngày mai, không thể để việc chồng chất lên được”.

“Hai hôm nay bệ hạ ho khan không dứt, hay là nô tài đi mời hoàng hậu nương nương đến khám cho người”.

“Đừng, đừng… Nàng ấy mà biết ắt sẽ vô cùng lo lắng. Trẫm đã triệu Dụ thái y tới khám rồi, chỉ là nhiễm phong hàn, uống mấy thang thuốc là khỏi thôi”.

“Thuốc đã uống hai hôm nay rồi mà nô tài có thấy sức khỏe bệ hạ chuyển biến đâu?” La công công gắng sức van nài.

“Ngày mai sẽ đỡ thôi, khụ khụ… khụ…” Lời còn chưa dứt Lưu Huyên Thần đã gập người ho sặc sụa.

“Hoàng thượng, hoàng thượng…” La công công cuống cuồng chạy lại.

“Công công đi pha chút trà mật ong, việc ở đây cứ để ta”. Một bóng người mảnh mai bước đến bên Lưu Huyên Thần, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

“Nô tài xin lui!” La công công thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ trả lời.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, Lưu Huyên Thần ôm ngực ngẩng đầu lên. “Uyển Bạch, sao nàng lại tới đây, mau hồi cung đi, đừng để trẫm lây bệnh cho nàng”.

Vân Ánh Lục bực bội nhíu mày nhìn hắn, “Chàng nghĩ phong hàn là bệnh lây truyền sao?”

“Uyển Bạch…” Nhận thấy sự quan tâm của thê tử, hắn vui vẻ kéo cô lại gần.

Trời ơi, bàn tay nóng như lửa! Vân Ánh Lục bực bội nắm lấy cổ tay hắn bắt mạch. Còn dám nói quan tâm tới cô, mỗi lần có chuyện lại giấu giếm là sao?

“Dù chàng không xem thiếp là hoàng hậu của mình thì cũng phải biết thiếp là thái y chứ”. Mạch đập hỗn loạn, phong hàn đã xâm nhập vào gân cốt, bệnh nặng như vậy còn làm bộ làm tịch.

“Uyển Bạch, ta không cần thái y, ta chỉ cần hoàng hậu của ta thôi”. Thần trí đã bắt đầu mơ hồ nhưng hắn vẫn cố thì thào những lời yêu thương.

“Chàng nói mới câu này thì có lợi ích gì, bản thân mình còn chẳng lo nổi, làm thế nào mà…?” Vân Ánh Lục mặt mũi đỏ bừng vì tức giận, nhưng đáy mắt lại loang loáng ánh nước.

“Được hay không ta vẫn muốn nói. Uyền Bạch, ta thấy khó chịu…” Hắn ôm chặt lấy cô như một đứa trẻ, nhất định không chịu buông tay.

“Thấy trong người khó chịu sao chàng còn không hồi cung nghỉ ngơi?” Cô vừa cắn môi, vừa thương vừa buồn cười.

“Không có nàng, tẩm điện vắng vẻ quá, trẫm không muốn trở về, trẫm ở đây chờ nàng…”

Vân Ánh Lục không biết nói gì hơn, bất lực cúi đầu dỗ dành hắn. “Được, vậy chúng ta hồi cung”.

Lưu Huyên Thần gật đầu, cười thầm vì âm mưu đã thành công mĩ mãn.

Tẩm cung lạnh lẽo, giờ lại tràn ngập ý xuân.