Thuở trước, thưởng hoa dưới trăng, đầu tường lưng ngựa, ngày tháng tuyệt vời ấy không thể nào còn quay trở lại nữa. Từ khi hủy bỏ hôn ước, Đỗ Tử Bân lại rất hay nhớ tới nàng. Kỳ quái là, hình ảnh hiện lên trong đầu hắn luôn là những kỷ niệm về Vân Ánh Lục hiện giờ, chứ không phải Vân Ánh Lục ngày trước.

Sự ngốc nghếch, trong sáng cùng vô số Từ Ângữ kỳ lạ của nàng không biết từ khi nào đã khiến trái tim hắn rung động. Hắn không thể không thừa nhận với lòng mình rằng hắn rất quan tâm tới nàng. Khi nghe chuyện nàng một hai đòi làm phẫu thuật cho Tần Luận, ngay lập tức hắn liền chạy tới khuyên can nàng. Mặc kệ là yêu hay không yêu, hắn không thể để nàng làm việc ngốc nghếch, nguy hiểm đó được.

Thế nhưng nàng đã khéo léo từ chối.

Nàng thật sự rất cố chấp. Nàng không hiểu ngâm gió ngợi trăng cũng không biết đàn hát, thế nhưng y thuật của nàng khiến hắn thật sự rất kính nể.

Vân Ánh Lục này và Vân Ánh Lục lúc trước có rất nhiều điểm không giống nhau vậy mà tại sao tới giờ hắn mới nhận ra chứ.

“Đỗ công tử, sao ngài lại đứng đây?” Người gác cửa của Vân phủ thấy trời đã tối mà Đỗ Tử Bân vẫn đang đứng sững bên ngoài liền ngạc nhiên hỏi.

“Ta đang mải suy nghĩ.” Đỗ Tử Bân mỉm cười, cầm dây cương ngựa định rong ngựa vào Đỗ phủ nhưng đột nhiên hắn quay đầu lại hỏi. “Tiểu thư nhà ngươi hồi phủ chưa?”

Mặt người gác cửa lập tức trở nên u ám. “Đêm nay tiểu thư ở lại Tần phủ để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật ngày mai, còn viên ngoại và phu nhân đang niệm kinh cầu Phật phù hộ cho tiểu thư.”

“Cô ấy đã đi rồi sao?” Đỗ Tử Bân dừng bước.

“Tiểu thư vừa đi được một khắc, ôi, sao mà lo lắng quá!” Người gác cửa thở dài, xoay người đóng cổng. Nhìn cánh cổng từ từ khép lại, khuôn mặt Đỗ Tử Bân cũng sạm dần đi.

Đêm tối như mực, đến nỗi có xoè tay ra cũng không thấy rõ năm đầu ngón tay. Tề vương Lưu Huyên Nghệ đứng trong thủy các, hoà mình vào đêm đen.

“Ngươi nói hắn hững hờ và chẳng hề quan tâm tới Vân thái y sao?” Lưu Huyên Nghệ kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mặt không chút đổi sắc. Bóng đen phía sau gã vẫn y nhiên cúi đầu.

“Đúng vậy, thưa vương gia, nhưng hôm nay hoàng thượng lại ở cùng Vân thái y cả ngày, hình như bọn họ đã thân mật hơn so với lúc trước.”

“Thân mật hơn mà lại không quan tâm, cái này gọi là thân mật kiểu gì vậy?” Lưu Huyên Thần rốt cuộc là đang muốn diễn trò gì chứ? Còn nữa, nàng ta thấy hắn hấp dẫn ở điểm nào chứ? Sao một cô nương chưa xuất giá lại có thể tùy tiện dây dưa với một người đàn ông như vậy? Lưu Huyên Nghệ phẫn nộ đá cây cột đá bên cạnh rồi đau đớn vịn vào bàn đá mới đứng vững nổi.

“Thuộc hạ cũng không được rõ.” Bóng đen vẫn đứng yên.

“Ngươi rốt cuộc là nội ứng cái kiểu gì thế, vậy mà Kì Tả Thừa tướng còn luôn khen ngợi ngươi, đúng là lão ta có mắt như mù. Hỏi một câu ba lần bốn lượt nói không biết, ngươi chỉ biết ăn hại thôi sao? Bản vương hỏi ngươi, chừng nào thì ngươi lẻn vào ngự thư phòng được?”

“Thuộc hạ không cần lẻn vào ngự thư phòng, mà có thể quang minh chính đại đi vào. Nhưng muốn tìm ra thứ Vương gia cần còn phải đợi đúng thời cơ.”

“Thời cơ?” Lưu Huyên Nghệ tức tối vỗ bàn, “Các ngươi ai cũng nói như vậy, sao ta mãi không thấy thời cơ tới vậy? Kì Tả Thừa tướng nói lần này là thời cơ hiếm có, nhưng đến tận bây giờ vẫn không thấy động tĩnh gì là sao”

“Vương gia bớt giận. Ngày mai nhân lúc Vân thái y làm phẫu thuật, chúng ta sẽ thừa cơ hành sự”.

“Đừng có ở đây mà huênh hoang, làm cho tốt rồi hãy nói. Thôi! Cút đi, đứng ngoài này lâu quá, không may để hắn phát hiện, lại hỏng chuyện”.

Bóng đen gập người cúi chào rồi quay đi, trong nháy mắt đã không còn chút tung tích gì.

Lưu Huyên Nghệ thở dài, xoa xoa cái chân đau. Một bóng người nhỏ bé lặng lẽ như âm hồn từ cầu cửu khúc bước đến trước mặt gã, khiến Lưu Huyên Nghệ không khỏi giật mình hoảng sợ. “Vương phi, nàng ra đây làm gì?”

“Phụ thân ta có chỗ nào không tốt mà cứ hễ nhắc tới là khẩu khí chàng lại ngang ngược và vô lễ như vậy?” Đôi mày thanh tú của Kì Sơ Thính dựng thẳng đứng, giọng điệu đầy khiêu khích.

Lưu Huyên Nghệ mặt xanh mét, vịn bàn đứng lên nghiêm mặt tra vấn. “Nàng nghe lén bản vương nói chuyện phải không? Vương phi, đây là phủ Tề vương chứ không phải Kì phủ, ngày mai bản vương sẽ sai tổng quản dạy dỗ nàng quy củ ở đây. Thân là vương phi mà hoa tay múa chân như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ?”

Kì Sơ Thính không phục cãi lại. “Chàng chột dạ gì chứ, chẳng phải bị ta nói trúng tim đen rồi sao? Chàng đang tơ tưởng tới ả Vân Ánh Lục bị bỏ rơi kia có đúng không?”

“Câm miệng!” Lưu Huyên Nghệ trợn mắt quát. “Tâm tư của bản vương thế nào, ai khiến ngươi quan tâm? Bản vương cưới ngươi đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi”.

“Hừ, Lưu Huyên Nghệ”, Kì Sơ Thính khinh thường gọi thẳng tên Tề vương, “ngươi chớ đang ăn trong bát còn ngó vào nồi. Nói cho ngươi biết, nếu không có phụ thân ta giúp đỡ thì ngươi cũng chẳng là cái thá gì đâu. Ta gả cho ngươi đã là ban ân đối với ngươi lắm rồi, lẽ ra ngươi phải mang ơn mới đúng.”

“Ha ha, thật sao?” Giọng Lưu Huyên Nghệ lạnh lùng gằn giọng, “Bản vương đã không còn tin mấy thứ hoang đường đó nữa, cũng không nhận nổi ân sủng này đâu! Kì Đại tiểu thư, phủ Tề vương chỉ là cái miếu nhỏ, mời cô quay về Kì phủ của cô đi!” Hắn vung tay áo, khập khiễng bỏ đi. Kì Sơ Thính bị bỏ lại một mình, tức giận giậm chân, gào thét phía sau, “Ngươi dám bỏ ta lại một mình…”

Lưu Huyên Nghệ nhếch môi cười thâm hiểm đi thẳng không thèm quay đầu lại.

Đêm nay bên ngoài Tần phủ rực rỡ ánh đèn, người xe ùn ùn đổ đến khiến cả đoạn đường dài bị tắc nghẽn. Trong đám đông ngoài đại phu và đám người hiếu kỳ ra còn có một vài kẻ xấu trà trộn.

Toàn bộ đại phu trong thành Đông Dương hiếm khi nào đồng lòng như thế, họ tập trung hết ở đây, quyết tâm thức trắng đêm canh chừng, đề phòng Vân Ánh Lục lén động thủ ám hại khiến bọn họ trở tay không kịp. Đám đông không gây ồn ào mà chỉ lẳng lặng quan sát động tĩnh của Tần phủ.

Thật tình mà nói, trong đám đại phu có không ít người kính nể Vân Ánh Lục. Một tiểu nữ yếu đuối mà dám cả gan lấy mạng đổi mạng, mạo hiểm làm chuyện kinh thế hãi tục như vậy, không kính nể sao được. Bọn họ thực tâm cầu mong cuộc phẫu thuật thành công mĩ mãn, mở ra một hướng đi mới cho lịch sử y học.

Nhưng hầu hết số còn lại đều có thái độ ác ý, họ cho rằng Vân Ánh Lục là kẻ quái thai lập dị rẻ rúng mạng người phải chịu sự trừng phạt. Mang sứ mệnh thần thánh như vậy nên bọn họ không khỏi cảm thấy hưng phấn đến tột độ.

Vân Ánh Lục nhìn qua cửa xe thấy đám người vây quanh Tần phủ, liền sai thị vệ vòng ra cửa sau. Đã đến nơi đầu sóng ngọn gió này, chỉ còn cách thản nhiên mà ứng phó thôi.

Cửa sau cũng có không ít người chen chúc, thị vệ phải vất vả dẹp đường một hồi Vân Ánh Lục mới bước được chân vào Tần phủ. Trong phủ đã dành riêng một gian phòng trên lầu để phẫu thuật. Ở giữa phòng kê hai bàn rộng, bên trên phủ khăn trắng tinh. Dụng cụ phẫu thuật cũng đã được sắp xếp gọn gàng. Vân Ánh Lục sai người đốt cành ngải ở bốn góc phòng rồi đun giấm chua khử trùng phòng phẫu thuật, đồng thời lệnh cho người ngoài không ai được phép bước vào.

Vu sĩ Bắc triều cũng đã tới, y run run nói với Vân Ánh Lục đây là lần đầu tiên y niệm chú khống chế xà cổ. Bởi xưa nay hiếm có người hạ xà cổ lên người khác, trừ phi là muốn giết người đó.

Vân Ánh Lục mỉm cười, đưa mấy câu thần chú được chép ra từ cuốn Thần Nông bách thảo kinh cho y xem, trấn an y không cần lo lắng, chỉ cần niệm chú lúc xà cổ bị lấy ra là được rồi.

Vu sĩ hồ nghi nhận lấy mảnh giấy, y không hiểu vì sao Vân Ánh Lục lại có thể nói về chuyện này thản nhiên như vậy, chẳng lẽ cô ta không biết xà cổ đáng sợ thế nào sao?

Tần viên ngoại và Tần phu nhân như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại khắp phòng không ngơi bước. Người hầu trong phủ từ trên xuống dưới, ai nấy đều rầu rĩ, cẳng thẳng tột cùng. Tần Luận hoá ra lại là người thoải mái nhất. Hôm qua hắn đã được tắm rửa, cạo mặt, gội đầu, cắt móng tay sạch sẽ nên tinh thần cũng không tệ lắm, chỉ có điều da dẻ vẫn tái nhợt, không một tia huyết sắc.

Vân Ánh Lục thoáng lo lắng, ở thời đại này không có cách nào để truyền máu, chỉ e Tần Luận sẽ không có sức chống đỡ nổi. Đây mới là vấn đề khiến cô đau đầu nhất.

“Anh có muốn ra ngoài một chút không?” Trước khi phẫu thuật, Vân Ánh Lục thường tâm sự với người bệnh để tinh thần họ được thoải mái nhất có thể.

“Chỉ cần ngồi hóng mát là được rồi”. Tần Luận nhìn xuống đôi chân gầy guộc của mình mỉm cười.

“Đề nghị không tồi đâu”. Vân Ánh Lục sai Tiểu Đức Tử kê một cái giường trong sân, cô dìu Tần Luận ra đó ngồi nghỉ rồi dịu dàng cầm tay hắn như muốn tiếp thêm chút sức mạnh.

Đám đông vây xem bên ngoài nhìn bọn họ không chớp mắt, vị Vân Thái y này đang làm cái quái gì vậy? Nói chuyện yêu đương sao?

“Còn nhớ lần ở khuê phòng của nàng, chúng ta cũng ngồi như vậy, lúc đó ta mới nói được có mấy câu, nàng đã vung tay tát ta một cái”. Tần Luận nheo mắt nhìn Vân Ánh Lục trêu chọc.

Vân Ánh Lục nghiêng người nhìn hắn, ngượng ngùng nói,.“Tần công tử, nói như vậy là không đúng rồi, anh phải làm gì thì em mới đánh anh chứ?”

Tần Luận cười lớn, xua hai tay, “Thôi, thôi, là ta không tốt, ta không nên mạo phạm Vân đại tiểu thư. Thế nhưng khi đó nàng là vị hôn thê của ta, ta làm thế cũng đâu có gì là quá!”

Vân Ánh Lục nghẹn lời nhìn Tần Luận. Tuy bọn họ từng có hôn ước nhưng cô chưa bao giờ có tình cảm mà còn luôn gay gắt, lạnh lùng với hắn.

“Ánh Lục, đừng nhìn ta như vậy, là do ta yêu đơn phương thôi. Nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi đó ta tới gặp khách hàng ở lầu Tụ Hiền, nhìn thấy nàng đang đứng dưới bậc thềm, dáng vẻ lúng túng bỡ ngỡ thật đáng yêu. Ta liền tiến lại bắt chuyện, nào ngờ nàng ngốc nghếch quay sang hỏi Trúc Thanh có phải nàng từng lên giường với ta không, khiến ta thiếu chút nữa ta cười phun cả trà. Bình sinh, đấy là lần đầu tiên ta nghe một cô nương nói chuyện giường chiếu thản nhiên như vậy. Nhưng xem ra nàng lại là người rất bảo thủ vì vậy ngay lập tức ta chú ý đến nàng”.

Nhắc tới chuyện đó, Vân Ánh Lục lại chút xấu hổ, mỉm cười lắc đầu:

“Ánh mắt anh nhìn em lúc ấy như thể chúng ta đã rất thân quen. Hôm đó đúng là ác mộng, em chẳng biết ai với ai, cũng không biết ngâm thơ làm từ gì cả, vậy mà đám người nhận là bạn em đó còn muốn đối thơ khiến em sợ toát mồ hôi.”

“Ánh Lục, nàng biết không, khi đó vẻ mặt nàng rất dễ thương, nàng nói không có gió, đột nhiên gió nổi lên, nàng nói không có mưa mưa lại rào rao rơi xuống, ông trời quả rất biết trêu chọc nàng đấy. Lúc đó nàng tái mặt sợ hãi đến á khẩu bặt ngôn không nói được câu nào”. Tần Luận cười gập người, hơi thở hổn hển, khó nhọc.

Vân Ánh Lục xúc động nhìn hắn, cô muốn nhớ mãi gương mặt tươi cười này. Hắn nói khi đó vẻ mặt cô đáng yêu nhưng hắn có biết khi cười gương mặt tuấn tú như ánh mặt trời của hắn cũng khiến không ít mỹ nữ trong thành Đông Dương phải xao xuyến bồi hồi hay không?

“Tần công tử, em nhất định sẽ cứu sống anh”.

Cầm bàn tay mềm mại của Vân Ánh Lục, Tần Luận dịu dàng nói nhỏ, “Ánh Lục, đừng lo gì cả, nàng cứ thoải mái mà làm. Ta đã nói rõ với phụ mẫu rồi, dù phẫu thuật thất bại họ cũng sẽ không làm khó dễ nàng đâu. Ta cũng đã thu xếp ổn thoả rồi, hiệu thuốc Tần thị còn có chi nhánh ở Giang Nam, nàng tạm lánh đến đó một thời gian chờ khi nào yên ổn lại quay về Đông Dương.”

Vân Ánh Lục chua xót nói, “Tần công tử, không có nếu như, anh phải tin tưởng em…”

“Đương nhiên là ta tin tưởng Ánh Lục rồi”. Tần Luận ngoắc tay với cô, “Ánh Lục, tình cảm đơn phương thật đáng thương, kiếp này ta không còn hy vọng gì nữa chỉ mong kiếp sau nàng đừng để ta phải thất vọng, có được không? Nàng gật đầu đồng ý rồi đấy nhé! Ta nhất định sẽ chờ nàng kiếp sau!”

Vân Ánh Lục cúi đầu, nén giọt nước mắt đang chực trào ra.

Tần Luận biết khả năng thành công của cuộc phẫu thuật này rất thấp, nên hắn đã thu xếp mọi đường.

“Tần công tử, nếu phẫu thuật thất bại, em sẽ thực hiện lời hứa của mình”.

“Vậy ta ước gì phẫu thuật thất bại, bởi vì như vậy khi còn sống không thể cùng nàng làm cây liền cành thì sau khi chết có thể làm chim liền cánh cũng tốt”.

“Tần công tử…” Ý em không phải như vậy. Vân Ánh Lục luống cuống thanh minh, “đừng làm em nhụt chí, em sẽ không cùng anh làm chim liền cánh…”

Thấy nụ cười trên mặt Tần Luận đột nhiên tan biến, Vân Ánh Lục im bặt thầm trách mình lỡ lời.

“Ánh Lục, bất kể phẫu thuật thành công hay thất bại, kiếp này ta cũng không có mong muốn gì khác. Ta tin nhất định sẽ có một người tốt hơn ta gấp trăm lần, ngàn lần yêu nàng”. Tần Luận chân thành bày tỏ.

Vân Ánh Lục băn khoăn, cô… có nên để Tần Luận biết việc của hai ngày trước, cô đã lấy chồng rồi hay không nữa.

“Ánh Lục, ta hơi mệt, không ngồi lâu được, nàng cũng nghỉ sớm đi!” Tần Luận muốn khẽ vuốt má Vân Ánh Lục nhưng hắn nén lòng nắm lấy tay cô.

“Vậy cũng được!” Vân Ánh Lục gật đầu, gọi Tiểu Đức Tử tới dìu Tần Luận vào trong.

“Ánh Lục, ta có thể ôm nàng một lần không?” Tần Luận quay đầu lại, khẩn khoản hỏi.

Nghe Trúc Thanh nói, hắn sẽ được gây mê lúc phẫu thuật, nên Tần Luận chỉ sợ khi nhắm mắt lại rất có thể hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy Ánh Lục nữa. Trong lòng hắn rất không nỡ…

“Đương nhiên rồi!” Vân Ánh Lục mỉm cười dịu dàng, chủ động ôm lấy hắn, vỗ về an ủi. Tần Luận yên lặng nhắm mắt, hai tay khẽ ôm lấy bờ vai cô.

“Bệ hạ, người có sao không?” Ngoài Tần phủ, trong một chiếc xe ngựa buông mành kín mít, La công công toát mồ hôi hột, lo lắng nhìn người tốt hơn gấp trăm lần ngàn lần kia đang ghé sát cửa xe, nhìn không chớp mắt hai người trong sân.

Từng đám mây lững lờ trôi, vầng trăng khoan thai leo lên giữa vòm không, ánh trăng bị mây che khuất khi mờ khi tỏ.

Lưu Huyên Thần ở trong thư phòng đứng ngồi không yên nên mặc dù nàng không cho hắn đi theo nhưng hắn vẫn đến đây đợi nàng mới yên lòng.

Đám người bao vây ngoài phủ Tần Luận vượt qua sự tưởng tượng của hắn, lúc này Lưu Huyên Thần mới biết nàng phải đối mặt với áp lực và nguy hiểm lớn như thế nào.

Thế nhưng sao nhìn nàng lại có thể điềm nhiên như vậy?

Đỗ Tử Bân cúi đầu hoảng hốt, chăm chú nhìn bóng mình trên mặt đất. Nhìn Vân Ánh Lục ôm Tần Luận, ai cũng hiểu cái ôm đó không quan hệ gì tới tình cảm nam nữ mà chỉ là một cách thức trấn an, vậy mà lòng hắn lại bấn loạn và chua xót đến thế. Đôi tay mềm mại vòng quanh người Tần Luận kia giống như ngọn lửa thiêu đốt trái tim hắn.

Hắn vốn là người lý trí vậy mà giờ đây trái tim như bị ma thú gặm nhấm đau đớn khôn tả, trong lòng hắn dấy lên một thứ tình cảm mơ hồ dao động đang kêu gào được thoát ra.

Ngẩng đầu nhìn trăng trôi trên sông mây, bỗng nhiên tâm trí hắn lặng lẽ sáng tỏ.

Vì sao phải mất đi mới tỉnh ngộ được?

Đám người bên cạnh đột nhiên thì thầm to nhỏ. Hắn nhìn vào trong sân Tần phủ, Vân Ánh Lục đã buông Tần Luận ra, Tần công tử gật đầu, ánh mắt tha thiết quyến luyến không nỡ rời xa. Người hầu chạy lại đỡ Tần Luận vào nhà, Trúc Thanh khoác lên người Vân Ánh Lục tấm áo choàng, nàng nhìn quanh rồi thở dài đi về phía cửa sau.

Đỗ Tử Bân ngẩn ngơ như đánh mất hồn phách, dưới ánh trăng khuôn mặt nàng còn trong sáng và thuần khiết hơn cả vầng nguyệt.

Nàng đến trước một cỗ xe ngựa, mành xe được vén lên, người ngồi trên xe vòng tay ôm lấy nàng, rất nhanh cả hai đã bị mành xe che khuất.

Cho dù ở khoảng cách khá xa nhưng chỉ cần nhìn xa phu, hắn đã rõ người ngồi bên trong xe ngựa là ai.

Tầm ảnh hưởng của cuộc phẫu thuật này rốt cuộc là lớn tới đâu mà ngay cả hoàng thượng cũng bị kinh động? Người hạ mình tới đây gặp nàng là vì quan tâm tới cuộc phẫu thuật hay còn do nguyên do nào khác?

Đỗ Tử Bân nhìn quanh phát hiện trong đám người lố nhố còn có mấy gương mặt rất quen nên vội lùi vào chỗ tối né tránh.

Sao tổng quản của phủ Kì Thừa tướng và phủ Tề Vương cũng có mặt? Thậm chí cả Tề Vương cũng đang lẩn mình trong đám đông là sao?

Đỗ Tử Bân cảnh giác quan sát xung quanh một lượt rồi xoay người nhảy lên ngựa phi thẳng tới hoàng cung.

“Đỗ đại nhân, bệ hạ đã đi nghỉ rồi, có việc gì sáng mai hãy tấu. Nếu như có việc gấp, ta có thể chuyển lời giúp ngài”. La công công đứng ở trước tẩm điện, mỉm cười nhìn Đỗ Tử Bân.

“Công công, ngày mai Vân Thái y phẫu thuật, hoàng thượng có phát hiện ra điều gì khác thường không?” Đỗ Tử Bân lo lắng hỏi.

“Việc này Đỗ đại nhân không cần lo lắng, tuy rằng bệ hạ không nói ra, nhưng ta biết, chuyện gì cũng đều trong vòng kiểm soát của người”. Việc liên quan tới hoàng hậu, bệ hạ tốn không ít tai mắt theo dõi đâu!

Đỗ Tử Bân bán tín bán nghi bước xuống bậc thềm, đi vài bước lại quay đầu nhìn về phía ánh đèn mờ mờ trong tẩm điện, dò hỏi. “Công công, hoàng thượng, người… đã đi nghỉ thật rồi sao?”

La công công nhíu mày, “Đỗ đại nhân, ta có thể lừa người khác nhưng không lừa ngài đâu. Sáng mai hoàng thượng có chuyện quan trọng cần giải quyết nên đi nghỉ sớm rồi”.

“Ừm!” Đỗ Tử Bân im lặng xoay người đi.

Đèn phòng vẫn sáng, hẳn là hoàng thượng vẫn chưa ngủ, nhưng vì sao người lại không muốn gặp hắn? Đây là chuyện chưa từng có.

Chẳng lẽ người đang gặp ai trong phòng sao?

Trái tim Đỗ Tử Bân như có khối đá nặng trĩu đè lên, khiến hắn cảm thấy vô cùng nặng nề.

Lưu Huyên Thần chưa ngủ mà cũng không gặp ai, hắn gạt bỏ quốc sự sang một bên toàn tâm toàn ý ở bên hoàng hậu Vân Ánh Lục.

Đèn đã tắt hết chỉ còn lại một chiếc đặt trên bàn tỏa ánh sáng leo lét.